Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 22

501 0 1 0

CHƯƠNG 22

Lần lượt từng người cùng bay lên thách đấu với hắn thế nhưng không ai thắng được, có người khá hơn chỉ đạp hắn được một cái ngay bụng, kết quả người đó bất tỉnh tại chỗ. Hắn xuống tay quá tàn độc.

  • Vị đạo sĩ này xin thủ hạ lưu tình – phụ thân của tiểu cô nương vội cản
  • Nhạc phụ đại nhân tại chúng phá ta, hãy chờ đó ta sẽ danh chính ngôn thuận lấy nữ nhi của ngài – lại là giọng cuồng ngông

Người phụ thân ngậm ngùi nhìn con mình, phải chi ông đừng làm như thế, thà hai phụ thân rau cháo qua ngày, nhưng ông không thể nhìn con mình hằng ngày mãi võ mà kiếm từng đồng, tại người làm phụ thân này vô dụng.

  • Uyên nhi ta đến đây – một nam tử mặt mày thanh tú bay lên võ đài, trong cũng có khí khái
  • Lại là ngươi – thế nhưng người phụ thân có vẻ tức giận vọng khi gặp huynh ấy
  • Phụ thân – vị tiểu cô nương tha thiết gọi

Người phụ thân buông tay không ngoái nhìn.

  • Bá bá con biết phụ thân của con không phải với người nhưng xin người hiểu, con và Uyên nhi là thật tâm với nhau, con sẽ bảo hộ muội ấy cả đời. Con sẽ cùng muội ấy chăm sóc tốt cho bá bá

Lời nói của nam tử ấy làm vị tiểu cô nương vô cùng xúc động.

  • Nhị thiếu gia ngài không thể vì hai kẻ bần hèn này mà mang tội bất hiếu
  • Bá bá từ nhỏ con đã được người nuôi lớn, con không phải là con ruột của phụ thân, chỉ là ông rũ lòng rồi mang về nuôi. Con sẽ tạ tội sau với phụ thân, con chỉ muốn cùng Uyên nhi xây đắp hạnh phúc và phụng dưỡng người. Dù sao thì phụ thân của con cũng còn đại ca, tứ đệ cùng ngũ muội bên cạnh – những lời này sao quá đỗi chân thành và tha thiết

Chẳng lẽ đều mang tội cùng nhau hay sao. Nhưng đến nước này biết phải làm sao, để Uyên nhi đến với vị tiểu thiếu gia mà nàng ấy luôn yêu thương còn hơn đến với tên đạo sĩ ngông cuồng tự cao tự đại kia.

  • Lắm lời thắng ta rồi hãy tính
  • Kẻ ngông cuồng kia, ta sẽ tiếp ngươi

Cả hai lại tiếp tục giao đấu với nhau, vị tiểu thiếu gia ấy vốn dĩ không phải là đối thủ của tên tiểu đạo sĩ kia.

  • Tiểu thiếu gia huynh sao rồi? – Uyên nhi vội chạy lại phía của tiểu thiếu gia, huynh ấy phun ra một ngụm máu

Tên tiểu đạo sĩ giang hai tay tỏ vẻ.

  • Còn ai nữa không, nếu không ta dẫn nương tử đi đây – hắn cười hả hê rồi đi về hướng của tiểu cô nương

Một chiếc đũa bay thẳng vào bàn tay dơ bẩn của hắn.

  • Kẻ nào – hắn gằn lên giận dữ
  • Là ta – mỉm cười Yên nhi chậm rãi bước từng bước rồi bay hẳn lên phía võ đài

Tên tiểu đạo sĩ lặng nhìn Yên nhi, hắn đang thầm nghĩ lại là một tên công tử miệng còn hôi sữa, có điều khí khái sao quá bất phàm như thế. Hắn thật khôi ngô, mà nét đẹp này nó sao sao ấy.

  • Ngươi cũng muốn nương tử sao tiểu tử?

Cười lắc đầu Yên nhi nhìn ba người tội nghiệp phía dưới.

  • Vậy ngươi muốn gì? – tiểu đạo sĩ chỉa gươm về phía Yên nhi

Yên nhi lùi lại không để mũi gươm nhắm thẳng vào mình.

  • Chúng ta trao đổi điều kiện
  • Điều kiện, ngươi nghĩ ngươi là ai – hắn bật cười to

Yên nhi vẫn ánh nhìn lạnh lùng về phía hắn.

  • Ta thắng, ngươi không làm phiền ba người bọn họ, đặc biệt tránh xa vị tiểu cô nương đó ra
  • Đánh thắng ta rồi hẳn nói

Không nhẹ nhàng như lúc nảy Yên nhi bay xuống rút một thanh gươm của vị tiểu huynh đài gần đó rồi lại bay lên lại võ đài.

  • Ngươi có đồng ý hay không?
  • Để xem – hắn lao nhanh về phía Yên nhi

Từng đường gươm của nàng quả thật rất uyển chuyển, làm cho tên đạo sĩ ấy bị cuốn vào và hắn không tài nào thoát ra được, cứ bị Yên nhi dẫn dắt theo.

  • Được ta đồng ý nhưng nếu ngươi thua thì ngươi sẽ phải chết
  • Còn phải xem ngươi có bản lĩnh đó hay không

Giờ mới là lúc hai bên chính thức đấu với nhau, những đường gươm cùng những đường quyền tàn độc của tên tiểu đạo sĩ ấy lại vung ra. Yên nhi thừa nhận mình có thể sẽ thua nếu không tập trung cao độ, tên này chắt hẳn phải có điểm yếu.

  • Hông trái hở, chân phải không phòng thủ, tay cầm kiếm lỏng – từng lời người đó nói ra Yên nhi đều nắm bắt và cũng nhờ vậy mà nàng khống chế được hắn, không những vậy nàng còn đánh cho hắn ngã sóng xoài dưới võ đài

Có điều Yên nhi đã làm hắn tức điên lên, hắn lao lên và không ngừng tấn công Yên nhi, hắn là muốn giết chết nàng.

  • Phụng múa, long vờn, song kiếm hợp bích – những lời này có gì đó hơi lạ, nhưng Yên nhi không có quyền được suy nghĩ nhiều nàng phải cảm thụ ngay. Cuối cùng nàng đã hiểu ý của vị tiền bối ấy là muốn dùng sự uyển chuyển của phụng cùng sức dẻo dai của long để mà cuốn hắn theo từng chiêu thức của nàng, cuối cùng hạ màn bằng một đoàn kết hợp
  • Hà Kình kiếm pháp – là một giọng nói nhỏ, người nói bốn từ ấy chính là vị huynh đài bán mì khi nảy

Lần này tiểu đạo sĩ thua không còn gì bàn cãi, máu hắn đã trào ra không thể tự đứng lên, lập tức người của hắn tiến đến và kéo hắn đi. Trước khi đi hắn không quên nhìn Yên nhi thách thức.

Yên nhi ôm cánh tay mình, khi nảy quả thật nàng đã bị một đường kiếm của hắn làm bị thương.

  • Đa tạ lão ông – Yên nhi vẫn không quên chấp tay hành lễ

Chỉ có tiếng cười quen thuộc.

  • Đồ đệ bái kiến trưởng môn
  • Đừng đa lễ, hẹn gặp lại ở Hằng Nguyệt gia trang – tiếng nói dần xa vào không trung, không ai khác chính là Hà Kình lão ông

Mọi người cũng tản ra, chỉ còn lại phụ tử chiêu thân cùng vị công tử đang trọng thương. Yên nhi bước đến gần họ, đưa chọ họ ít ngân lượng.

  • Công tử người đừng làm thế, người đã thắng lão đây xin trao Uyên nhi lại cho người – người phụ thân ngậm ngùi nhìn con mình

Uyên nhi cúi mặt tay vẫn nắm lấy tay của vị tiểu thiếu gia kia.

  • Công tử tôi xin người, tôi … rất yêu …muội ấy – vị tiểu thiếu gia cố gắng ngồi dậy để quỳ trước mặt Yên nhi van xin, nói cũng không rõ lời
  • Thiếu gia muội xin lỗi huynh – Uyên nhi nhắm mắt giật tay mình ra khỏi tay của vị thiếu gia ấy, nước mắt đã rơi nhiều hơn và đi về hướng của Yên nhi

Yên nhi bối rối thật sự, nàng vẫn chưa nói hết ý định của mình mà.

  • Ta không có ý gì với Uyên cô nương đâu
  • Công tử chẳng lẽ người bỏ rơi tiểu nữ của lão – người phụ thân khẩn thiết
  • Không không, ý ta là ta chỉ muốn cho kẻ đó một bài học, lão bá ta thấy vị huynh đài đây mới là người mà Uyên nhi cô nương muốn trao thân gởi phận cả đời

Ngẫm nghĩ người phụ thân có phần khó xử, trước sự chứng kiến của rất nhiều người làm sao lão có thể làm khác.

Như đoán được ý nghĩ đó Yên nhi mỉm cười.

  • Trước khi đấu với hắn, trên võ đài ta đã nói rõ. Lão bá, ta chỉ thay vị huynh đài này thôi, thứ lỗi nếu ta có làm điều gì đó không phải
  • Không, lão còn không biết phải trả ơn thế nào
  • Được rồi, chỉ cần ba người sống vui vẻ là được – Yên nhi dúi mấy nén bạc vào tay của vị lão bá rồi mỉm cười nhìn vị huynh đài cùng Uyên nhi cô nương

Hai người họ đang trao ánh mắt yêu thương dành cho nhau.

  • Thiếu gia huynh phải nhớ cho kĩ những lời khi nảy, đồng thời phải làm cho bằng được. Nếu không ta rất định không tha cho huynh dù huynh có ở bất kì nơi đâu – một lời nghiêm túc, chắc nịch và vô cùng uy lực

Vị thiếu gia không những không tức giận mà còn cảm kích.

  • Nhất định
  • Đa tạ công tử
  • Hẹn ngày tái ngộ

Yên nhi đã lên ngựa và phi đi từ lúc nào.

Người bán mì khi nảy luôn dõi theo mọi chuyện từ nảy đến giờ. Huynh ấy có vài điều thắc mắc, tại sao Yên nhi lại biết Hà Kình kiếm pháp. Chẳng lẽ là đồ đệ của trưởng môn, mỉm cười hài lòng huynh ấy rất vui. Trưởng môn rất biết chọn người.

Có câu thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ, không đơn giản chút nào, suýt nữa Yên nhi phải lấy tiểu cô nương đó rồi. Nghĩ đến mình vừa giúp được người khác thật là vui, dừng chân trước một con suối nàng cho ngựa uống nước, ăn cỏ rồi chải lông cho nó. Nó đã theo nàng suốt khoảng thời gian qua, thì ra Hà Kình lão ông cũng đã rời khỏi U Dương cốc, chắc rằng người cũng đang đến Hằng Nguyệt gia trang. Ăn ít màng thầu vừa mua theo để đi đường, nàng tiếp tục lên đường.

Một ngày nữa mặt trời lại lặn sau núi, từ lúc đến đây ngày nào Khắc nhi cũng ra để tiễn mặt trời, thân ảnh của Yên nhi cứ hiện diện xung quanh nó. Càng lúc nó càng cảm thấy hoang mang, nó biết mình đã yêu cô nương ấy nhiều lắm rồi. Xa nhau mới đong đếm được tình của nhau. Không bao lâu nữa đại hội võ lâm sẽ được bắt đầu, nó không biết những danh sĩ hào kiệt sẽ làm gì. Minh chủ võ lâm sẽ làm gì khi được đăng quang. Nó chỉ lo sóng gió giang hồ có thể xảy ra như lời của Chu Không lão bà và Hà Kính lão ông. Còn triều đình nữa, nước sông không phạm nước giếng không có nghĩa không có lúc nó sẽ không chạm đến nhau. Mà nó cũng không cần biết nhiều, chỉ cần biết nếu có chuyện gì không hay thì nó sẽ vẫn bảo vệ quận chúa, nó không thể để nàng xảy ra bất cứ chuyện gì, cho dù sau này nàng biết được thân phận thực sự của nó và có thể rời xa nó, hay tệ hơn là khinh khi nó. Coi như số trời đã định kiếp này Khắc nhi chỉ được vì quận chúa Giao Yên mà hạnh phúc mà đau khổ.

Ròng rã gần nửa tháng cuối cùng Yên nhi cũng đặt chân lên được vùng đất Tào Châu nơi mà Hằng Nguyệt gia trang đang tọa lạc, ở đây cũng thật náo nhiệt. Cuối cùng cũng tìm được chỗ ngồi trong một khách điếm nhỏ, Yên nhi gọi tách trà để uống, nàng quá khát. Ở đây cũng có khá nhiều hiệp khách giang hồ, hình như hôm nay cũng là ngày thứ hai của đại hội võ lâm.

  • Ngươi biết không chưởng môn phái Hằng Ni quả thật không đơn gian, Mệnh Đài sư thái quả thật không phải là hư danh
  • Mà nghe nói sư thái đâu có ý định tranh chức minh chủ võ lâm
  • Cũng tại phái Côn Lôn dùng lời lẽ không hay ho thôi
  • Đáng đời hắn, có thấy tên đại đại tử của bọn chúng bò càn luôn không
  • Nhưng oán thù lại tiếp diễn

Yên nhi không quan tâm lắm về những lời nói đó, nàng chỉ quan tâm việc họ nhắc đến Mệnh Đài sư thái. Canh lúc họ rời khỏi Yên nhi cũng nhanh chân đi theo phía sau, nàng cũng muốn mở rộng tầm mắt xem các hiệp khách trong giang hồ đấu với nhau thế nào. Để xem lời lẽ của họ ra sao, và đặc biệt nàng muốn gặp Khắc nhi. Có điều nàng chẳng biết tung tích gì của Khắc nhi cả, nàng chỉ biết Khắc nhi đã đến đây qua lời của Hà Kình lão ông và Chu Không lão bà, cũng như sự suy đoán của mình.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: