CHƯƠNG 41
Suốt mấy ngày nằm trên giường nó vô cùng chán, nếu không có Yên nhi bên cạnh chăm sóc, trò chuyện với nó chắc nó cũng chẳng buồn làm gì. Hôm nay thì tốt rồi nó có thể xuống giường, bên cạnh nó luôn là Yên nhi thử hỏi sao nó không cố gắng hồi phục thật nhanh. Nó muốn ở cạnh nàng lâu hơn.
Câu trả lời của lão ông làm nó thất thần, mắt mở to, nó mang vội hài vào chân rồi đi lại phía bàn.
Thở dài uống ngụm rượu lão ông trả lời.
Nó vọng tay vào bàn thật mạnh, tại sao nàng có thể bỏ nó ở lại.
Nó nghĩ cũng không nên dấu nữa.
Lắc đầu, nó đang khoác áo vào người.
Cười buồn Khắc nhi chậm rãi trả lời.
Khắc nhi đi rồi mà lão ông vẫn còn bần thần, ái tình quả là khiến con người trở nên mù quáng. Khắc nhi vốn dĩ không phải người ích kỉ thế mà nó lại ích kỉ giữ Yên nhi lại bên mình. Yêu là phải buông tay để người mình yêu hạnh phúc nhưng đó là lúc người kia không yêu mình. Nó làm vậy cũng phải, rõ ràng mà nói hai đứa yêu nhau trong gian khổ, trong sống chết. Chỉ mong thiên gia gia không quá nhẫn tâm với hai đứa nhỏ này.
Cuối cùng cũng đến được địa phận thật sự của Khiết Giang. Nơi đây vẫn sầm uất như ngày nào, thì ra đây cũng là nơi mà Khắc nhi lớn lên. Hai người quả thật hữu duyên thế nhưng là hữu phận hay là vô phận. Chậm rãi từng bước nàng dừng chân ở phủ của cửu cửu ngày xưa, giờ biểu ca là người cai quản vùng đất này thay cửu cửu. Nàng không thể vào, nơi đây vốn yên bình nàng không muốn nó dậy sóng thêm bất cứ lần nào nữa.
Nhìn xung quanh quán trọ nàng hi vọng sẽ biết thêm chuyện gì đó.
Lời bàn tán tuy nhỏ ấy nhưng cũng đã lọt vào tai của Yên nhi, tiểu thiếu gia mà bọn chúng nhắc đến có phải là Khắc nhi. Vậy là Khắc nhi luôn bị theo dõi, tại sao họ lại nói trưởng môn muốn giết nó, rõ ràng ngài ấy là nội tổ phụ của nó kia mà. Nàng không biết, Khắc nhi không nói, cũng phải làm sao nó có thể nói điều đó với nàng. Dường như Khắc nhi chưa dấu nàng điều gì ngoài thân phận thật của mình.
Và giờ là bản đồ tìm Hàn Binh pháp.
Phía xa trên núi Thiết Chưởng không khí đang rất căng thẳng, thiếu chủ Thiết Cân và trưởng môn Thiết Can đang có trận đối đầu về trí với nhau.
Cười thật to Thiết Can trưởng môn trừng mắt với Thiết Cân thiếu chủ.
Bức xúc trước lời của phụ thân, thiếu chủ Thiết Cân gằn giọng.
Thiếu chủ Thiết Cân chạy thật nhanh ra ngoài, ra khỏi cái nơi rộng lớn nhưng không có tình cảm kia, ngài ra phía sau núi mà luyện công, càng luyện lá rơi càng nhiều, cát bay tung tóe, sự tức giận khiến người không thể điều khiển được chiêu thức của mình.
Thiếu chủ xoay nhìn người sau lưng mình, tiên tử, nhưng ngài không thích sắc cho lắm. Đến bây giờ lòng của ngài chỉ có An Y phu nhân là thê tử mà thôi.
Vội lùi lại khi thiếu chủ có ý lấy miếng ngọc bội trên thắt lưng của mình Yên nhi hơi ngạc nhiên, ngài ấy biết, chẳng lẽ ngài ấy là phụ thân của nó.
Không biết nên trả lời thế nào trước vẻ hoang mang và bất ngờ của thiếu chủ, Yên nhi nhẹ gật đầu.
Rồi chợt thiếu chủ bật cười.
Gật nhẹ đầu thiếu chủ không dấu diếm.
Yên nhi chưa nói hết câu thì từ phía sau núi đã có một toáng người xông lên.
Thiếu chủ nhíu mày chẳng phải là người của Thiết Chưởng bang hay sao.
Cảm giác lòng có gì đó nhói đau thiếu chủ nhìn từng người một, chẳng lẽ sai lầm năm xưa lại lập lại hay sao.
Lập tức cả trăm người của Thiết Chưởng bang cùng xông lên.
Yên nhi không ngờ mình lại rơi vào tình thế này, từ lúc rời khỏi hoàng cung chuyện nàng không tưởng đã rất nhiều. Ở cung cấm có chuyện của cung cấm còn ở đây có chuyện của ở đây.
Thiếu chủ Thiết Cân nhìn hai người họ không chớp mắt, Yên nhi, Khắc nhi. Là Khắc nhi, nó lớn đến vậy hay sao, nét khí chất đó rất giống ngài thời còn trẻ, nhưng vẫn không che dấu được sự hiền lành mà nó có được từ mẫu thân của mình.
Nó bật cười, nhìn xung quanh rồi nó nhướng mày nhìn người thúc thúc của mình. Đã lâu rồi không về đây, con người ở đây vẫn vậy vẫn ngạo mạn như ngày nào.
Cõi lòng thiếu chủ Thiết Cân gần như nát tan, con của người đã phủ nhận nơi này đồng nghĩa nó cũng đã phủ nhận người. Cũng phải thôi từ bé người có yêu thương nó như một người làm phụ thân bình thường đâu chứ.
Thiết Ca không ngờ khẩu khí của Khắc nhi lại lớn như vậy, hắn dung đao.
Nhếch môi nó đẩy Yên nhi ra xa mình một chút rồi vận công để tung một chưởng mà nó đã được học từ trưởng môn Song Ưu đây là tuyệt học của phái Cửu Chân.
Lập tức bọn người đó vội che mắt để tránh khói bụi, thừa cơ hội ấy Khắc nhi ôm Yên nhi bay qua vai từng người một để bỏ chạy. Vết thương vẫn còn động nó không thể liều.
Thiếu chủ Thiết Cân vội vã đuổi theo, khinh công của nó càng lúc càng giỏi, võ công và nội lực lại khá như vậy, ngài thầm hài lòng và tự hào. Cho dù nó là thân nhi nữ thì ngài cũng sẳn lòng chấp nhận nó, đơn giản nó là con của ngài.
Khắc nhi biết Yên nhi đang đi tìm thuốc để cầm máu cho nó, nó thầm mỉm cười tự hào. Yên nhi của nó quả thật rất thông minh, chỉ cần chỉ một hai lần là có thể làm tốt được. Hèn gì nàng ấy có thể dẹp loạn cho Sở quốc này, gần vua như gần cọp cho dù ngài ấy có là ca ca ruột của nàng đây chăng nữa thì cái chức đế vương kia cũng có thể làm hắn lu mờ lý trí. Nó luôn lo lắng cho nàng, cái lòng trung quân ái quốc ấy liệu có bị xem là tội phản quốc ngầm hay không.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)