CHƯƠNG 30
Điều này thì nàng an tâm, Khắc nhi nhà ta là chính nhân quân tử. Đúng là thiệt thòi cho quận chúa, thân nữ nhi phải bôn ba vì quốc gia. Khắc nhi càng tôn trọng và nễ phục nàng hơn. Nó dù gì cũng sống trong giang hồ, lưu lạc từ thuở nhỏ, nếm trãi không ít cực khổ, còn quận chúa người ta là cành vàng lá ngọc mà giờ phải chịu cực thế này. Nó thầm nghĩ nếu thật quận chúa chấp nhận thân phận thật của nó thì sao, có ngày đó không nhỉ. Sao mà mông lung thế, nhìn nàng mà nó chỉ muốn ôm thật chặt để nàng không rời xa mình, nó chỉ muốn bảo hộ thật tốt cho nàng. Lòng quyết tâm, nó nhất định không để nàng chịu khổ cho dù nàng có chấp nhận nó hay không, và cho dù nàng có đối xử không tốt với nó khi biết sự thật về nó. Dù gì khi đó cũng là nàng nghĩ nó lừa dối nàng, cũng phải thôi tại nó sinh ra đã không được hoàn chỉnh. Giờ thì nó chỉ biết nó cần nàng, cần chăm sóc nàng thật tốt, và luôn muốn bên cạnh nàng.
Yên nhi quan sát xung quanh, ở Hằng Nguyệt gia trang dù gì cũng có chăn và gối để lót nằm và đắp, còn ở đây chỉ có một cái thôi, dưới nền nhất định lạnh lắm.
Yên nhi không tài nào ngủ được, nàng biết nó vẫn chưa ngủ chỉ là muốn nàng an tâm. Nghĩ là làm nàng đi nhanh ra ngoài.
Không muốn Yên nhi phát hiện mình chưa ngủ nên Khắc nhi không phản ứng gì khi nàng ra khỏi giường, nó nào biết người ta đã sớm biết ý đồ của nó. Có cái gì ấm ấm vậy ta, nó không dám cựa mình, hình như Yên nhi đang phủ gì đó lên người nó.
Mỉm cười Yên nhi yên tâm lên giường, quay sang hình khuôn mặt yên bình, thanh tú của nó lần nữa nàng chìm vào giấc ngủ.
Hé mắt Khắc nhi tủm tỉm cười, nhìn tấm chăn trên người mình lòng nó lâng lâng ấm áp và hạnh phúc, khuôn mặt của người trước mặt sao mà đáng yêu như thế, lại vô cùng xinh đẹp, đúng là là tiên nữ mà.
Sáng hôm sau khi gà vừa gáy thì cả hai đã tỉnh giấc.
Khắc nhi gật đầu rồi cũng gấp chăn của mình.
Xuống quầy mua ít bánh bao, lương khô rồi xin thêm chút nước, tính toán xong hai con ngựa một hắt một bạch lại tiếp tục phi nhanh, cứ như đang đuổi theo mặt trời.
Yên nhi không trả lời ngay, nàng nhìn người đang phi ngựa bên cạnh mình, thân ảnh này đã quá thân quen với nàng, nàng không nở xa nhưng biết sao được chỉ đành phải nói sự thật.
Cho ngựa phi chậm hơn, Khắc nhi không dám nhìn Yên nhi, nhìn vị cô nương đã làm tim nó lỗi nhịp, là người đang giữ trái tim của nó.
Một tia vui sướng trong lòng.
Cả hai mỉm cười nhìn nhau, nụ cười hạnh phúc. Tiết trời gần cuối thu cũng đã lạnh hơn rất nhiều, nhưng có vẻ lòng của hai con người này thì đang ấm áp, vì có nhau bên cạnh, vì có nhau trong cuộc đời.
Một tiếng hét vang vọng, Khắc nhi vội phi khỏi ngựa để đỡ lấy thân ảnh đang ngã xuống từ trên yên con bạch mã.
Yên nhi nhăn mặt vì đau, cú ngã quá bất ngờ làm nàng không kịp đề phòng. Bạch mã đã chết vì mũi tên ngay điểm chí mạng của nó, nhìn ánh mắt vẫn còn mở của nó nàng cảm thấy xót thương.
Yên nhi lắc đầu dù biết chân đang bị trật và đau thì khỏi nói.
Nhận ra được biểu hiện đó và một vết đỏ trên chân phải của Yên nhi, Khắc nhi mạnh dạn vén ống quần của nàng lên, chỗ chiếc hài cao đã có một vết khuyết, cạnh bên là một mảnh đá nhọn và sắc. Lòng nó chợt nhói lên, kèm theo là sự giận dữ, kẻ nào to gan.
Nảy giờ mãi mê xem xét vết thương của Yên nhi mà Khắc nhi không chú tâm đến. Nó tự trách bản thân lại không cẩn trọng. Nó ôm quận chúa rồi dùng khinh công bay lên lưng hắt mã, để nàng ngồi phía trước mình, ôm chặt lấy nàng rồi phi ngựa thật nhanh.
Cảm giác này quả thật rất ấm áp và gần gũi, Yên nhi lại không hề chán ghét khi ở cạnh Khắc nhi.
Khắc nhi càng cho ngựa phi nhanh hơn, địa thế xung quanh có rất nhiều phi lao cao hơn đầu người, nó không muốn liều lĩnh, đặc biệt nó cần đảm bảo an toàn cho quận chúa.
Ở đây toàn là phi lao cao hơn cả đầu người, bọn người đã bắn tên vào bạch mã vẫn còn đuổi theo, tiếng vó ngựa đang dần đến gần.
Bún thật mạnh một hạt đầu vào hàng phi lao đối diện để đánh lạc hướng, Khắc nhi ôm quận chúa chạy vào trong động, chỉ mong bọn chúng sẽ bỏ cuộc mà rời khỏi đây.
Từng hơi thở mệt nhọc vì chạy, vì ôm một người của Khắc nhi phả vào Yên nhi làm mặt nàng nóng bừng lên, trong lòng thì hồi hộp. Nàng không biết mình đang đụng phải loại cảm xúc nào nữa.
Nghĩa Thanh thở dài nhìn người đang nhắm nghiềm mắt trong vòng tay của mình, ánh mắt ấy chứa đựng đau thương, và tin rằng lòng nàng cũng đang rĩ máu.
Đồng ý cả bốn người cùng vào, Khắc nhi ôm quận chúa đi trước để soi đường và xem có gì không an toàn hay không.
Yên nhi vội câu cổ Khắc nhi khi nó có dấu hiệu bị trợt chân.
Yên nhi úp mặt vào ngực Khắc nhi, nàng vẫn đang an toàn, người đang cà lưng vào cái quãng trượt cũng đâu phải là nàng, thế nhưng sao nàng lại đau, có phải là đau thay cho cảm giác của Khắc nhi hay không.
Phía trên Nghĩa Thanh nhanh chân lùi lại, vội cúi xuống lấy ngọn đuốc mà dò đường, cũng như tìm nơi mà Khắc nhi vừa trượt chân, rõ ràng là không có lỗ hỏng kia mà. Nàng càng thêm lo lắng, người trong tay lại đang run rẩy nàng càng lo lắng hơn.
Giọng nói ấy quá tha thiết, một giọt nước mắt đã rơi khỏi kẻ mắt của Hồng Hoa, dù nàng ấy đang mê mang nhưng vẫn cảm nhận được hơi ấm cùng tình yêu của Nghĩa Thanh đang dành cho mình. Nàng nhất định cố gắng.
Từ từ mở mắt sau cú ngã Yên nhi vội nhìn xung quanh, nàng cười mà như khóc khi biết Khắc nhi đang bên cạnh mình, và chỉ là hôn mê.
Khắc nhi vẫn chưa hiểu điều gì nhưng nó cũng dang tay mà ôm lấy quận chúa vào lòng thật chặt. Nó cảm nhận được cô nương này đang rất lo lắng cho nó.
Khắc nhi vội đỡ lấy nàng rồi vén ống quần của nàng cao hơn.
Yên nhi cắn môi mình để không hét lên, vết thương càng lúc càng chảy máu, cảm giác đau từ chân làm nàng như tê tái. Có điều nàng đang đặt câu hỏi tại sao nàng đau mà Khắc nhi lại nhăn mặt cũng như đang đau thế kia.
Thì người ta lo lắng và đau luôn cái đau của nàng, ngốc thế.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)