CHƯƠNG 43
Quyển Hàn Binh pháp cũng rơi xuống và lơ lửng trong không trung. Cung Khuynh bám vào thành đá xoa xoa ngực, còn Thiết Ca thì đang nằm dài không thể ngồi dậy. Chớp lấy cơ hội Cung Khuynh liền lao theo.
Giờ phút này nó chả cần biết Hàn Binh Pháp gì nữa hết, nó ôm lấy Yên nhi rồi chạy thật nhanh bằng khinh công đạp vào các vách núi để lấy đà bay xuống một mỏm đá to phía dưới.
Cảm nhận có người lay mình Yên nhi từ từ mở mắt, nàng cố gắng gượng cười khi nhìn thấy Khắc nhi – người nàng yêu đã bình an.
Nước mắt nó tự khắc rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp của Yên nhi, Khắc nhi vội lau đi, nó điểm huyệt để ngăn chất độc từ Thiết chưởng của Thiết Ca. Cho nàng uống một viên Sơn Liên đan mà tay nó cứ run cả lên.
Yên nhi buông xuôi lòng mình, nàng ấm áp trong cái ôm tình yêu mà Khắc nhi luôn dành cho mình. Nàng không hối hận khi làm như vậy, chỉ là nàng cảm thấy có lỗi với hoàng huynh và mẫu hậu khi không về từ biệt họ.
Không trả lời nổi, Yên nhi cảm giác choáng váng.
Bóp chặt tay mình nó ẳm Yên nhi lên nhưng không chịu bỏ đi mà tung một chưởng hất rất nhiều gỗ khô chất đống ở đó về phía bọn chúng. Bọn người của Thiết Chưởng bang cũng vì vậy mà bị thương khá nhiều.
Có thật là ngài ấy đã thay đổi, có thể vì nó mà làm tất cả.
Giờ thì lòng nó thật sự đã bị cảm động.
Vẫn còn đánh nhau nhưng thiếu chủ vẫn quay lại để nhìn nó và mỉm cười.
Xoay lưng nó nhét quyển Hàn Binh pháp vào người mình rồi ôm chặt lấy Yên nhi còn định chạy đi nhưng nó đã quay lại.
Đánh một tên bất tỉnh Thiết Cân thiếu chủ cười ra nước mắt nhìn nó.
Nó gật nhẹ đầu mỉm cười rồi ngẩng mặt nhìn trời cao.
Thanh âm vang vọng tiếp theo là tiếng của một cặp đại điêu xà xuống, nó vỗ cánh thật mạnh hất tung những kẻ đang đến gần nó và Yên nhi.
Nó đặt Yên nhi lên lưng một con rồi mình lên con còn lại ra hiệu cho chúng bay đi.
Nhìn hai thân điêu càng lúc càng xa thiếu chủ mỉm cười, cuối cùng người đã không để sai lầm lặp lại. Người không cần chức thiếu chủ này nữa, người cần một gia đình.
Bạch điêu xà xuống một vùng đất đã xa núi Thiết Chưởng rồi bay đi mất.
Yên nhi mở mắt trong mơ màng nàng đã nhìn thấy nó.
Không còn khí lực nàng tựa hẳn vào người của nó, nàng nghĩ nó sẽ mệt lắm khi cõng nàng và bảo vệ nàng nhưng nàng không thể làm khác được.
Nó sẽ đau lòng hơn nếu nàng có mệnh hề nào, do đó mệt chẳng là gì đâu.
Khu rừng đã dần chìm vào bóng tối, nó cứ cõng nàng đi về phía có ánh sáng. Nó hi vọng sẽ có một nhà dân thường hiền lành nào đó cho nó và nàng dừng chân.
Vị đại thẩm nhìn hai người trước mặt, một người cõng một người, trong nó mồ hôi lấm tấm, còn nàng thì đã ngủ say trên lưng nó. Vị đại thẩm không biết có nên hay không.
Nó nhẹ gật đầu, quay lại nhìn Yên nhi, lòng nó không yên. Nó đang cầu nguyện thiên gia gia thương nàng, nó nguyện dùng tuổi thọ của mình để đánh đổi mạng sống cho nàng.
Một lát sau cặp phu thê bước ra.
Lão đương gia nhìn nó từ đầu đến chân rồi liếc nhìn sang Yên nhi.
Nó nên trả lời thế nào đây, làm thế nào để được tá túc và xin ở lại.
Nó cứng họng, cưỡng hiếp dân nữ sao, nó trân trọng Yên nhi như bảo bối làm sao có thể chứ.
Nó không thể rời khỏi Yên nhi được, thôi thì nó mạn phép mạo phạm quận chúa vậy.
Nó vội chạy lại để xem, đỡ nàng ngồi dậy vội vận công để truyền khí ấm vào người nàng, ngăn chặn hàn băng trong người đang dần phát tát.
Phu thê kia mở to mắt vì ngạc nhiên, có lẽ họ đã hiểu hai người này xuất thân từ đâu. Hai người tế nhị ra ngoài.
Khắc nhi vẫn đang chuyên tâm trị thương cho Yên nhi, trong lòng nó như lửa đốt, muốn về U Dương cốc không phải vấn đề nhỏ. Khoảng đường xa như vậy Yên nhi làm sao chịu được.
Nhìn tô cháo nghi ngút khói mà lòng nó vô cùng xúc động. Dù chỉ là tô cháo hành giản dị nhưng lại thấm đẫm tình người.
Trò chuyện không lâu thì lão đương gia cũng ra ngoài, căn nhà tuy không lớn nhưng cũng có có được hai phòng dù nhỏ.
Mệt mỏi Yên nhi mở mắt, không biết nàng đã ngủ thế này bao nhiêu lần rồi nữa.
Ngoan ngoãn Yên nhi để yên cho Khắc nhi uy mình ăn cháo, tuy là có chút khó chịu nhưng nàng vẫn ráng cho nó an lòng. Chỉ mới có một ngày mà sắc mặt của nó đã tiều tụy hẳn ra chỉ vì nàng.
Nó đang lo sợ, không biết Yên nhi sẽ chịu được bao lâu, nó cần làm gì để giúp nàng đây. Không được, nó không được bỏ cuộc.
Phu thê lão đương gia nói nhỏ với nhau, họ cũng chỉ muốn thử xem tình có ngay hay không mà thôi.
Gà gáy mặt trời ló dạng Yên nhi cũng cảm thấy khoan khoái trong người hơn. Nàng tìm xung quanh phòng xem Khắc nhi đâu, đêm qua không biết nó có ngủ được chút nào không nữa. Nàng cứ đau trong người khiến nó lo lắng đến không tài nào chợp mắt lâu được. Chốc chốc nàng lại lạnh rồi nóng bất thường, không biết trong người nàng đã có bao nhiêu chân khí của nó. Mà vết thương của nó lại chưa khỏi hoàn toàn.
Có tiếng mở cửa còn tưởng là Khắc nhi nên Yên nhi gọi.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)