CHƯƠNG 60 (Chương cuối)
Cửu Chân bang từ nay cũng chỉ là truyền thuyết, mọi thứ cũng nên cho vào kí ức của thời trước, để thời sau không phải đối mặt với lắm gian truân. Đưa Song Nhi đi là quyết định đúng đắn. Song Côn được đưa đến Tàn Kinh cát, cũng coi như thỏa ước nguyện của hắn, để oán thù giữa phụ tử được hóa giải từ đây. Ôm mộng để rồi vỡ mộng và gây thương tâm. Sống cũng đừng quá tham lam, cũng như đừng quá tham vọng. Hãy biết dừng lại đúng lúc.
Nhìn Song Nhi đang ngoan ngoãn trong vòng tay của mình, Yên nhi chạnh lòng. Có lẽ đứa bé này cũng lo sợ sẽ bị bỏ rơi một lần nữa. Và phải chăng nó quả thật là duyên của hai người.
Bật cười, tiếng cười của nó hòa tan vào cơn gió chiều, ngựa vẫn phi nhanh.
Chợt nó cho ngựa dừng lại, rồi cúi người hôn vào môi nương tử.
Có chút ngạc nhiên nhưng Yên nhi vẫn thỏa nụ hôn đó cùng với nó, vẫn ngọt ngào và hạnh phúc như ngày nào.
Đã hiểu Yên nhi nói thêm.
Cả hai lại cùng nhau mỉm cười, nụ hôn lại được trao nhau lần nữa.
Lá rơi tung theo chiều gió, hạt cát trở về với thiên nhiên.
Mọi chuyện chưa là kết thúc, bởi lẽ không ai dừng được thời gian. Có thể là kết thúc cho một cuộc đời của một con người nhưng là khởi đầu cho cuộc sống của một người khác. Cuộc sống thì vẫn phải tiếp diễn theo quy luật thời gian, tất yếu ngẫu nhiên, sinh lão bệnh tử. Chết là hết với người đã chết, nhưng là bắt đầu và tiếp tục cho người còn sống. Đừng nản lòng, nếu đã đi tìm thì hãy tìm cho bằng được, hạnh phúc không hề trốn chạy khỏi chúng ta, chỉ là chúng ta chưa tìm thấy nó mà thôi.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)