CHƯƠNG 22
Lần lượt từng người cùng bay lên thách đấu với hắn thế nhưng không ai thắng được, có người khá hơn chỉ đạp hắn được một cái ngay bụng, kết quả người đó bất tỉnh tại chỗ. Hắn xuống tay quá tàn độc.
Người phụ thân ngậm ngùi nhìn con mình, phải chi ông đừng làm như thế, thà hai phụ thân rau cháo qua ngày, nhưng ông không thể nhìn con mình hằng ngày mãi võ mà kiếm từng đồng, tại người làm phụ thân này vô dụng.
Người phụ thân buông tay không ngoái nhìn.
Lời nói của nam tử ấy làm vị tiểu cô nương vô cùng xúc động.
Chẳng lẽ đều mang tội cùng nhau hay sao. Nhưng đến nước này biết phải làm sao, để Uyên nhi đến với vị tiểu thiếu gia mà nàng ấy luôn yêu thương còn hơn đến với tên đạo sĩ ngông cuồng tự cao tự đại kia.
Cả hai lại tiếp tục giao đấu với nhau, vị tiểu thiếu gia ấy vốn dĩ không phải là đối thủ của tên tiểu đạo sĩ kia.
Tên tiểu đạo sĩ giang hai tay tỏ vẻ.
Một chiếc đũa bay thẳng vào bàn tay dơ bẩn của hắn.
Tên tiểu đạo sĩ lặng nhìn Yên nhi, hắn đang thầm nghĩ lại là một tên công tử miệng còn hôi sữa, có điều khí khái sao quá bất phàm như thế. Hắn thật khôi ngô, mà nét đẹp này nó sao sao ấy.
Cười lắc đầu Yên nhi nhìn ba người tội nghiệp phía dưới.
Yên nhi lùi lại không để mũi gươm nhắm thẳng vào mình.
Yên nhi vẫn ánh nhìn lạnh lùng về phía hắn.
Không nhẹ nhàng như lúc nảy Yên nhi bay xuống rút một thanh gươm của vị tiểu huynh đài gần đó rồi lại bay lên lại võ đài.
Từng đường gươm của nàng quả thật rất uyển chuyển, làm cho tên đạo sĩ ấy bị cuốn vào và hắn không tài nào thoát ra được, cứ bị Yên nhi dẫn dắt theo.
Giờ mới là lúc hai bên chính thức đấu với nhau, những đường gươm cùng những đường quyền tàn độc của tên tiểu đạo sĩ ấy lại vung ra. Yên nhi thừa nhận mình có thể sẽ thua nếu không tập trung cao độ, tên này chắt hẳn phải có điểm yếu.
Có điều Yên nhi đã làm hắn tức điên lên, hắn lao lên và không ngừng tấn công Yên nhi, hắn là muốn giết chết nàng.
Lần này tiểu đạo sĩ thua không còn gì bàn cãi, máu hắn đã trào ra không thể tự đứng lên, lập tức người của hắn tiến đến và kéo hắn đi. Trước khi đi hắn không quên nhìn Yên nhi thách thức.
Yên nhi ôm cánh tay mình, khi nảy quả thật nàng đã bị một đường kiếm của hắn làm bị thương.
Chỉ có tiếng cười quen thuộc.
Mọi người cũng tản ra, chỉ còn lại phụ tử chiêu thân cùng vị công tử đang trọng thương. Yên nhi bước đến gần họ, đưa chọ họ ít ngân lượng.
Uyên nhi cúi mặt tay vẫn nắm lấy tay của vị tiểu thiếu gia kia.
Yên nhi bối rối thật sự, nàng vẫn chưa nói hết ý định của mình mà.
Ngẫm nghĩ người phụ thân có phần khó xử, trước sự chứng kiến của rất nhiều người làm sao lão có thể làm khác.
Như đoán được ý nghĩ đó Yên nhi mỉm cười.
Hai người họ đang trao ánh mắt yêu thương dành cho nhau.
Vị thiếu gia không những không tức giận mà còn cảm kích.
Yên nhi đã lên ngựa và phi đi từ lúc nào.
Người bán mì khi nảy luôn dõi theo mọi chuyện từ nảy đến giờ. Huynh ấy có vài điều thắc mắc, tại sao Yên nhi lại biết Hà Kình kiếm pháp. Chẳng lẽ là đồ đệ của trưởng môn, mỉm cười hài lòng huynh ấy rất vui. Trưởng môn rất biết chọn người.
Có câu thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ, không đơn giản chút nào, suýt nữa Yên nhi phải lấy tiểu cô nương đó rồi. Nghĩ đến mình vừa giúp được người khác thật là vui, dừng chân trước một con suối nàng cho ngựa uống nước, ăn cỏ rồi chải lông cho nó. Nó đã theo nàng suốt khoảng thời gian qua, thì ra Hà Kình lão ông cũng đã rời khỏi U Dương cốc, chắc rằng người cũng đang đến Hằng Nguyệt gia trang. Ăn ít màng thầu vừa mua theo để đi đường, nàng tiếp tục lên đường.
Một ngày nữa mặt trời lại lặn sau núi, từ lúc đến đây ngày nào Khắc nhi cũng ra để tiễn mặt trời, thân ảnh của Yên nhi cứ hiện diện xung quanh nó. Càng lúc nó càng cảm thấy hoang mang, nó biết mình đã yêu cô nương ấy nhiều lắm rồi. Xa nhau mới đong đếm được tình của nhau. Không bao lâu nữa đại hội võ lâm sẽ được bắt đầu, nó không biết những danh sĩ hào kiệt sẽ làm gì. Minh chủ võ lâm sẽ làm gì khi được đăng quang. Nó chỉ lo sóng gió giang hồ có thể xảy ra như lời của Chu Không lão bà và Hà Kính lão ông. Còn triều đình nữa, nước sông không phạm nước giếng không có nghĩa không có lúc nó sẽ không chạm đến nhau. Mà nó cũng không cần biết nhiều, chỉ cần biết nếu có chuyện gì không hay thì nó sẽ vẫn bảo vệ quận chúa, nó không thể để nàng xảy ra bất cứ chuyện gì, cho dù sau này nàng biết được thân phận thực sự của nó và có thể rời xa nó, hay tệ hơn là khinh khi nó. Coi như số trời đã định kiếp này Khắc nhi chỉ được vì quận chúa Giao Yên mà hạnh phúc mà đau khổ.
Ròng rã gần nửa tháng cuối cùng Yên nhi cũng đặt chân lên được vùng đất Tào Châu nơi mà Hằng Nguyệt gia trang đang tọa lạc, ở đây cũng thật náo nhiệt. Cuối cùng cũng tìm được chỗ ngồi trong một khách điếm nhỏ, Yên nhi gọi tách trà để uống, nàng quá khát. Ở đây cũng có khá nhiều hiệp khách giang hồ, hình như hôm nay cũng là ngày thứ hai của đại hội võ lâm.
Yên nhi không quan tâm lắm về những lời nói đó, nàng chỉ quan tâm việc họ nhắc đến Mệnh Đài sư thái. Canh lúc họ rời khỏi Yên nhi cũng nhanh chân đi theo phía sau, nàng cũng muốn mở rộng tầm mắt xem các hiệp khách trong giang hồ đấu với nhau thế nào. Để xem lời lẽ của họ ra sao, và đặc biệt nàng muốn gặp Khắc nhi. Có điều nàng chẳng biết tung tích gì của Khắc nhi cả, nàng chỉ biết Khắc nhi đã đến đây qua lời của Hà Kình lão ông và Chu Không lão bà, cũng như sự suy đoán của mình.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)