CHƯƠNG 23
Trên võ đài được lập sẳn đang có hai người giao đấu với nhau, một người của phái Côn Lôn, một người của phái Võ Đang. Hai bên đang rất kịch liệt, hai người họ đại diện cho hai bang phái để tỷ thí. Tại đại hội này không chỉ tìm ra người có đủ tài đủ đức để nắm giữ chức minh chủ võ lâm mà còn là nơi để so tài tỷ thí, để đánh giá những năm dài khổ luyện giữa các hiệp khách cùng các đồ đệ trong các môn phái. Đây cũng là lúc mà các sư phụ ra mắt đồ đệ của mình, cũng như thể hiện kì tài.
Cả hai khách khí ôm quyền đáp lễ, dù nụ cười ấy có là gượng ép. Cả hai đều đang bị thương nhưng vẫn cố tỏ ra cứng rắn. Cái tên tiểu đạo sĩ hống hách hôm đó chẳng phải cũng mặc đồ như phái Võ Đang hay sao.
Người phía trên võ đài vẫn vương vương tự đắc, phía dưới cũng có ba người của hắn, coi bộ hắn chỉ là đệ tử mà thôi.
Khắc nhi cùng sư phụ và Song Lăng đã ra nơi gần võ đài. Nó đang mỉm cười nhìn đại sư huynh của mình, huynh ấy luôn khẳng khái như thế.
Tên kia vẫn tự tin mà cố gắng hạ thủ được Song Lăng. Song Lăng là đồ đệ cũng rất được Song Ưu chưởng môn ưu ái, võ công không hề tồi mà ngược lại khá cao cường, khiến nhiều người phải e dè. Có đều tên đến từ Thổ Phiên này lại xem trời bằng vung.
Song Lăng cố gắng chống chọi, huynh ấy vô cùng ghét những tên thế này, huynh ấy cần đòi lại công bằng.
Thế nhưng đành phải thừa nhận hắn quả thật lợi hại, Song Lăng bị bay rớt khỏi võ đài. Một thân lam y bay lên và đỡ lấy, cả hai tiếp đất khá an toàn.
Khắc nhi buông đại sư huynh ra rồi bay lên đồng thời làm vỡ một răng cưa của hắn.
Tên đó nhíu mày nhìn Khắc nhi, hắn nhận xét Khắc nhi tuy còn trẻ nhưng chưa hẳn là loại dễ đối phó.
Trận đấu tiếp diễn, từng đường quyền vô cùng uy lực, những thanh âm khi tay và chân chạm nhau khiến những người phía dưới có phần run sợ, cả hai không ai nhường ai. Đặc biệt kẻ Thổ Phiên kia vốn dĩ ra đòn đã hiểm ác. Thấy tình thế không lợi hắn liền tung ám khí cũng chính là những chiếc răng cưa của mình.
Khắc nhi vội né tránh, uy lực của chúng thật không nhỏ, lạnh toát cả người chứ không phải giỡn. Tay chạm vào nhưng phải rụt lại, Khắc nhi chỉ đành dùng nội công mà khống chế. Gần tàn một nén nhang mà thắng bại vẫn chưa được phân, cả hai tách nhau ra để thở. Ánh mắt nhìn nhau không hề thiện cảm.
Riêng ở đây có một người ánh mắt lại vô cùng yêu thương, nàng muốn nhảy cẩng lên để chúc mừng bản thân mình, đó chính là Khắc nhi. Thật uy dũng và khí khái vẫn bất phàm như ngày nào, ôi tim nàng lại đập liên hồi nữa rồi. Nàng phải dùng tay để chặn ngực vì xúc động, đó là Khắc nhi bằng xương bằng thịt. Tại sao đang được thấy người ta mà nàng vẫn nhớ người ta thế kia.
Một cơn mưa bất chợt trút xuống, cuộc tỷ võ tạm hoạn. Đây là cách để án binh. Tên bên phía Thổ Phiên nhếch môi nhìn Khắc nhi rồi xuống khỏi võ đài.
Song Lăng đau đớn nhăn mặt, Khắc nhi lại khá mạnh tay.
Song Lăng nhíu mày đá Khắc nhi một cái.
Chợt Song Lăng thở dài.
Song Lăng cười buồn.
Ánh mắt Song Lăng nhìn mình làm Khắc nhi cảm thấy có lỗi. Nó biết huynh ấy đang nói đến ai và điều gì.
Không có tiếng trả lời vì Khắc nhi đã đi xa sau câu nói. Trời vẫn còn mưa rả rích, một mùa đông nữa sắp sang, lá cũng đã rơi rụng gần trụi cả thân cây. Giống như Khắc nhi vậy, héo úa theo từng ngày trong nỗi nhớ thương.
Dặn lòng không được đến tìm Khắc nhi, vì Yên nhi sợ mình sẽ không kiềm chế mà ôm lấy người ta. Nàng phải gác chuyện đó qua khi mà nàng lại thấy những kẻ hôm bữa. Giờ nàng đã biết bọn chúng là ai và như thế nào, quả là những cao thủ. Nàng không thể sơ xuất được, Hà Kình lão ông có nói nàng hãy tìm Khắc nhi, huynh ấy sẽ giúp nàng. Thế nhưng bây giờ nàng đang nghĩ quá nguy hiểm, nàng không muốn Khắc nhi gặp bất trắc do mình gây ra.
Hôm sau những cuộc tranh hùng đoạt thế lại tiếp tục diễn ra. Ngũ Dương chân kinh dường như đang trở thành tâm điểm của khá nhiều người để bàn tán. Trong đó Yên nhi cùng Khắc nhi cũng không ngoại lệ.
Lại là bọn đạo sĩ ấy, sư phụ đến từ Thổ Phiên kia gật gù.
Sư phụ đúng là sư phụ, chỉ mới có 3 chiêu thôi mà vị đạo sĩ kia đã muốn đứng không vững. Không những thế còn phải ôm bụng vì đau, thân người cũng không đứng vững được nữa.
Tên đó mừng thầm trong lòng rồi dừng tay, cũng không quên cười nhếch môi.
Đôi lời xem ra khách khí như thế nhưng đòn ra thì không hề đơn giản. Quả thật được mở rộng tầm nhìn. Từng đường quyền khá đẹp măt, chuẩn xác và uy lực lần lượt được tung ra. Tuyệt nhiên tên sư phụ Thổ Phiên kia không dùng đến bánh răng cưa và Từ chân nhân cũng không dùng kiếm. Cả hai chỉ đấu quyền với nhau thế mà thắng bại đã khó phân như vậy.
Trong mắt hai người chẳng ai quý ai chỉ là cứ đấu với nhau mãi thế này thì không ổn, ai cũng có cái yếu của mình. Và dường như họ cũng cần được nghĩ ngơi.
Yên nhi có cảm giác ngờ ngợ, quay lại nhìn thì là kẻ ngông hôm bữa, nàng vội lách khỏi đám đông để tránh hắn. Dù gì nàng cũng không muốn gây sự ở đây.
Nhưng việc này đã bị để ý, khi một người đuổi theo một người còn một người thì cứ chạy thật nhanh.
Yên nhi mất đà suýt ngã nàng chỉ còn cách chạy càng nhanh càng tốt và rồi cả hai đã lên võ đài khi nào không hay.
Quá bất ngờ Yên nhi chỉ kịp chụp lấy một thanh kiếm của vị huynh đài gần đó mà tiếp chiêu, nàng không ngờ lại gặp tên ngông này ở đây.
Rất nhiều lời bàn tán xì xào. Dường như mặc kệ cả hai vẫn lao vào nhau mà nói chính xác thì là kẻ ngông kia không có ý tha cho Yên nhi. Nàng phải khổ sở mà đánh trả, hắn cứ như nổi điên vậy.
Cuộc chiến vẫn diễn ra, chủ đích của đạo sĩ Chí Lục chính là muốn cho Yên nhi một trận, mà Yên nhi thì vẫn chưa sẳn sàng để quyết tử với hắn, thật không may nàng bị vấp phải một thanh kiếm gãy của trận đấu trước, cũng vì vậy mà mất đà té ngã không thể tiếp thêm chiêu.
Yên nhi vẫn chưa phòng thủ được, nàng đang trong tư thế ngã.
Một bàn tay đỡ lấy nàng, thanh kiếm hướng đến nàng gãy làm đôi. Người đó ánh nhìn lạnh lùng về phía Chí Lục, hất mạnh thanh kiếm bằng một chưởng của mình.
Chí Lúc lảo đảo phải chống nữa thanh kiếm còn lại mà khụy một gối.
Âm thanh uy lực ấy khiến Chí Lục chùng xuống, hắn không dám động thủ nữa.
Hai thân ảnh đang rất gần nhau, hơi thở phả vào nhau làm mặt cả hai đỏ bừng. Cảm giác vui mừng xen lẫn hạnh phúc cũng như lo âu. Yên nhi đang hoàn toàn bình an trong vòng tay của Khắc nhi. Khắc nhi đã kịp thời đỡ lấy nàng và không để tên kia tổn hại đến nàng. Ánh mắt cả hai trao nhau chứa yêu thương và luôn chân thành. Trong mắt đối phương chỉ có người còn lại, là ngọn lửa tình yêu chưa bao giờ tắt.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)