CHƯƠNG 54
Cũng hiểm hách đấy chứ, thầm nghĩ vị hoàng tử đã có chút thiếu tự tin. Khắc nhi không phải kẻ có thể hạ là hạ, nếu lúc nảy không vì nó mất tập trung thì hắn đã không có cơ hội.
Nhìn Khắc nhi thật yêu thương Yên nhi tự trách bản thân mình, chính nàng đã kéo nó vào rắc rối.
Yên nhi khóc không ra nước mắt.
Cảm động trước những lời này Khắc nhi mặc kệ bao nhiêu người, nó cúi xuống hôn nhẹ lên trán của Yên nhi – người mà nó yêu. Quyết tử gì chứ nó sẽ cho tên kia biết thế nào là thất bại thật sự.
Khắc nhi cũng rút vội thanh kiếm của cẩm vệ quân rồi ứng chiến, từng đường kiếm uy dũng được vun lên. Bao nhiêu năm tầm sư học đạo, hành tẩu giang hồ nó có thể sử dụng một cách hiệu quả nhất được rồi.
Những đường kiếm của Khắc nhi hắn ta không biết, những đường kiếm của hắn nó cũng không biết. Nhưng với một người thông minh như nó tìm cách để khắc chế không phải khó. Vị hoàng tử kia giỏi là ở chiến trường cầm binh, còn ở đây hắn ta nhất định phải bại dưới tay của Khắc nhi.
Khác với trận đấu mà Mã hoàng tử đã dẫn dắt khi nảy, lần này Khắc nhi chỉ hạ hắn trong vòng chưa đầy nửa nén nhang. Giờ thì gươm đang kề cổ của hắn.
Hắn tái xanh cả mặt, cao thủ của trung nguyên là đây, thì ra nảy giờ Khắc nhi chỉ đang là đùa với hắn.
Thế nhưng kẻ kia đã lộ bản chất thực của hắn, bất ngờ từ tay áo của hắn xuất hiện một con dao găm, và đang lao thẳng về phía của Khắc nhi.
Nó quay lại thì đã muộn, dao đã cắm vào mạn sườn không phải của nó mà là của quận chúa , tức giận nó vung một chưởng mà đã từng đấu với Cung Kha về phía hắn. Chưởng ấy nếu không phải là Cung Kha hay những bậc tiền bối thì chỉ như hắn bây giờ.
Hắn bật ngã về phía sau, phun ra rất nhiều máu rồi nằm bất động.
Không chờ thái y gì cả, nó bế xốc nàng lên rồi dùng khinh công bay thẳng vào An Bình cung làm mọi người không kịp đuổi theo.
Yên nhi run rẩy trong vòng tay của nó, nàng ráng cắn chặt răng, mất máu làm nàng không đủ tỉnh táo.
Khắc nhi cũng không buồn chào hỏi nó đưa ánh nhìn không mấy thiện cảm về phía của hoàng thượng.
Hoàng thượng trợn mắt nhưng cũng không muốn đôi co.
Gật đầu, Yên nhi ngoan ngoãn nằm xuống, nàng bám chặt tay vào thành giường.
Thấy vậy nó giơ tay mình cho Yên nhi nắm lấy.
Một tay khâu vết thương, một tay Khắc nhi để tùy sức của Yên nhi bấu vào, nó không thể để nàng cắn lưỡi mình được. Nó biết lát nữa khi đau quá nàng cũng sẽ cắn nhằm lưỡi.
Nước mắt giàn giụa Yên nhi cảm thấy đau lòng, nàng nghĩ mọi chuyện đã tạm thời lắng lại rồi. Nàng vui vì Khắc nhi vẫn còn ngồi trước mặt nàng thế này.
Tàn gần cả nén nhang mọi thứ mới ổn thỏa, kiệt sức Yên nhi cũng đã thiếp đi lúc nào không hay. Ngắm nàng say ngủ Khắc nhi cũng quên luôn cảm giác đau từ tay mình.
Giật mình vì tiếng gọi của ai đó Khắc nhi mới biết hoàng thái hậu đến.
Ngẩng mặt nhìn người Khắc nhi nhíu mày, sắc mặt của người thật kém.
Hoàng thái hậu có chút ngạc nhiên vì đề nghị, nhưng người cũng đã nghe cung nữ thái giám bàn tán, Khắc nhi biết y thuật.
Đứng lên tiến về hướng của hoàng thượng, Khắc nhi cong nhẹ khóe môi.
Bỗng hoàng thượng bật cười to.
Nhìn những cẩm y vệ đang bao vây mình Khắc nhi không mấy bận tâm.
Có vẻ ở trong cung đã lâu nên Khắc nhi đã học được chút ít, hoàng thượng cười nhếch môi.
Câu hỏi của hoàng thượng cũng chính là điều Khắc nhi lo lắng. Hoàng thái hậu vốn đã không còn đường cứu chữa, thuốc mà các thái y kê chẳng qua cũng là duy trì mạng sống cho người, người còn đi đứng được là do tác dụng của thạch tán, loại độc khiến con người ta chết lúc nào không hay.
Điều này làm Yên nhi tỉnh giấc, nàng vẫn còn mơ màng, rồi nàng nhìn thấy ai đó ngã ập xuống nền, nàng lại tiếp tục thiếp đi.
Khắc nhi nhanh tay bắt mạch cho hoàng thái hậu, nó cho nàng uống ngay một viên Sơn Liên đan mặc hoàng thượng ngăn mình lại.
Buông tay hoàng thượng không cản nữa.
Quyền uy đó có thể thay được bằng người khác, nhưng mẫu thân thì không.
Hoàng thượng lo lắng đứng bên ngoài, ngài chỉ còn hoàng thái hậu và Yên nhi là người thân, người mà ngài yêu nhất cũng không còn, hậu cung lắm mỹ nhân, hài nhi của ngài cũng không ít. Thế nhưng cảm giác có người thân thì chỉ có hai người họ mang lại, ngài sợ nỗi cô đơn của mình. Đi một hồi ngài dừng chân trước điện Thái Dương của Thái tử, tính đến nay Thái tử cũng đã gần 2 tuổi, tội nghiệp cho hài nhi của ngài. Suýt nữa ngài quên mất kết tinh tình yêu của hai người còn ở đây, ngài biết con đường mình đi là phải dành hào quang cho con của mình, mục đích của ngài vẫn còn khá rõ rệt.
Sau một canh giờ vận công người Khắc nhi trở nên khác lạ, nó hiểu chất độc kia có khi đang muốn xâm nhập vào người của nó. Cố gắng gồng người để chịu, nó nhờ cận binh đổ đầy nước vào bồn tắm cho mình, nó cần đẩy độc ra bây giờ.
Vết thương ở sườn phải vẫn còn đau nhưng đã được khâu lại, nàng chợt nhớ khi nảy nàng đã cắn nó nên vô cùng lo lắng.
Vận công tống chất độc ra ngoài làm nó tốn không biết bao nhiêu là công sức, những cung nữ thay nước giúp nó phải hoảng hồn, lần đầu họ nhìn thấy cảnh này. Nước đã chuyển sang màu đen từ lúc nào không hay.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)