CHƯƠNG 49
Đưa đôi mắt sầu não hoàng thượng nhìn Yên nhi thật lâu, nước mắt của thiên tử đã rơi, cả hai huynh đệ ôm chầm lấy nhau mà khóc.
Hoàng thượng cũng có lúc thế này sao, Khắc nhi khó hiểu nó không nói gì chỉ đứng mà quan sát, nơi này lớn thật. Đám tang của người trong hoàng thất sa hoa thật, thật là lãng phí mà.
Gật đầu quận chúa ngã người ra giường. Nảy giờ nàng đã cùng nó tâm sự rất lâu khi vừa rời khỏi linh cửu của Dương phi. Dương tướng quân cũng đã trở bệnh nặng, người đã không còn cái vẻ hiên ngang như ngày nào. Hoàng thái hậu cũng đã già đi rất nhiều, nàng ở biên cương chỉ có hơn nửa năm thế mà mọi chuyện lại thành ra như thế.
Khắc nhi nằm dài xuống nền, mát thật. Nếu không phải vì giữ ý tứ cho nàng thì nó đã lên đó mà ôm lấy nàng ngủ cho ngon rồi.
Sáng sớm hoàng thái hậu đã đến để tìm ái nữ của mình, An Bình cung đã lâu không có tiếng cười trở lại. Ở đây cung nữ thái giám không được vào phòng ngủ của quận chúa, nhưng hoàng thái hậu thì được đặt cách, tất nhiên có cả hoàng thượng.
Hình như có ai gọi mình Yên nhi vội tỉnh giấc, nhưng vẫn phải rút sát vào người của Khắc nhi thì mới chịu dậy.
Nhìn cảnh tượng này quả thật là không thể không ngăn cản, ai đời lại nằm cạnh nam nhân tình tứ như vậy khi mà cả hai chưa là gì.
Yên nhi vội chạy theo, nhưng nàng vẫn luyến tiếc nên còn cúi xuống hôn lên môi của nó. Nó có biết gì đâu, tại quận chúa xuống nằm với nó thôi mà.
Chẳng qua quận chúa quên mất mẫu hậu vẫn có thể vào phòng của mình công khai.
Yên nhi đang chờ câu hỏi, nàng cũng bận suy nghĩ rồi nàng giật nảy.
Hoàng thái hậu chịu thua, mà nhìn Khắc nhi quen quen, đúng rồi là trong bức họa của ái nữ người mà ra. Thì ra vì người này mà ái nữ của người đã không chịu cười nói suốt thời gian dài.
Hoàng thượng cũng đã thượng triều lại sau khi quận chúa Giao Yên trở về. Buổi thượng triều hôm ấy chủ yếu là để ban thưởng và ban tước. Vẫn như những lần trước Yên nhi đều không có mặt, nàng chỉ muốn gặp riêng hoàng huynh mà thôi.
Nhíu mày Yên nhi có chút lo lắng.
Triệu kiến, Khắc nhi chả biết đó là gì mà hình như là gặp mặt.
Người lo lắng là Yên nhi, nàng chỉ cho Khắc nhi biết những thứ cần thiết khi vào chốn cung cấm. Lòng nàng dấy lên sự bất an.
Yên nhi lắc đầu trước sự cứng đầu của Khắc nhi, biết lát thế nào cũng không làm theo lời nàng nói cho xem. Nàng chỉnh sửa lại trang phục cho nó, là nàng đã bí mật may đấy, suốt thời gian dài chứ không ít đâu.
Vậy mới cảm nhận được tình yêu sâu đậm mà nàng dành cho nó.
Vẫn không nói gì hoàng thượng tiến đến gần hai người họ, tay để sau lưng.
Khắc nhi vẫn đang quan sát người được gọi là hoàng thượng kia, quả không hổ danh rất có khí chất.
Khắc nhi vẫn điềm tĩnh, nó chậm rãi đứng lên, hoàng thượng đang cách nó khoảng ba bước chân. Liếc nhìn lưỡi kiếm nó trầm mặc, nó có nghe Yên nhi nói đây là thượng thương bảo kiếm có thể kết liễu bất kì ai.
Lưỡi kiếm được hạ xuống, hoàng thượng bất ngờ trước cách ứng xử của muội muội mình. Không ngờ vì kẻ này mà nàng lại lớn tiếng với thiên tử.
Khắc nhi cũng khá bất ngờ, từ trước đến giờ nó chỉ thấy nàng giận dữ lúc biết nó là ai, đây là lần thứ hai nó thấy nàng như vậy. Nàng dám mạo phạm long nhan cũng chỉ vì nó.
Yên nhi tròn mắt nhìn hoàng huynh của mình.
Hoàng thượng xoay mặt đi không muốn nhìn bất kì ai, người nhắm nghiền mắt.
Khắc nhi vẫn chưa nói gì, cũng chưa làm gì, nó đang lo cho tâm trạng của Yên nhi. Chắc rằng nàng ấy đang đau lòng lắm khi bị hoàng huynh đối xử như vậy.
Vẫn đối lưng với hai người họ hoàng thượng đáp.
Cười chua chát, Yên nhi tiến về phía hoàng huynh của mình.
Câu hỏi ấy cứ như đánh thức chút cảm xúc nào đó trong người Giao Thiên.
Thế nhưng các cẩm y vệ đi về hướng của Yên nhi thì đều bị văng ra xa. Khắc nhi đã xuất chiêu bắt bọn chúng phải tránh xa nàng. Nhìn nàng đứng im không động đậy, mắt nhắm nghiền và đã có lệ rơi làm lòng nó đau nhói.
Yên nhi đau lòng nhìn hoàng huynh. Nàng tiến đến gần hoàng thượng rồi giơ hai tay về phía trước.
Hoàng thượng xoay người, ánh mắt không cảm xúc nhìn Yên nhi – muội muội của mình. Ngài đưa tay nhận lấy sợi dây thừng.
Hoàng thượng vẫn nhìn Yên nhi, lần này ánh mắt đã chuyển sang Khắc nhi mà thắc mắc, ngài không ngờ một người trong giang hồ như Khắc nhi lại hiểu lý lẽ như vậy. Nếu kẻ kia cũng hiểu lý lẽ như nó có phải Tiêu nhi của ngài đã không mất đi. Nhắm chặt mắt hình ảnh đau lòng hôm ấy lại ùa về, lý trí đã không còn tỉnh táo, trái tim đã không còn cảm xúc.
Yên nhi đau khổ nhìn hoàng huynh của mình rồi quay sang nhìn Khắc nhi. Nàng thật sự đã làm liên lụy nó.
Mọi người đi hết cũng là lúc hoàng thượng quỵ người xuống, ngài có đang sai lầm chăng? Thiên tử là ngài, thế trái tim của ngài có là của ngài nữa hay không.
Căn ngục tối ẩm thấp, ánh sáng thật hiếm hoi, hai người được chỉ huy cẩm y vệ đặt cách giam vào một phòng. Thật lòng ngài ấy cũng không muốn đối xử không tốt với quận chúa, ngài ấy thừa nhận chính quận chúa là người đã giúp hoàng thượng giữ vững giang sơn này, giúp bá tánh thoát khỏi cảnh lầm than.
Cánh cửa lớn canh giữ ngục tối cũng đã được đóng lại. Yên nhi trầm mặc nhìn ra khe cửa, ánh sáng duy nhất soi rọi vào nơi tăm tối này.
Bước đến gần ôm nàng từ phía sau, Khắc nhi cho nàng dựa vào lòng mình.
Yên nhi không trả lời có điều Khắc nhi có thể nghe được tiếng thút thít, rồi nàng ấy xoay người mà ôm chặt lấy nó. Lúc này có nó bên cạnh nàng chính là liều thuốc hữu hiệu nhất giúp nàng vượt qua điều này.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)