CHƯƠNG 25
Hơi bất ngờ khi có người tập kích, Khắc nhi không chỉ không tức giận mà còn vui vẻ, không ngần ngại nó cùng quận chúa hòa quyện kiếm pháp với nhau. Đồng thời nó cũng muốn kiểm chứng một việc. “Quả thật là Hà Kình kiếm pháp”, Khắc nhi không khỏi thắc mắc vì sao Yên nhi lại biết bộ kiếm pháp này, nó còn biết nàng ấy chỉ biết có 5 tầng đầu tiên. Nó không thể dùng 5 tầng đầu như nàng mà giao đấu với nàng, lạ thật, thế là nó bắt đầu từ tầng thứ 6 rồi 7, 8, 9, 10 và cả nó cùng như nàng đều ngạc nhiên. Rõ ràng đây là một bộ song kiếm hợp bích.
Cả hai dừng tay, trong đầu có cùng một ý nghĩ.
Rồi cả hai cùng quỳ xuống, câu nói cùng phát ra, cả hai đều cùng thắc mắc.
Khắc nhi cùng Yên nhi hơi lạnh người, không ngờ lão ông lại phản ứng như vậy.
Mặt trời cũng đã lên cao, thời khắc ở võ đài lại tiếp tục, lại là những cuộc tỷ thí so tài. Bọn người Thổ Phiên vẫn còn ở đây, bọn chúng rốt cuộc muốn cái gì, muốn làm minh chủ thật hay sao. Đến giờ người ở núi Xà Cân vẫn im hơi không hề có biểu hiện gì, đó có phải là điềm báo từ một cơn sóng dữ nào đó.
Yên nhi nhẹ gật đầu, nàng rất muốn nói cho rõ nhưng vẫn còn ngại.
Nhìn ra được hai đứa nhỏ này vốn là phải lòng nhau thế mà cứ im lặng, ngại ngần. Hà Kình lão ông vừa bực mà vừa thương, hai đứa nó làm vậy coi chừng sau này giống lão ông và lão bà mất. Đến khi gần đất xa trời mới có cơ hội bên cạnh và hiểu lòng nhau cũng chỉ vì im lặng.
Khắc nhi vẫn còn bận mà suy nghĩ lời của lão ông, có thật là nàng đến để tìm nó.
Nhíu mày Yên nhi quay mặt sang hướng khác, lão ông đã nói vậy mà cái tên đáng ghét ấy lại hỏi câu gì đâu không.
Gật gù như đã hiểu Khắc nhi còn định hỏi gì đó thì chợt phát hiện, hình như mình ngốc thật. Những nơi đó chẳng phải là những nơi mà nó đã từng ở hay sao, trừ cái Thiên An trấn kia ra. Như khi nảy quận chúa kể thì muội ấy nên đến Khiết Giang mới phải.
Không biết kẻ ngốc này đã hiểu chưa nữa, sao mà bình thường thông minh giờ lại đần thế cơ chứ. Nàng còn định trêu ghẹo thì lại nhìn thấy ánh nhìn hốt hoảng từ người trước mặt, không khỏi lo lắng nàng còn định nhìn về phía sau thì Khắc nhi đã che chắn trước mặt nàng từ lúc nào.
Khắc nhi nhìn khắp nơi, tên Cung Kha đáng ghét hắn đã biết quận chúa ở đây. Nắm chặt tay của quận chúa Khắc nhi kéo nàng chạy đi, giờ này nó không có tâm trạng mà đấu với hắn ta.
Cảm giác hơi ấm từ bàn tay mình truyền đến Yên nhi bất giác mỉm cười, nàng thật sự đang hạnh phúc. Khắc nhi là thế dù có trong tình trạng nào cũng quyết bảo vệ nàng cho bằng được.
Một cái cười nhếch môi, Cung Kha nhìn con rắn đã chết mắt hắn long lên, để xem hai kẻ kia có thoát khỏi tay của hắn.
Cười ngạo nghễ như thường ngày Hà Kình lão ông liền nâng tách trà trên tay, lão đang ngồi cùng các bậc tiền bối trong võ lâm. Có trưởng môn rất nhiều bang phái, ai nấy đều có đồ đệ bên cạnh, làm lão cảm thấy tủi thân. Nghĩ là làm lão quay sang nói nhỏ vào tai của Song Ưu trưởng môn.
Không biết lão nói gì mà Song Ưu trưởng môn bật cười rồi kêu Song Lăng chạy ra ngoài, ngài lắc đầu nhưng vẫn cảm thấy tự hào.
Không lâu sau cửa phòng bật mở có hai người một xám y và một bạch y bước vào, ai cũng ngưỡng mộ trước thần thái của hai người này, quả thật rất anh tuấn.
Ở đây ai mà không biết danh tiếng của Hà Kình lão ông ở phía Nam vang danh, trưởng môn của phái Tào Cân có khắp nơi trong võ lâm.
Khắc nhi cùng Yên nhi nhìn nhau rồi nhìn lão, có thật lão khao khát đồ đệ đến vậy hay không. Ở đây đều có sư phụ của hai người họ. Khắc nhi cẩn thận nhìn sư phụ của mình người không có biểu hiện gì cả chỉ vui vẻ tiếp trà mọi người. Còn Giao Yên thì cẩn trọng nhìn về phía Mệnh Đài sư thái và gặp ngay ánh mắt của người nhìn mình, rất ấm áp và hiền từ.
Hiền từ sư thái nâng Yên nhi đứng lên.
Yên nhi biết vì sao có sự xa cách như vậy, cũng chỉ vì thân phận của nàng.
Dừng bước sư thái cảm thấy ngậm ngùi, đã 5 năm rồi Yên nhi nay cũng đã 17 tuổi. Sư thái không thể phủ nhận mình rất quý đứa nhỏ này, Yên nhi tuy là quận chúa nhưng tính tình không hề kêu căng. Sau này sư thái nghe được người ta nói quận chúa là người lạnh lùng, ít nói. Nhưng sự thật đâu phải là thế nếu nàng ấy gặp được người tâm đầu ý hợp thì sẽ vui vẻ lại thôi. Yên nhi của sư thái là một người xinh đẹp lại rất thiện lương.
Đứng một góc Khắc nhi mỉm cười, Yên nhi cũng thật là một tiểu cô nương có tài ăn nói và rất biết cách làm nũng. Đến một Mệnh Đài sư thái khó gần như vậy cũng phải động tâm. Khắc nhi biết sư thái không phải người xấu mà theo Yên nhi thì là người cực kì tốt và hiền từ. Nó không tin lắm giờ thì phải tin, nhưng chắc chỉ tin khi đó là lúc sư thái đối diện với Yên nhi mà thôi. Mấy đồ đệ khác còn phải ganh tị với nàng.
Hà Kình lão ông nhún vai, lấy rượu ra uống rồi lơ đểnh nhìn xung quanh, tên tiểu tử này trong mắt chỉ có Yên nhi thôi thật làm lão đây buồn. Mà nghĩ cũng lạ lão vốn thích ham vui nhưng lại cam tâm ở U Dương cốc cùng Chu Không lão bà kia, đúng là sức mạnh của tình yêu.
Buổi chiều Khắc nhi dẫn Yên nhi xuống phố, ở Tào Châu không khí cũng thật náo nhiệt, sẳn tiện thăm dò tin tức. Khắc nhi đã biết rõ mọi chuyện nên nó nhất định giúp Yên nhi. Dù biết khi nàng có Hàn Binh pháp rồi thì sẽ quay về, không sao chỉ cần nó sát cánh bên nàng là được.
Theo quán tính khi có người kéo Khắc nhi liền lui theo, thì ra là Yên nhi vừa cứu mình trong gang tấc. Chỉ tiếc là Khắc nhi nặng hơn Yên nhi và thế là nó ngã nhào về phía nàng, nhanh chóng 1 tay nó ôm lấy eo của nàng còn 1 tay thì bám vào một cây sào chống sạp bán hàng ở đó. Một chân chịu cho cả hai không ngã, còn một chân thì chịu vào tường. Hình ảnh này thật đẹp mắt, hai người cứ như tiên đồng ngọc nữ, tài sắc vẹn toàn. Đôi mắt trao nhau không biết bao nhiêu là yêu thương, mặt đối mặt rất gần. Khắc nhi có thể nghe được nhịp tim của mình, sao nó lại hư như vậy đập gì mà loạn xạ thế kia. Nó có biết người bên dưới cũng có thua gì nó. Yên nhi 2 tay đều ôm lấy cổ của Khắc nhi để không ngã, 1 chân đã chạm đất lấy thăng bằng, còn 1 chân thì cũng chống vào tường. Nàng đang thầm bảo “tim ơi đừng đập nhanh như vậy” mà nó nào có chịu nghe, làm mặt nàng đỏ bừng lên vì ngại. Ôi nàng lại xao xuyến bởi khuôn mặt này.
Mỉm cười với Yên nhi không màng đến kẻ đó Khắc nhi từ từ đỡ nàng đứng vững. Quay lại nhìn cái tên vừa nói ra câu đó nó mỉa mai.
Cung Kha cười nhếch môi.
Khắc nhi bật cười to.
Cung Kha tái mặt, hắn bóp chặt tay nhưng nghĩ dù gì đây cũng là chốn thanh thiên, không muốn lớn chuyện, chỉ muốn làm hai kẻ kia mất mặt. Có điều quả thật hắn biết mình đã quá xem thường Khắc nhi.
Đoàn người của bọn họ bỏ đi rồi mà lòng Khắc nhi vẫn còn rất tức giận. Hắn hết lần này đến lần khác làm khó nó và Yên nhi, nhất định nó sẽ không bỏ qua.
Lắc đầu Yên nhi nhìn Khắc nhi, cái nhìn gì nhỉ nàng cũng không rõ, khẽ nhón chân nàng hôn nhanh vào má của nó rồi chạy đi trước vì xấu hổ.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)