CHƯƠNG 50
Chốn cung cấm này cũng chẳng khác nào giang hồ, cũng có mưu toan, chỉ tội cho Yên nhi của nó, một tấm lòng nhân từ như thế ấy mà lại bị xem là người có mưu đồ. Có quá bất công hay không.
Nghe tin Yên nhi bị nhốt vào cấm cung, đích thân hoàng thái hậu đã đến tìm hoàng thượng để hỏi cho ra lẽ.
Không dám nhìn thẳng vào mẫu hậu, hoàng thượng chỉ cắm vào tấu chương.
Hoàng thái hậu đau lòng nhìn hài tử giờ đã là vua của một nước đang ở trước mặt, thật gần thế nhưng sao lòng người lại cảm thấy xa cách thế kia, người biết hoàng thượng cũng có điều khó nói. Thế nhưng người không chấp nhận cách hoàng thượng làm với Yên nhi.
Hoàng thượng xoay người đi.
Lời nói ấy đã đánh động đến tâm can của hoàng thượng.
Hoàng thượng không dám xoay người để nhìn, ngài là vua nhưng chẳng qua cũng chỉ là hài tử của người sau lưng mình. Chua chát thay, đã là vua thì sẽ khác một chút.
Đã ba ngày Yên nhi cùng Khắc nhi ở trong tử ngục ẩm thấp nhiều chuột bọ, thật khó chịu. Nó còn ghê gớm hơn những tháng ngày lưu lạc của hai người, ít ra khi đó cả hai còn có thể tự do bên cạnh nhau.
Yên nhi và Khắc nhi nhìn nhau rồi cả hai cùng đi ra phía cửa đã bị khóa, quả thật trước mặt người là hoàng thái hậu.
Khắc nhi tế nhị lùi về phía chỗ ngủ của hai người trong hai đêm nay để hai người họ có thời gian mà trò chuyện với nhau.
Điều này hoàng thái hậu cũng biết rõ, rồi ánh nắt người dừng lại nơi Khắc nhi đang ngồi, người đánh giá Khắc nhi là một thiếu niên tuấn tú, khí phách, hơn hết người an lòng khi giao Yên nhi lại cho nó. Những gì Yên nhi kể về nó cũng đủ động tâm người, hơn hết sự việc vừa xảy ra làm người có lòng tin với nó hơn.
Mỉm cười nắm tay mẫu hậu, Yên nhi chỉ muốn người an lòng.
Thấy vẻ mặt ngượng ngùng đỏ mặt của Yên nhi, hoàng thái hậu khẻ thở dài, người biết Yên nhi đã quá nặng tình với nó. Rồi chợt người lo sợ, cả hai cứ gần nhau thế này không khéo có chuyện không hay.
Ngạc nhiên nhìn mẫu hậu rồi Yên nhi gật nhẹ đầu, mà lòng nàng cũng có chút phiền lo, nàng và nó dù có làm chuyện đó thì cũng chả có gì xảy ra, có thì cũng chỉ là tình yêu của hai người dành cho nhau, cái điều xảy ra mà hoàng thái hậu nói ở đây đó chính là nàng sẽ mang thai. Nàng rất muốn mang hài tử của nó, đáng tiếc không thể được.
Hai người họ trò chuyện gì mà lâu thế nhỉ, nảy giờ nó ngủ được một chút rồi đó. Nói thật hai đêm qua cả hai có yên giấc nỗi đâu, y phục của nó cũng có chỗ để dùng, chiếc áo mà Yên nhi may cho nó có thể dùng làm miếng lót cho cả hai. Lũ chuột ở đây cứ làm phiền hai người suốt, nhìn Yên nhi tiều tụy mà nó xót xa. Nàng ấy đã vì nước nhà mà khổ cực ngoài biên cương, thế mà hoàng thượng không hiểu hay sao.
Từ lúc Yên nhi vào ngục hoàng thượng cũng không hề đá động đến chuyện đó. Ngài vẫn thượng triều bình thường, quốc gia đã đi vào quy cũ. Thế nhưng tin tức quận chúa bị ngài giam giữ không biết vì sao bị lọt ra ngoài dẫn đến một làn sóng không tốt. Có rất nhiều triều thần phê tấu từ phía dân chúng xin tha cho quận chúa. Có nhiều vị quan cũng đã đứng ra để xin cho nàng. Ấy là các hào kiệt trong giang hồ còn chưa biết hết, thế nhưng những người ở phái Tào Cân đang sinh sống ở kinh thành đã biết, và có thể họ sẽ làm chuyện không nên.
Hôm nay cũng như mọi khi, ăn cơm xong cả Yên nhi cùng Khắc nhi sẽ tâm tình một chút, rồi luyện công. Trong ngục không hẳn là tệ, chí ít là có hai người.
Nhíu mày Yên nhi nhận ra những người này.
Thế nhưng Yên nhi cùng Khắc nhi không bước ra.
Thế nhưng Yên nhi cùng Khắc nhi cũng kiên quyết không kém.
Cần đại ấy có chút chần chừ nhưng đây đã là lệnh.
Mọi người nhìn nhau, họ nghe có tiếng hô hào phía ngoài.
Bọn họ đi rồi Yên nhi với Khắc nhi mới có thể thở nhẹ nhõm hơn.
Cả hai người đều không nói gì, mà ngồi tựa lưng vào tường. Khi nảy nếu hai người bỏ đi thì thế nào, Khắc nhi cũng muốn đi như vậy nó sẽ có được Yên nhi. Thế nhưng như vậy thì quá ích kỉ với nàng, Yên nhi còn hoàng cung còn mẫu hậu của nàng ấy và còn cả hoàng thượng.
Lại là gì nữa đây, chậm rãi đứng lên cả hai cung kính.
Vẫn dáng đứng hiên ngang, hoàng thượng nhìn hai người họ, không biết ngài đang suy tính gì.
Hoàng thượng từng nói nếu Yên nhi không hiểu ngài thì sẽ không còn ai nữa, và lúc này Yên nhi có hiểu ngài chăng.
Cả hai người nhìn nhau rồi nhìn hoàng thượng, cùng đứng lên đi theo ngài ấy. Yên nhi đã sớm đoán được, hoàng thượng sẽ đưa nàng về, nàng biết điều đó. Hoàng thượng là thế đấy, lúc thế này lúc thế khác. Khắc nhi chỉ đi bên cạnh, không hỏi cũng không nói, nó không quan tâm là mấy, nó chỉ quan tâm Yên nhi của nó sẽ ra sao. Hoàng thượng quả thật không đơn giản, tính khí thất thường thật. Trên đường hồi cung cả đoàn chỉ đi xe ngựa đến trước cửa cung, rồi cùng đi bộ vào. Chốn này sa họa bậc nhất cũng phải, là nơi của đế vương kia mà. Hôm nay không trăng cũng chả có sao gì cả. Mà thường những ngày thế này thường có điềm xấu.
Cả cung cấm gần như bị chấn động, hàng loạt cẩm y vệ được huy động để bảo vệ bậc đế vương. Có rất nhiều kẻ mặc đồ đen, quả thật đều là những cao thủ nếu không cũng không thể vào trong cấm cung này.
Tiếng đao kiếm va vào nhau rợn cả người. Yên nhi không thích những cảnh tượng này chút nào, ngoài sa trường nàng đã chứng kiến quá nhiều cảnh chết chóc, chém giết lẫn nhau, nó đã ám ảnh nàng ngay cả trong giấc ngủ.
Hoàng thượng đâu đơn giản để cho bị giết, ngài cũng phải chống cự quyết liệt.
Lúc Yên nhi định xông lên thì Khắc nhi đã kéo nàng lại và mình chính là người tiếp chiến với kẻ bịch mặt kia.
Khắc nhi cố gắng thu thập thêm chiêu thức của hắn ta, rõ ràng mà nói cách hắn dùng quyền pháp đánh với nó không giống bất kì môn phái nào. Quan trọng hắn không phải đối thủ của nó, cao thủ ở đây chẳng qua là cao thủ của triều đình.
- Bắt sống lấy tất cả bọn chúng cho trẫm – hoàng thượng rút nhanh một thanh kiếm của một cẩm y vệ gần đó lao thẳng đến tên kia, ngài còn định đâm cho hắn một nhát thì Khắc nhi đã nhanh tay dùng hai ngón tay kẹp lưỡi kiếm đó lại, nó hất mạnh làm hoàng thượng cũng mất thăng bằng
Hoàng thượng vứt lưỡi gươm xuống, tay bóp chặt vào nhau, môi người mấp máy hai từ “Tiêu nhi”.
Nhìn Khắc nhi, hoàng thượng lạnh lùng hỏi.
Nó nhún vai.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)