Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 43

357 0 0 0

CHƯƠNG 43

Quyển Hàn Binh pháp cũng rơi xuống và lơ lửng trong không trung. Cung Khuynh bám vào thành đá xoa xoa ngực, còn Thiết Ca thì đang nằm dài không thể ngồi dậy. Chớp lấy cơ hội Cung Khuynh liền lao theo.

Giờ phút này nó chả cần biết Hàn Binh Pháp gì nữa hết, nó ôm lấy Yên nhi rồi chạy thật nhanh bằng khinh công đạp vào các vách núi để lấy đà bay xuống một mỏm đá to phía dưới.

  • Yên nhi, Yên nhi muội sao rồi?

Cảm nhận có người lay mình Yên nhi từ từ mở mắt, nàng cố gắng gượng cười khi nhìn thấy Khắc nhi – người nàng yêu đã bình an.

Nước mắt nó tự khắc rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp của Yên nhi, Khắc nhi vội lau đi, nó điểm huyệt để ngăn chất độc từ Thiết chưởng của Thiết Ca. Cho nàng uống một viên Sơn Liên đan mà tay nó cứ run cả lên.

  • Huynh chạy đi
  • Không, ta không đi đâu hết có chết cùng chết, ta không bỏ muội đâu
  • Đi đi
  • Không – ôm thật chặt lấy Yên nhi mà lòng nó đau như hàng ngàn mũi kim xuyên vào, tại sao nàng lại vì nó mà hi sinh như vậy

Yên nhi buông xuôi lòng mình, nàng ấm áp trong cái ôm tình yêu mà Khắc nhi luôn dành cho mình. Nàng không hối hận khi làm như vậy, chỉ là nàng cảm thấy có lỗi với hoàng huynh và mẫu hậu khi không về từ biệt họ.

  • Yên nhi muội có nghe ta nói không, muội yên tâm không có chuyện gì đâu

Không trả lời nổi, Yên nhi cảm giác choáng váng.

  • Bắt lấy bọn chúng
  • Ta giết chết các ngươi – con người hiền lành nhưng cũng sẽ có lúc hung tợn nếu ai đó động đến người mà người đó vô cùng yêu thương, và giờ Khắc nhi đang là người như thế
  • Bỏ đi, chúng … ta đi thôi – giữ tay Khắc nhi lại Yên nhi lo sợ nó sẽ giết nhiều người mất

Bóp chặt tay mình nó ẳm Yên nhi lên nhưng không chịu bỏ đi mà tung một chưởng hất rất nhiều gỗ khô chất đống ở đó về phía bọn chúng. Bọn người của Thiết Chưởng bang cũng vì vậy mà bị thương khá nhiều.

  • Con mau đưa Yên nhi đi đi – Thiết Cân thiếu chủ lao ra mà chặn bọn họ cùng những người trung thành của mình

Có thật là ngài ấy đã thay đổi, có thể vì nó mà làm tất cả.

  • Cầm theo cả cái này – thiếu chủ ném Hàn Binh pháp mà mình đã cất công giành lại từ tay của Cung Khuynh cho nó

Giờ thì lòng nó thật sự đã bị cảm động.

  • Đa tạ

Vẫn còn đánh nhau nhưng thiếu chủ vẫn quay lại để nhìn nó và mỉm cười.

  • Chỉ cần hai con hạnh phúc, tìm Chu Không lão bà, lão bà sẽ biết cách để cứu Yên nhi

Xoay lưng nó nhét quyển Hàn Binh pháp vào người mình rồi ôm chặt lấy Yên nhi còn định chạy đi nhưng nó đã quay lại.

  • Con sẽ quay lại, đưa phụ thân đi

Đánh một tên bất tỉnh Thiết Cân thiếu chủ cười ra nước mắt nhìn nó.

  • Ta đợi

Nó gật nhẹ đầu mỉm cười rồi ngẩng mặt nhìn trời cao.

  • Điêu nhi

Thanh âm vang vọng tiếp theo là tiếng của một cặp đại điêu xà xuống, nó vỗ cánh thật mạnh hất tung những kẻ đang đến gần nó và Yên nhi.

Nó đặt Yên nhi lên lưng một con rồi mình lên con còn lại ra hiệu cho chúng bay đi.

Nhìn hai thân điêu càng lúc càng xa thiếu chủ mỉm cười, cuối cùng người đã không để sai lầm lặp lại. Người không cần chức thiếu chủ này nữa, người cần một gia đình.

Bạch điêu xà xuống một vùng đất đã xa núi Thiết Chưởng rồi bay đi mất.

  • Yên nhi, muội thế nào rồi, trả lời ta đi – vội đỡ lấy Yên nhi, Khắc nhi lay mạnh nàng, nó không thể để nàng bất tỉnh được

Yên nhi mở mắt trong mơ màng nàng đã nhìn thấy nó.

  • Chúng ta đang ở đâu?
  • Huynh không rõ nhưng chúng ta an toàn rồi, ta cõng muội – kéo Yên nhi lên lưng mình, Khắc nhi thở mạnh rồi tiến về phía trước

Không còn khí lực nàng tựa hẳn vào người của nó, nàng nghĩ nó sẽ mệt lắm khi cõng nàng và bảo vệ nàng nhưng nàng không thể làm khác được.

Nó sẽ đau lòng hơn nếu nàng có mệnh hề nào, do đó mệt chẳng là gì đâu.

Khu rừng đã dần chìm vào bóng tối, nó cứ cõng nàng đi về phía có ánh sáng. Nó hi vọng sẽ có một nhà dân thường hiền lành nào đó cho nó và nàng dừng chân.

  • Chào đại thẩm, không biết đại thẩm có thể cho chúng tôi dừng chân được không? Trời đã tối chúng tôi bị lạc đường

Vị đại thẩm nhìn hai người trước mặt, một người cõng một người, trong nó mồ hôi lấm tấm, còn nàng thì đã ngủ say trên lưng nó. Vị đại thẩm không biết có nên hay không.

  • Đợi ta một chút

Nó nhẹ gật đầu, quay lại nhìn Yên nhi, lòng nó không yên. Nó đang cầu nguyện thiên gia gia thương nàng, nó nguyện dùng tuổi thọ của mình để đánh đổi mạng sống cho nàng.

Một lát sau cặp phu thê bước ra.

  • Mời hai vị vào trong, nhà chúng tôi đơn sơ quá
  • Không sao, đa tạ chỉ cần cho nàng nghĩ ngơi – nó vội đặt nàng lên chiếc giường nhỏ chỉ đủ một người
  • Đó là giường của tiểu nữ nhà ta, nhưng nay nó đã theo phu quân, may là ta chưa chặt để làm củi
  • Đa tạ hai vị - ôm tay thành quyền nó cung kính

Lão đương gia nhìn nó từ đầu đến chân rồi liếc nhìn sang Yên nhi.

  • Hai người là gì của nhau?
  • Có phải phu thê không? – vị đại thẩm hỏi thêm

Nó nên trả lời thế nào đây, làm thế nào để được tá túc và xin ở lại.

  • Ta mạn phép hỏi như thế vì có nhiều kẻ hãm hiếp dân nữ lắm

Nó cứng họng, cưỡng hiếp dân nữ sao, nó trân trọng Yên nhi như bảo bối làm sao có thể chứ.

  • Nhìn hai người tình cảm như vậy, mà có phải phu thê không, nếu không mời huynh đài ra ngoài cho – lão đương gia thẳng thắng

Nó không thể rời khỏi Yên nhi được, thôi thì nó mạn phép mạo phạm quận chúa vậy.

  • Dạ phải, chỉ vừa mới thành thân
  • Hèn chi e thẹn như vậy, mà thê tử của ngươi làm sao vậy? – vị đại thẩm tiến đến gần thấy sắc mặt của Yên nhi tái nhợt lo lắng hỏi

Nó vội chạy lại để xem, đỡ nàng ngồi dậy vội vận công để truyền khí ấm vào người nàng, ngăn chặn hàn băng trong người đang dần phát tát.

Phu thê kia mở to mắt vì ngạc nhiên, có lẽ họ đã hiểu hai người này xuất thân từ đâu. Hai người tế nhị ra ngoài.

  • Nàng nấu ít cháo cho hai người họ, ta đi bắt con gà làm thịt, chắc có duyên nên gặp nhau ở chốn hẻo lánh này
  • Vâng

Khắc nhi vẫn đang chuyên tâm trị thương cho Yên nhi, trong lòng nó như lửa đốt, muốn về U Dương cốc không phải vấn đề nhỏ. Khoảng đường xa như vậy Yên nhi làm sao chịu được.

  • Công tử mời ra dùng cơm với chúng tôi
  • Đa tạ hai vị, hai vị cứ dùng trước
  • Đừng khách sáo, nương tử của ta vừa nấu xong tô cháo hành, công tử mau cho thê tử mình ăn lại sức

Nhìn tô cháo nghi ngút khói mà lòng nó vô cùng xúc động. Dù chỉ là tô cháo hành giản dị nhưng lại thấm đẫm tình người.

  • Đa tạ
  • Không sao, công tử cũng nên nghĩ ngơi, trên bàn có ít cơm và thịt gà, nhà ta không có gì để đãi – nhìn cách ăn mặc của Khắc nhi và Yên nhi lão đương gia đoán hai người này phải con nhà quyền quý, nhưng lại vương nét phong trần trong giang hồ. Nhìn cũng hiền lành
  • Đa tạ lần nữa, phu thê người nên nghĩ ngới sớm
  • Công tử cũng vậy, ngại quá chiếc giường nhỏ như vậy
  • Không sao, ta còn phải lo cho nàng

Trò chuyện không lâu thì lão đương gia cũng ra ngoài, căn nhà tuy không lớn nhưng cũng có có được hai phòng dù nhỏ.

  • Yên nhi muội cố gắng dậy ăn ít cháo đi

Mệt mỏi Yên nhi mở mắt, không biết nàng đã ngủ thế này bao nhiêu lần rồi nữa.

  • Khổ cho huynh
  • Khờ quá, ta giúp muội

Ngoan ngoãn Yên nhi để yên cho Khắc nhi uy mình ăn cháo, tuy là có chút khó chịu nhưng nàng vẫn ráng cho nó an lòng. Chỉ mới có một ngày mà sắc mặt của nó đã tiều tụy hẳn ra chỉ vì nàng.

Nó đang lo sợ, không biết Yên nhi sẽ chịu được bao lâu, nó cần làm gì để giúp nàng đây. Không được, nó không được bỏ cuộc.

  • Coi bộ là thật đó tướng công
  • Ta cũng nghĩ vậy, họ tình cảm như vậy mà

Phu thê lão đương gia nói nhỏ với nhau, họ cũng chỉ muốn thử xem tình có ngay hay không mà thôi.

Gà gáy mặt trời ló dạng Yên nhi cũng cảm thấy khoan khoái trong người hơn. Nàng tìm xung quanh phòng xem Khắc nhi đâu, đêm qua không biết nó có ngủ được chút nào không nữa. Nàng cứ đau trong người khiến nó lo lắng đến không tài nào chợp mắt lâu được. Chốc chốc nàng lại lạnh rồi nóng bất thường, không biết trong người nàng đã có bao nhiêu chân khí của nó. Mà vết thương của nó lại chưa khỏi hoàn toàn.

  • Công tử khỏe thật, đa tạ
  • Lão đừng nói vậy, ta và thê tử chỉ ở nhờ nên ta muốn giúp gì đó – mỉm cười Khắc nhi cùng lão đương gia gánh củi về, vết thương có chút đau nhưng nó không tiện biểu hiện, khi nảy có hái ít thuốc đắp vào sẽ đỡ hơn thôi

Có tiếng mở cửa còn tưởng là Khắc nhi nên Yên nhi gọi.

  • Khắc ca huynh đi đâu vậy?
  • Không phải là ta, cô nương thấy thế nào. Tướng công của cô nương cùng tướng công của ta đi vào rừng từ sớm rồi – bưng vào cho Yên nhi tô cháo vẫn còn nghi ngút khói vị đại thẩm hiền từ nói

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: