Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 18

621 0 1 0

CHƯƠNG 18

Yên nhi có chút suy nghĩ, nàng chợt nhớ đến Y Khắc, quyển Hàn Binh pháp đó chắc rằng phải lưu lạc trong chốn giang hồ. Đây phải chăng là cơ hội và sự sắp đặt mà thiên gia gia dành cho hai người. Và nàng chính là người nắm bắt nó.

  • Bẩm hoàng thượng xin cho phép nhi thần làm chuyện đó
  • Muội nói sao? – nhíu mày hoàng thượng nhìn Yên nhi nghi ngờ

Yên nhi gật đầu chắc chắn.

  • Không thể được, muội nên biết thân phận của mình, hơn nữa ta không thể để muội mạo hiểm – hoàng thượng cứng rắn

Yên nhi vẫn bình thản.

  • Chẳng phải hoàng huynh nói với muội điều này cũng là muốn muội giúp huynh hay sao

Nhìn Yên nhi bằng con mắt nghi ngại rồi chuyển sang thán phục, hoàng thượng bật cười.

  • Giao Yên ơi là Giao Yên nếu muội không hiểu ta thì sẽ không ai hiểu ta, nhưng ta không thể, ta đã suy nghĩ lại
  • Hoàng thượng thần nghĩ người nên làm theo dự tính ban đầu của mình – mỗi khi Yên nhi gọi hoàng huynh là hoàng thượng chứng tỏ khi đó nàng đang đứng ở vị trí thần tử chứ không phải muội muội của ngài ấy. Nàng biết hoàng thượng đang muốn nàng đi, huynh ấy nói nhiều như thế cốt cũng chỉ là mục đích đó. Nhưng nàng nghĩ hoàng thượng cũng đang đắn đo dù gì bên cạnh hai người cũng còn mẫu hậu, nếu huynh ấy để nàng đi nhất định mẫu hậu sẽ rất tức giận và buồn lòng

Hoàng thượng thở dài, ánh mắt dõi nhìn xa xăm. Sinh ra trong chốn cung cấm vốn biết số phận không thể tự định đoạt, mặc dù ngài nắm quyền sinh tử của mọi người trong tay thế nhưng bản thân này cũng bị người khác nắm cái quyền ấy. Suy cho cùng ngài cũng chỉ là con người, cũng sẽ chết theo thời gian. Trị quốc cốt để dân yên lành mà sinh sống, không mang tiếng hôn quân đã là may mắn. Thật lòng mà nói ngài chưa từng mong mình sẽ được ghi danh sử sách.

  • Muội biết đó mẫu hậu nhất định không cho muội đi
  • Huynh đã nói với mẫu hậu rồi có phải không? – tư thế của Yên nhi bây giờ là đứng mà hơi khom, còn hoàng thượng là ngồi. Nàng đang dùng thân phận thần tử để cầu xin ban cho nhiệm vụ. Nhưng cũng có lúc nàng sẽ dùng thân phận là hoàng muội của hoàng thượng để thuyết phục ngài, có nhiều cách để thuyết phục Giao Thiên, nói vậy không có nghĩa lúc nào nàng cũng thành công. Dù gì người mà nàng đang nói chuyện cũng là cửu cửu chí tôn

Hoàng thượng nhẹ gật đầu, ngài thừa biết mẫu hậu nhất định không đồng ý, nhưng thật tâm thì ngài mong Yên nhi giúp. Nếu không là Yên nhi thì ngài không an tâm.

  • Muội sẽ nói chuyện với mẫu hậu
  • Ta biết muội luôn thành công, nhưng Yên nhi ta nghĩ mình đã quá ích kỉ

Ánh mắt của hoàng huynh sao mà tha thiết như vậy, huynh ấy luôn cố bảo vệ nàng. Sau huynh ấy có rất nhiều hoàng đệ đều là hoàng huynh của nàng, và nàng chính là hoàng muội đầu tiên của huynh ấy. Cả hai đều là trưởng hoàng tử và trưởng công chúa ngày xưa của tiên hoàng, ai mà không nghe danh hai người. Giờ huynh ấy đã là vua của một nước, nàng chỉ mong mình sẽ giúp được huynh ấy.

  • Thỉnh hoàng thượng ban chỉ
  • Giao Yên – hoàng thượng gằn giọng và đứng bật dậy đập bàn, tại sao khi ngài ấy suy nghĩ lại thì muội ấy lại kiên quyết. Ngài không thể, sự ích kỉ sẽ khiến ngài đồng ý mất thôi
  • Hoàng thượng, nhi thần không chỉ là muội muội của người mà còn là một thần tử, đã là thần tử thì phải tận trung báo quốc. Hoàng thượng mong người ban chỉ - cuộc trò chuyện ngày hôm nay bắt đầu từ lúc hoa vẫn còn ướt át bởi sương sớm mai cho đến lúc nó phải cụp cánh vì nắng gay gắt, nó chỉ dừng lại khi mục đích đã đạt được. Trời đã hanh khô hơn, Yên nhi không biết mình đã quỳ bao nhiêu lần trước mặt hoàng huynh

Lấy tay xoa trán Giao Thiên cảm thấy căng thẳng và bất lực. Để Yên nhi đi ngài rất an tâm, thế nhưng vẫn lo lắng.

  • Được nếu muội đánh thắng huynh

Lời đề nghị của hoàng thượng khiến Giao Yên suy nghĩ, ngài ấy thừa biết sẽ không đánh thắng nàng. Có lẽ tự trọng của một người cửu cửu chí tôn không cho phép ngài ấy khuất phục nhanh như vậy.

Suy nghĩ của Yên nhi hoàn toàn đúng, hoàng thượng chính là nghĩ như vậy. Ngài ấy biết Yên nhi vốn được ưu ái, luận về võ công ngài không sánh kịp.

  • Nhi thần tuân chỉ

Đứng lên chậm rãi ra phía khoảng trống của hoa viên, hoàng thượng rút gươm của mình và chỉa thẳng vào hướng của Yên nhi. Ngài lớn hơn Yên nhi đến 11 tuổi nhưng cũng từng học võ cùng nàng ấy, quả thật Yên nhi tư chất vốn đã rất thông minh.

  • Thần xin tiếp chiêu
  • Không được nhường trẫm – uy quyền toát lên hoàng thượng di chuyển khinh công về hướng của Yên nhi

Yên nhi liền nhanh nhẹn né tránh, nàng sẽ không nhường nhưng cũng không phản công quá mạnh mẽ. Vua nói như thế không có nghĩa là sẽ như thế, vua còn là hoàng huynh của nàng chẳng lẽ nàng còn không biết rõ.

Mặt trời đã đứng bóng, cái nắng cũng gay gắt hơn bao giờ hết, mồ hôi đầm đìa, từng đường kiếm trở nên gấp gáp hơn, hoa lá cũng đã theo từng nhát kiếm mà tung bay. Giao Thiên không thể không thừa nhận mình đã thua Giao Yên từ lúc đường kiếm đầu tiên của muội ấy tung ra.

  • Hoàng thượng
  • Không sao – một chưởng của Giao Yên khiến Giao Thiên mất thăng bằng nhưng ngài quyết không để Giao Yên kéo mình lên, mà là tự đứng dậy

Yên nhi găm kiếm xuống đất rồi chấp tay thành quyền cung kính.

Hoàng thượng chỉ cười.

  • Muội lại thắng
  • Hoàng thượng nhường rồi
  • Muội biết ta ghét nhất là người nhà nịnh bợ ta kia mà, mà thôi mọi chuyện cứ theo ý trời. Sắp tới sẽ có đại hội võ lâm đó là thời cơ tốt, ta hi vọng muội sẽ lại thành công trở về như bao lần trước. Và cũng đừng quá luyến tiếc kẻ giang hồ kia – một tay ôm ngực, một tay hoàng thượng nâng tách trà để giấu đi cái mệt mỏi của mình

Có chút bối rối, hoàng thượng vẫn là hoàng thượng, làm sao để nàng tự do. Mà nàng đi lần này cốt là giúp huynh ấy, cũng như tránh cảnh lầm than trong dân chúng. Nàng cũng không phủ nhận mình muốn gặp lại Y Khắc. Cho dù huynh ấy đã quên nàng nàng cũng muốn được gặp lại.

Buổi chiều hôm ấy Giao Yên không nghe động tịnh gì từ hoàng thượng. Từ lúc cả hai từ biệt ở nơi chứa đựng nhiều kỉ niệm thời thơ ấu kia thì nàng và huynh ấy lại trở về như bình thường, cứ như không có cuộc trò chuyện khi sáng. Nhưng nàng vẫn phải làm việc cần làm, vì nàng đã hứa hay nói khác hơn nàng đã nhận chỉ thì phải làm cho tốt.

  • Nhi thần tham kiến mẫu hậu

Người phía trước không nhìn Yên nhi dù chỉ nửa con mắt, trong lòng hoàng thái hậu đang vô cùng tức giận và phiền lòng. Tại sao cho người hai người con tài giỏi thế kia nhưng phải gắn liền với cung cấm này, với trách nhiệm nặng nề ấy. Một Giao Thiên vẫn chưa đủ lại thêm một Giao Yên của người hay sao.

  • Nhi thần tham kiến mẫu hậu – vẫn kiên nhẫn quỳ và cung kính Yên nhi biết mẫu hậu đang giận mình
  • Con còn biết ta là mẫu hậu của mình sao Yên nhi – thanh âm giận dữ, hoàng thái hậu đã chịu quay lại nhìn Yên nhi

Yên nhi vẫn chưa đứng lên, nàng mỉm cười.

  • Người mãi là mẫu hậu của con
  • Con đó, mà không phải là huynh của con và con luôn đó, cả hai muốn làm ta tức chết hay sao. Cả hai người một hoàng thượng, một quận chúa muốn làm gì thì làm đâu có quan tâm đến lão già này

Vuốt vuốt tóc Yên nhi lại mỉm cười.

  • Mẫu hậu, người phải thông cảm cho hoàng huynh, dù gì huynh ấy cũng là vua một nước mà
  • Được ta sẽ thông cảm cho nó, nhưng việc cử con đi làm cái việc nguy hiểm ấy thì ta không chấp nhận được. Triều thần đâu hết rồi, tướng quân đâu hết rồi, tại sao phải là con. Ta biết con của ta tài giỏi nhưng con chỉ nên giúp đến đó thôi, con vẫn là phận nữ nhi, rồi cũng phải theo phu quân thôi

Chết rồi mẫu hậu đã quá giận dỗi.

  • Thái hậu quận chúa đã quỳ từ nảy đến giờ rồi – một thái giám nói nhỏ vào tai thái hậu mong người bớt giận

Nghe hắn nói thái hậu mới nhìn, đúng là để Yên nhi quỳ đã lâu.

  • Con lại đây
  • Nhi thần tuân chỉ - thở phào vì cuối cùng Yên nhi cũng tiếp cận được mẫu hậu của mình, đến gần vẫn tốt hơn

Thái hậu cau có không nhìn trực tiếp vào Yên nhi, mà phớt lờ đi.

Yên nhi ngồi gần rồi đấm bóp vai cho mẫu hậu, thật tình nàng cũng đâu có vui sướng gì, chỉ là đã phóng lao rồi thì phải theo lao thôi.

Một ngày thượng triều đầy mệt mỏi, hoàng thượng đang trên đường đến Từ Ninh cung để thỉnh an mẫu hậu, đi từ xa đã trông thấy Hồng nhi ngài biết Yên nhi đang bên trong đó. Chắc rằng muội ấy đang tìm cách để thuyết phục mẫu hậu, nghĩ vậy hoàng thượng không vào nữa. Ngài sẽ đợi, đứng từ trên cao thế này cũng thật là thích, ấy thế mà ngài chưa từng nhận ra ở cung cấm lại có cảnh vật đẹp đến mê hồn người. Từ bé cho đến khi làm vua ngài chỉ biết những hoa viên bên trong, những cảnh nơi chiến trường. Quả thật ngài đã lãng phí quá nhiều, ngày còn cùng Tiêu nhi rong chơi chỉ là thoáng chút, đằng kia đồng cỏ đã cao đến bằng một con người trưởng thành. Chốn xa hoa tráng lệ này có khi nào làm thỏa lòng của một người khao khát tự do.

  • Giao Yên tham kiến hoàng thượng

Thoát khỏi con mộng hoàng thượng quay đầu để nhìn người vừa tham kiến mình, những gì ngài vừa nghĩ cũng chỉ có thể là giấc mơ.

  • Miễn lễ

Đứng lên Yên nhi có chút suy tư, khi nảy nói chuyện với mẫu hậu người vẫn còn chưa an lòng về việc Yên nhi sẽ đi. Người cũng đã hỏi nàng về Y Khắc, nàng chỉ còn cách trả lời thật. Một buổi trò chuyện giữa hai mẫu tử đã lâu không gặp.

  • Muội muốn khi nào khởi hành? – tại sao giờ hoàng thượng lại hỏi như thế, ngài là vua của một nước kia mà. Chỉ cần một thánh chỉ, một lời nói thì ai cũng phải nghe theo thôi. Đúng rồi vì thâm tâm ngài Yên nhi mãi là muội muội mà ngài yêu thương nhất
  • Khởi xin hoàng thượng hạ chỉ
  • Được, ngày mai lên đường – phất áo hoàng thượng đi lướt qua Yên nhi, không ngoái nhìn, ngày mai muội ấy sẽ đi
  • Thần lĩnh chỉ - quỳ xuống Yên nhi hành lễ khi hoàng thượng vừa lướt qua. Nàng cười nhẹ rồi thở dài, nàng sẽ phải lưu lạc chốn giang hồ, không biết có may mắn mà gặp lại Khắc nhi, hay khi gặp nguy hiểm huynh ấy luôn có mặt kịp lúc. Chỉ là suy đoán thôi, ý trời vẫn chưa quyết, người chỉ đang sắp đường cho nàng bước đi

Cả đêm hôm ấy hoàng thượng không hề ngủ, ngài mượn cớ phê tấu chương để không phải đến bất cứ nơi nào trong hậu cung. Ngài biết khi đến gặp Dương phi nàng ấy sẽ trách ngài. Khi nảy thỉnh an mẫu hậu xong ngài đã về ngự thư phòng của mình. Mẫu hậu vẫn còn giận, nhưng ngài là vua lời nói cũng đã quyết, đêm nay không có trăng chỉ có vài ánh sao nhỏ bé. Giao Yên là mệnh của ngài, nhưng Giao Yên lại phải có phúc tinh chiếu rọi, ấy phúc tinh kia là ai. Có phải người mà muội ấy hằng ngày, hằng đêm đều mong nhớ chăng. Ngã người ra ngai vàng ngài cảm thấy bản thân chắc là độc ác mất rồi.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: