CHƯƠNG 18
Yên nhi có chút suy nghĩ, nàng chợt nhớ đến Y Khắc, quyển Hàn Binh pháp đó chắc rằng phải lưu lạc trong chốn giang hồ. Đây phải chăng là cơ hội và sự sắp đặt mà thiên gia gia dành cho hai người. Và nàng chính là người nắm bắt nó.
Yên nhi gật đầu chắc chắn.
Yên nhi vẫn bình thản.
Nhìn Yên nhi bằng con mắt nghi ngại rồi chuyển sang thán phục, hoàng thượng bật cười.
Hoàng thượng thở dài, ánh mắt dõi nhìn xa xăm. Sinh ra trong chốn cung cấm vốn biết số phận không thể tự định đoạt, mặc dù ngài nắm quyền sinh tử của mọi người trong tay thế nhưng bản thân này cũng bị người khác nắm cái quyền ấy. Suy cho cùng ngài cũng chỉ là con người, cũng sẽ chết theo thời gian. Trị quốc cốt để dân yên lành mà sinh sống, không mang tiếng hôn quân đã là may mắn. Thật lòng mà nói ngài chưa từng mong mình sẽ được ghi danh sử sách.
Hoàng thượng nhẹ gật đầu, ngài thừa biết mẫu hậu nhất định không đồng ý, nhưng thật tâm thì ngài mong Yên nhi giúp. Nếu không là Yên nhi thì ngài không an tâm.
Ánh mắt của hoàng huynh sao mà tha thiết như vậy, huynh ấy luôn cố bảo vệ nàng. Sau huynh ấy có rất nhiều hoàng đệ đều là hoàng huynh của nàng, và nàng chính là hoàng muội đầu tiên của huynh ấy. Cả hai đều là trưởng hoàng tử và trưởng công chúa ngày xưa của tiên hoàng, ai mà không nghe danh hai người. Giờ huynh ấy đã là vua của một nước, nàng chỉ mong mình sẽ giúp được huynh ấy.
Lấy tay xoa trán Giao Thiên cảm thấy căng thẳng và bất lực. Để Yên nhi đi ngài rất an tâm, thế nhưng vẫn lo lắng.
Lời đề nghị của hoàng thượng khiến Giao Yên suy nghĩ, ngài ấy thừa biết sẽ không đánh thắng nàng. Có lẽ tự trọng của một người cửu cửu chí tôn không cho phép ngài ấy khuất phục nhanh như vậy.
Suy nghĩ của Yên nhi hoàn toàn đúng, hoàng thượng chính là nghĩ như vậy. Ngài ấy biết Yên nhi vốn được ưu ái, luận về võ công ngài không sánh kịp.
Đứng lên chậm rãi ra phía khoảng trống của hoa viên, hoàng thượng rút gươm của mình và chỉa thẳng vào hướng của Yên nhi. Ngài lớn hơn Yên nhi đến 11 tuổi nhưng cũng từng học võ cùng nàng ấy, quả thật Yên nhi tư chất vốn đã rất thông minh.
Yên nhi liền nhanh nhẹn né tránh, nàng sẽ không nhường nhưng cũng không phản công quá mạnh mẽ. Vua nói như thế không có nghĩa là sẽ như thế, vua còn là hoàng huynh của nàng chẳng lẽ nàng còn không biết rõ.
Mặt trời đã đứng bóng, cái nắng cũng gay gắt hơn bao giờ hết, mồ hôi đầm đìa, từng đường kiếm trở nên gấp gáp hơn, hoa lá cũng đã theo từng nhát kiếm mà tung bay. Giao Thiên không thể không thừa nhận mình đã thua Giao Yên từ lúc đường kiếm đầu tiên của muội ấy tung ra.
Yên nhi găm kiếm xuống đất rồi chấp tay thành quyền cung kính.
Hoàng thượng chỉ cười.
Có chút bối rối, hoàng thượng vẫn là hoàng thượng, làm sao để nàng tự do. Mà nàng đi lần này cốt là giúp huynh ấy, cũng như tránh cảnh lầm than trong dân chúng. Nàng cũng không phủ nhận mình muốn gặp lại Y Khắc. Cho dù huynh ấy đã quên nàng nàng cũng muốn được gặp lại.
Buổi chiều hôm ấy Giao Yên không nghe động tịnh gì từ hoàng thượng. Từ lúc cả hai từ biệt ở nơi chứa đựng nhiều kỉ niệm thời thơ ấu kia thì nàng và huynh ấy lại trở về như bình thường, cứ như không có cuộc trò chuyện khi sáng. Nhưng nàng vẫn phải làm việc cần làm, vì nàng đã hứa hay nói khác hơn nàng đã nhận chỉ thì phải làm cho tốt.
Người phía trước không nhìn Yên nhi dù chỉ nửa con mắt, trong lòng hoàng thái hậu đang vô cùng tức giận và phiền lòng. Tại sao cho người hai người con tài giỏi thế kia nhưng phải gắn liền với cung cấm này, với trách nhiệm nặng nề ấy. Một Giao Thiên vẫn chưa đủ lại thêm một Giao Yên của người hay sao.
Yên nhi vẫn chưa đứng lên, nàng mỉm cười.
Vuốt vuốt tóc Yên nhi lại mỉm cười.
Chết rồi mẫu hậu đã quá giận dỗi.
Nghe hắn nói thái hậu mới nhìn, đúng là để Yên nhi quỳ đã lâu.
Thái hậu cau có không nhìn trực tiếp vào Yên nhi, mà phớt lờ đi.
Yên nhi ngồi gần rồi đấm bóp vai cho mẫu hậu, thật tình nàng cũng đâu có vui sướng gì, chỉ là đã phóng lao rồi thì phải theo lao thôi.
Một ngày thượng triều đầy mệt mỏi, hoàng thượng đang trên đường đến Từ Ninh cung để thỉnh an mẫu hậu, đi từ xa đã trông thấy Hồng nhi ngài biết Yên nhi đang bên trong đó. Chắc rằng muội ấy đang tìm cách để thuyết phục mẫu hậu, nghĩ vậy hoàng thượng không vào nữa. Ngài sẽ đợi, đứng từ trên cao thế này cũng thật là thích, ấy thế mà ngài chưa từng nhận ra ở cung cấm lại có cảnh vật đẹp đến mê hồn người. Từ bé cho đến khi làm vua ngài chỉ biết những hoa viên bên trong, những cảnh nơi chiến trường. Quả thật ngài đã lãng phí quá nhiều, ngày còn cùng Tiêu nhi rong chơi chỉ là thoáng chút, đằng kia đồng cỏ đã cao đến bằng một con người trưởng thành. Chốn xa hoa tráng lệ này có khi nào làm thỏa lòng của một người khao khát tự do.
Thoát khỏi con mộng hoàng thượng quay đầu để nhìn người vừa tham kiến mình, những gì ngài vừa nghĩ cũng chỉ có thể là giấc mơ.
Đứng lên Yên nhi có chút suy tư, khi nảy nói chuyện với mẫu hậu người vẫn còn chưa an lòng về việc Yên nhi sẽ đi. Người cũng đã hỏi nàng về Y Khắc, nàng chỉ còn cách trả lời thật. Một buổi trò chuyện giữa hai mẫu tử đã lâu không gặp.
Cả đêm hôm ấy hoàng thượng không hề ngủ, ngài mượn cớ phê tấu chương để không phải đến bất cứ nơi nào trong hậu cung. Ngài biết khi đến gặp Dương phi nàng ấy sẽ trách ngài. Khi nảy thỉnh an mẫu hậu xong ngài đã về ngự thư phòng của mình. Mẫu hậu vẫn còn giận, nhưng ngài là vua lời nói cũng đã quyết, đêm nay không có trăng chỉ có vài ánh sao nhỏ bé. Giao Yên là mệnh của ngài, nhưng Giao Yên lại phải có phúc tinh chiếu rọi, ấy phúc tinh kia là ai. Có phải người mà muội ấy hằng ngày, hằng đêm đều mong nhớ chăng. Ngã người ra ngai vàng ngài cảm thấy bản thân chắc là độc ác mất rồi.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)