Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 41

362 0 0 0

CHƯƠNG 41

Suốt mấy ngày nằm trên giường nó vô cùng chán, nếu không có Yên nhi bên cạnh chăm sóc, trò chuyện với nó chắc nó cũng chẳng buồn làm gì. Hôm nay thì tốt rồi nó có thể xuống giường, bên cạnh nó luôn là Yên nhi thử hỏi sao nó không cố gắng hồi phục thật nhanh. Nó muốn ở cạnh nàng lâu hơn.

  • Yên nhi, Yên nhi muội đâu rồi
  • Tiểu nha đầu đi rồi

Câu trả lời của lão ông làm nó thất thần, mắt mở to, nó mang vội hài vào chân rồi đi lại phía bàn.

  • Sư phụ nói sao, muội ấy đi đâu

Thở dài uống ngụm rượu lão ông trả lời.

  • Thì đi tìm Hàn Binh pháp, khi sáng thấy con ngủ say quá nên nó không nở đánh thức
  • Sao muội ấy lại đi một mình chứ, không được con phải đi theo muội ấy
  • Này này Khắc nhi, con đừng làm người khác lo lắng chứ. Tiểu nha đầu chỉ không muốn con gặp nguy hiểm nữa thôi – vội kéo Khắc nhi lại, lão ông kéo nó xuống bàn

Nó vọng tay vào bàn thật mạnh, tại sao nàng có thể bỏ nó ở lại.

  • Không, con phải bên cạnh muội ấy, Thiết Chưởng bang rất nguy hiểm
  • Thiết Chưởng bang, chẳng lẽ Hàn Binh pháp ở trong đó sao, mà sao con biết – thắc mắc lão ông gặn hỏi lại nó

Nó nghĩ cũng không nên dấu nữa.

  • Thật ra thì con đã thấy toàn bộ bản đồ cất giữ Hàn Binh pháp tại nơi mà con phát hiện ra Hàn Chân Nhân, trước khi mất ngài ấy đã vẽ lại trên mặt đá, theo thời gian nó không bị lưu mờ mà còn in sâu hơn
  • Vậy Yên nhi có biết không?

Lắc đầu, nó đang khoác áo vào người.

  • Muội ấy chỉ biết Hàn Binh pháp ở Thiết Giang mà thôi, và cũng chỉ nghe được một nữa về bản đồ
  • Thế sao con không cho nó biết – có chút không hài lòng lão ông gằn giọng

Cười buồn Khắc nhi chậm rãi trả lời.

  • Con muốn đi cùng muội ấy, nếu muội ấy biết nhất định không cho con theo vì sợ con gặp nguy hiểm. Nhưng đáng tiếc con không làm được

Khắc nhi đi rồi mà lão ông vẫn còn bần thần, ái tình quả là khiến con người trở nên mù quáng. Khắc nhi vốn dĩ không phải người ích kỉ thế mà nó lại ích kỉ giữ Yên nhi lại bên mình. Yêu là phải buông tay để người mình yêu hạnh phúc nhưng đó là lúc người kia không yêu mình. Nó làm vậy cũng phải, rõ ràng mà nói hai đứa yêu nhau trong gian khổ, trong sống chết. Chỉ mong thiên gia gia không quá nhẫn tâm với hai đứa nhỏ này.

Cuối cùng cũng đến được địa phận thật sự của Khiết Giang. Nơi đây vẫn sầm uất như ngày nào, thì ra đây cũng là nơi mà Khắc nhi lớn lên. Hai người quả thật hữu duyên thế nhưng là hữu phận hay là vô phận. Chậm rãi từng bước nàng dừng chân ở phủ của cửu cửu ngày xưa, giờ biểu ca là người cai quản vùng đất này thay cửu cửu. Nàng không thể vào, nơi đây vốn yên bình nàng không muốn nó dậy sóng thêm bất cứ lần nào nữa.

  • Khách quan dùng gì
  • Cho ta bình trà ấm và vài cái màng thầu
  • Dạ có liền có liền

Nhìn xung quanh quán trọ nàng hi vọng sẽ biết thêm chuyện gì đó.

  • Có người nói tiểu thiếu gia sẽ trở về đó
  • Có thật không, lần này có khi nào trưởng môn lại giết ngài ấy lần nữa không
  • Ta cũng không rõ nhưng ta nghĩ thiếu chủ sẽ không khoanh tay như 7 năm trước nữa đâu

Lời bàn tán tuy nhỏ ấy nhưng cũng đã lọt vào tai của Yên nhi, tiểu thiếu gia mà bọn chúng nhắc đến có phải là Khắc nhi. Vậy là Khắc nhi luôn bị theo dõi, tại sao họ lại nói trưởng môn muốn giết nó, rõ ràng ngài ấy là nội tổ phụ của nó kia mà. Nàng không biết, Khắc nhi không nói, cũng phải làm sao nó có thể nói điều đó với nàng. Dường như Khắc nhi chưa dấu nàng điều gì ngoài thân phận thật của mình.

Và giờ là bản đồ tìm Hàn Binh pháp.

Phía xa trên núi Thiết Chưởng không khí đang rất căng thẳng, thiếu chủ Thiết Cân và trưởng môn Thiết Can đang có trận đối đầu về trí với nhau.

  • Lần này con không cho phụ thân hại nó nữa
  • Con thử xem, ta đã tha cho nó một lần, có trách thì trách ngoại tổ và mẫu thân của nó không giao Phụng kiếm cho ta
  • Phụ thân vẫn cố chấp như ngày nào, Phụng kiếm từ lâu đã chỉ là dĩ vãng, người nên biết Khắc nhi là cháu của mình

Cười thật to Thiết Can trưởng môn trừng mắt với Thiết Cân thiếu chủ.

  • Đã sao, nó vốn dĩ cũng chỉ là nữ nhi mà thôi, ai bảo con không cho ta được một đứa cháu là nam nhi, nó dù có giống cỡ nào vẫn không phải là người có thể nối nghiệp ta

Bức xúc trước lời của phụ thân, thiếu chủ Thiết Cân gằn giọng.

  • Cho dù Khắc nhi là ai thì vẫn còn con của con, lần này con không cho phụ thân làm hại nó nữa đâu. Nếu phụ thân muốn làm gì nó thì bước qua xác của con đi, con xin cáo lui
  • Thiết Cân – trưởng môn tức giận gọi thiếu chủ trở lại nhưng ngài ấy dường như không nghe thấy mà đã bỏ đi thật xa

Thiếu chủ Thiết Cân chạy thật nhanh ra ngoài, ra khỏi cái nơi rộng lớn nhưng không có tình cảm kia, ngài ra phía sau núi mà luyện công, càng luyện lá rơi càng nhiều, cát bay tung tóe, sự tức giận khiến người không thể điều khiển được chiêu thức của mình.

  • Ai?
  • Thứ lỗi cho tiểu nữ đã vô ý xem người luyện công – từ trên cây cao một người hạ xuống mà nói đúng hơn vì uy lực của thiếu chủ quá mạnh khiến nàng không giữ được thăng bằng

Thiếu chủ xoay nhìn người sau lưng mình, tiên tử, nhưng ngài không thích sắc cho lắm. Đến bây giờ lòng của ngài chỉ có An Y phu nhân là thê tử mà thôi.

  • Cô nương là ai, ngọc bội tại sao cô nương có nó

Vội lùi lại khi thiếu chủ có ý lấy miếng ngọc bội trên thắt lưng của mình Yên nhi hơi ngạc nhiên, ngài ấy biết, chẳng lẽ ngài ấy là phụ thân của nó.

  • Cô nương biết Y Khắc sao, nó ở đâu nó có khỏe không, ngọc bội. Miếng ngọc bội này nó chỉ trao cho người mà nó yêu thương mà thôi, chẳng lẽ - tự hỏi rồi tự trả lời, thiếu chủ có phần bối rối, Khắc nhi quả thật thích nữ nhân hay sao

Không biết nên trả lời thế nào trước vẻ hoang mang và bất ngờ của thiếu chủ, Yên nhi nhẹ gật đầu.

Rồi chợt thiếu chủ bật cười.

  • Cô nương rất đẹp, nét đẹp giống như An Y thê tử của ta vậy, hèn chi nó lại trao miếng ngọc bội đó cho cô nương
  • Người là

Gật nhẹ đầu thiếu chủ không dấu diếm.

  • Ta là Trịnh Thiết Cân phụ thân của Y Khắc, một người chả ra dáng phụ thân chút nào
  • Người đừng nói vậy
  • Không sao đâu, cô nương đến đây một mình sao
  • Dạ
  • Có kẻ xâm nhập

Yên nhi chưa nói hết câu thì từ phía sau núi đã có một toáng người xông lên.

Thiếu chủ nhíu mày chẳng phải là người của Thiết Chưởng bang hay sao.

  • Thiếu chủ mau bắt lấy nàng ta, đó là kẻ xâm nhập
  • Các ngươi lui đi, nàng ấy là khách – tiến lên phía trước thiếu chủ Thiết Cân lạnh lùng ra lệnh
  • Thứ lỗi cho ta, đó là lệnh của trưởng môn

Cảm giác lòng có gì đó nhói đau thiếu chủ nhìn từng người một, chẳng lẽ sai lầm năm xưa lại lập lại hay sao.

  • Để cô nương ấy đi mọi trách nhiệm ta sẽ gánh lấy
  • Đại ca huynh sẽ gánh được hết sao, không chần chừ bắt lấy cô nương ta – Thiết Ca cũng là nhị đệ của thiếu chủ Khiết Cân hùng hồn ra lệnh

Lập tức cả trăm người của Thiết Chưởng bang cùng xông lên.

Yên nhi không ngờ mình lại rơi vào tình thế này, từ lúc rời khỏi hoàng cung chuyện nàng không tưởng đã rất nhiều. Ở cung cấm có chuyện của cung cấm còn ở đây có chuyện của ở đây.

  • Yên nhi ta đến đây – một người vận khinh công bay qua vai từng tên một trong bang Thiết Chưởng làm bọn chúng té ngã, Khắc nhi đường hoàng đứng phía trước che chở cho Yên nhi của nó
  • Khắc ca – mỉm cười giờ thì Yên nhi có thể an tâm được rồi, thế nhưng sao nó lại ở đây

Thiếu chủ Thiết Cân nhìn hai người họ không chớp mắt, Yên nhi, Khắc nhi. Là Khắc nhi, nó lớn đến vậy hay sao, nét khí chất đó rất giống ngài thời còn trẻ, nhưng vẫn không che dấu được sự hiền lành mà nó có được từ mẫu thân của mình.

  • Đại ca không ngờ hài tử của huynh lại khí khái như vậy, tiểu tử sao còn không tham kiến thúc thúc của ngươi – Thiết Ca nhếch môi nói

Nó bật cười, nhìn xung quanh rồi nó nhướng mày nhìn người thúc thúc của mình. Đã lâu rồi không về đây, con người ở đây vẫn vậy vẫn ngạo mạn như ngày nào.

  • Từ lúc các ngươi truy giết mẫu thân của ta và không tha cho một đứa trẻ khi ấy chỉ vừa bước sang tuổi 14, cái ngưỡng cửa không lớn cũng không nhỏ là ta thì, thì ta đã không còn muốn dính líu gì đến Thiết Chưởng bang nữa rồi

Cõi lòng thiếu chủ Thiết Cân gần như nát tan, con của người đã phủ nhận nơi này đồng nghĩa nó cũng đã phủ nhận người. Cũng phải thôi từ bé người có yêu thương nó như một người làm phụ thân bình thường đâu chứ.

Thiết Ca không ngờ khẩu khí của Khắc nhi lại lớn như vậy, hắn dung đao.

  • Bắt hai người họ, bắt sống

Nhếch môi nó đẩy Yên nhi ra xa mình một chút rồi vận công để tung một chưởng mà nó đã được học từ trưởng môn Song Ưu đây là tuyệt học của phái Cửu Chân.

Lập tức bọn người đó vội che mắt để tránh khói bụi, thừa cơ hội ấy Khắc nhi ôm Yên nhi bay qua vai từng người một để bỏ chạy. Vết thương vẫn còn động nó không thể liều.

Thiếu chủ Thiết Cân vội vã đuổi theo, khinh công của nó càng lúc càng giỏi, võ công và nội lực lại khá như vậy, ngài thầm hài lòng và tự hào. Cho dù nó là thân nhi nữ thì ngài cũng sẳn lòng chấp nhận nó, đơn giản nó là con của ngài.

  • Khắc ca huynh sao rồi – dừng chân cạnh một thân cây Yên nhi vội đỡ Khắc nhi tựa đầu vào gốc cây to ấy, vết thương lại toét ra và rỉ máu. Nàng lại xé nhanh một mảnh áo của mình mà buộc chặt
  • Muội có sao không? – thuề thào nó hỏi lại, khi nảy làm kinh động đến vết thương quả là không dễ chịu
  • Huynh chờ muội một lát – dứt lời Yên nhi liền chạy lại phía rừng cây trước mặt

Khắc nhi biết Yên nhi đang đi tìm thuốc để cầm máu cho nó, nó thầm mỉm cười tự hào. Yên nhi của nó quả thật rất thông minh, chỉ cần chỉ một hai lần là có thể làm tốt được. Hèn gì nàng ấy có thể dẹp loạn cho Sở quốc này, gần vua như gần cọp cho dù ngài ấy có là ca ca ruột của nàng đây chăng nữa thì cái chức đế vương kia cũng có thể làm hắn lu mờ lý trí. Nó luôn lo lắng cho nàng, cái lòng trung quân ái quốc ấy liệu có bị xem là tội phản quốc ngầm hay không.

  • Khắc nhi, con làm sao thế này?

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: