Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 56

450 0 1 0

CHƯƠNG 56

Nó cùng nàng ra ngoài để xem, quả thật có rất nhiều cẩm y vệ.

  • Nhi thần tham kiến hoàng thượng
  • Trịnh Y Khắc ngươi dám lừa trẫm, khi quân phạm thượng – từ trong ánh đuốc một người bệ vệ, long bào sáng lạng bước ra kèm theo lời nói giận dữ

Cả hai người nhìn nhau, họ đã biết sớm muộn gì ngày này cũng đến.

  • Hoàng thượng giờ người muốn xử trí thế nào?
  • To gan cho ngươi Y Khắc, ngươi hỏi trẫm sao, tội của ngươi là khi quân phạm thượng đấy, quận chúa hà cớ chi muội cũng lừa dối trẫm

Yên nhi đi về phía trước, nàng quỳ xuống.

  • Hoàng thượng lỗi là ở thần, xin người hãy để huynh ấy đi
  • Hoàng thượng lỗi là do ta, ta đã kéo muội ấy vào chuyện này – Khắc nhi cũng đã quỳ xuống

Hoàng thượng quay quắt sang nhìn hai người, kẻ cầu người xin. Ngài phải thừa nhận, hai người họ chính là trụ cột của nước nhà, thế nhưng làm sao yên được triều thần, rồi bá tánh trăm họ.

  • Sớm đã biết thế, hà cớ chi còn làm
  • Có lẽ ngài đã trãi qua nỗi đau mất người mình yêu nhất, do đó ngài sẽ hiểu được cảm giác của thần, hoàng thượng những ngày tháng xa Yên nhi, những ngày tháng thần cứ nghĩ mãi mãi sẽ không còn gặp lại nàng ấy nữa, thần đã đau khổ rất nhiều. Chỉ cần được bên cạnh, bảo vệ, yêu thương nàng ấy dù có chết thần cũng cam tâm. Nhưng chữ hiếu chưa tròn đạo, hoàng thượng Y Khắc nguyện chết dưới đao của người chỉ cầu xin người đừng làm tổn hại đến gia đình của thần
  • Khắc ca, người đáng chết là muội, do muội cố chấp kéo huynh vào rắc rối này. Hoàng thượng xin người hãy nghĩ đến những việc huynh ấy đã làm vì người, vì triều đình, vì bá tánh, hoàng thượng nếu người có giết xin hãy giết thần
  • Giao Yên, muội điên rồi, vì một kẻ như hắn mà từ bỏ thân phận cao quý quận chúa, từ bỏ mạng sống ngọc ngà này hay sao – hét to hoàng thượng đang rất hoang mang, xuống đao giết chết họ quả thật ngài không nỡ, thế nhưng ngài là vua một nước kia mà

Giờ phút sinh ly, chỉ còn biết giữ mạng sống cho người mình yêu. Yên nhi ngước nhìn hoàng thượng – hoàng huynh của mình.

  • Nếu huynh biết được những gì muội và huynh ấy đã trãi qua thì muội tin huynh sẽ không nói như vậy, có thể muội điên nhưng là điên khi từ bỏ huynh ấy, từ bỏ tình yêu này
  • Nương tử, ta xin lỗi
  • Tướng công, với thiếp chàng mãi mãi là tướng công của thiếp
  • Ban rượu – thà để họ chết dưới tay của ngài còn hơn là kẻ khác, thà để họ ra đi trong yên bình, thanh thản còn hơn bị dằn xé về thể xác, đó là tấm lòng còn xót lại của một người làm hoàng huynh

Hai ly rượu đặt trên khây chính là đáp án cho câu hỏi “liệu hoàng thượng và mọi người có chấp nhận”. Thì ra cho dù hai người họ có làm bao nhiêu việc tốt, cho dù có liều mạng để cứu thế cục đến đâu thì suy cho cùng cũng là họ sai. Như thế chẳng phải là quá bất công hay sao.

Kí ức ngày đầu gặp mặt, miếng ngọc bội được trao, nụ cười đầu tiên dành cho nhau, nụ hôn đầu đời rồi cái đêm động phồng đều ùa về trong tâm trí của họ.

  • Huynh đã cứu muội bao nhiều lần
  • Vẫn không bằng muội cứu ta
  • Quan trọng sao
  • Không, quan trọng là ta yêu muội, muội cũng yêu ta, nương tử đời này kiếp này Trịnh Y Khắc ta chỉ được phép yêu thương một mình muội, chỉ lấy muội làm thê tử, cho dù có xuống âm ty ta cũng chỉ có mình muội, nếu ta phụ nuội ta cũng không đáng là người nữa
  • Tướng công đừng thề thốt vì muội tin huynh
  • Ngoại tổ mẫu, cửu cửu, phụ thân, mẫu thân Y Khắc bất hiếu – một giọt nước mắt rơi xuống, nó chỉ đành nhắm mắt buông xuôi. Đời này nó nợ Yên nhi quá nhiều, nó không thể bỏ mặc nàng, nếu bắt nó lựa chọn nó sẽ chọn cách rời khỏi dương trần này để không phải phụ nàng

Hai ly rượu đã ở trước mặt Yên nhi nhìn tướng công của nàng, nàng vuốt ve gương mặt ấy lần cuối cùng, nàng biết rồi nàng sẽ không còn cơ hội đó nữa.

  • Yên nhi, không – hốt hoảng khi Yên nhi uống một lượt cả hai ly, Khắc nhi không kịp cản vì nó đã bị cẩm y vệ giữ lại, dù chỉ là 2 giây ngắn ngủi, nhưng nó đả trể mất rồi. Nó như không tin được như Yên nhi ngã gục trước mặt mình
  • Nương tử, không, Yên nhi của huynh, huynh không cho muội chết, huynh không cho phép, không được, không được – bấn loạn thật sự nó lục tung người mình để tìm Sơn Liên đan, nó vội cho nàng uống, không được, nó không chấp nhận được
  • Vô ích thôi, Yên nhi đã bảo ta làm thế, Y Khắc ngươi rời khỏi đây đi, ta chỉ có thể làm như vậy cho muội ấy – đau khổ không kém khi nhìn người muội muội mà mình yêu thương nhất chết trước mặt mình hoàng thượng nói trong chút bình tĩnh còn xót lại

Nó có đang nghe lầm không, nàng đã biết tất cả, thế mà nàng lại giấu nó.

  • Nương tử - kêu trong tiếng khóc nghẹn ngào nó ôm chặt lấy nàng như người không hồn, ánh mắt chả có gì gọi là chuyển động, đôi bàn tay cứ giữ chặt mãi thân thể ngọc ngà này
  • Hoàng thượng
  • Để hắn đi – nhắm mắt không nhìn hai người họ hoàng thượng ra lệnh rồi xoay người vào trong
  • Hoàng thượng, nếu một lúc nào đó người là Sở Giao Thiên thì hãy đến tìm chúng tôi, Trịnh Y Khắc này không còn mối liên hệ nào với triều đình nữa, Yên nhi là thê tử của ta thì cũng như thế? – đó là những lời cuối cùng trước khi Khắc nhi rời khỏi chốn cung cấm sa hoa tráng lệ ấy

Hoàng thượng ngoái nhìn nó cùng nàng khuất xa, ngài không nói gì, ánh mắt đau thương, tim ngài đang rỉ máu, một người thân nữa của ngài đã ra đi. Ôm Giao Khang rời khỏi An Bình cung, ngài nghĩ sẽ không ai nuôi nấng hài tử của ngài tốt hơn hai người họ, cho dù ngài là phụ thân của nó thì cũng sẽ không bằng.

Ngựa phi thật nhanh ra khỏi chốn kinh thành này, nó cứ ôm Yên nhi mãi không rời, người của Tào Cân bang đã có mặt sẳn để đưa cả hai rời khỏi. Họ không nói chuyện được với nó, họ cũng không biết nó đã làm gì mà xác của Yên nhi vẫn thế, vẫn xinh đẹp và thậm chí là không có mùi gì bốc ra. Đơn giản với nó nương tử của nó vẫn chưa chết.

  • Cô gia người uống nước đi
  • Đa tạ

Những ngày qua mọi người chỉ nghe nó nói mỗi hai từ này, ai cũng cảm thấy thương tâm. Tin tức quận mã là nhi nữ cùng quận chúa phối hợp đã lan truyền khắp chốn. Mọi người không phải ai cũng khinh bỉ hay dè bỉu, chỉ là bọn nịnh thần thừa cơ hội để lật đỗ hai người họ. Vốn dĩ hai người họ đang là cánh tay đắc lực cho hoàng thượng. Công cán của họ không thể không thừa nhận, cho dù họ ra sao thì với chốn giang hồ và cả thần dân của Sở quốc này đều vẫn được kính nễ vì những gì họ đã làm, vì tình cảm của họ.

Cả chốn Giang Nam chấn động cả lên, An Bình gia trang còn định vào kinh thành mang thiếu gia cùng thiếu phu nhân rời khỏi, ấy thế mà chưa kịp đến thì tin dữ đã đến tai. An Y phu nhân khóc nấc suốt mấy ngày qua, An Tinh trưởng môn chẳng buồn ăn uống, An La đại hiệp phải chạy trước ngó sau. Đến khi bồ câu đưa thư chuyển về thì họ mới thở phào được một chút, thế nhưng nỗi đau vẫn còn đó. Khắc nhi không vui thì họ cũng thế, hơn hết họ đã cảm mến quận chúa nên tin dữ của nàng làm mọi người hết sức thương tâm. Họ biết người đau khổ nhất chính là Khắc nhi, hai người họ quá nặng tình với nhau, ấy thế mà sao lại khổ như vậy.

Chỉ mới có mấy ngày đường mà Khắc nhi xanh xao hẳn ra, mấy ngày qua nó chỉ uống nước ăn chút màng thầu, mọi người đều thấy lạ khi nó cho Yên nhi uống nước, cho một xác chết uống nước.

  • Đa tạ
  • Cô gia người đừng nói vậy, cho dù hai người là ai thì với chúng tôi hai người vẫn đáng được kính trọng. Cô gia việc bang chủ mất cả bang đang rất thương tiếc, chỉ hi vọng người có thể để toàn thể huynh đệ trong bang được nhìn ngài ấy lần cuối

Nó không buồn phản ứng, trên tay vẫn là Yên nhi người ta nói là xác chết, nhưng với nó là đang say ngũ.

  • Bang chủ sẽ gặp các người vào rằm tháng 2 năm sau
  • Cô gia người đừng đùa chứ
  • Ta không đùa – nói rồi nó ôm nàng đi về phía trước, U Dương cốc

Người của Tào Cân bang đứng ngớ ngẩn nhìn nhau rồi chợt họ cùng ồ lên. Sư phụ của Yên nhi và Khắc nhi không phải là trưởng môn tiền nhiệm Hà Kình hay sao, sư phụ của Khắc nhi chẳng phải là Chu Không lão bào còn gì.

Đoạn đường dù dài đến đâu nó cũng có thể đi chỉ cần có nàng, giờ chỉ một khoảng gần như thế thôi mà nó đã cảm thấy lạnh lẽo cô đơn. U Dương cốc trước mặt, liệu nó có cứu được nàng, liệu kì tích có xảy ra.

  • Khắc nhi – đón nó cùng nàng là bốn người, Chu Không lão bào cùng Hà Kình lão ông tóc đều bạc trắng, Nghĩa Thanh và Hồng Hoa cũng có phần già dặn hơn
  • Quận chúa thế nào rồi? – ngập ngừng trước sắc mặt của nó lão bà hỏi

Nó đặt nàng nằm xuống, rồi vận nội công quét từ trên người nàng quét xuống, hơi ấm lan tỏa. Đó là lý do vì sao hơn nhiều ngày qua cơ thể của nàng ấy vẫn ấm, nàng ấy không phải xác chết.

  • Khắc huynh – Nghĩa Thanh cùng Hồng Hoa đỡ vội khi nó ngã ập xuống, nó đã không còn chịu nỗi nữa, sức lực đã bị trút gần cạn

Lão bà cùng lão ông đến bên quận chúa.

  • Hỏi thế gian tình là gì
  • Nha đầu sao mà can đảm như thế, sao tiểu nha đầu này vẫn chưa chết
  • Quận chúa có nội công và có chân khí của Khắc nhi

Hai lão già thở dài nhìn nhau, làm sao để chữa khỏi cho quận chúa để khi nó tỉnh lại nó không phải nằm xuống lần nữa.

Nó chỉ hi vọng tất cả là mơ, để khi tỉnh dậy nó sẽ thấy Yên nhi bên cạnh mình, vui cười với nó, sẽ gọi nó với giọng điệu ngọt ngào “tướng công ơi”.

  • Huynh ấy khóc
  • Hai người họ yêu nhau nhiều lắm

Ngay cả trong mơ nó vẫn khóc.

  • Hai đứa này sống chết đều có nhau hay sao ấy, lão xem có nước mắt đây này

Nhẹ nhàng lau khô giọt nước mắt trên hàng mi của Yên nhi lão bà lắc đầu.

Vận công trị thương không hẳn là vấn đề, vấn đề ở chỗ phương thuốc nào là thích hợp. Trong người của Yên nhi đã có quá nhiều chân khí cúa nó nên sẽ kéo dài được mạng sống.

  • Nó đã cố hết sức rồi, chuyện bây giờ là của hai lão già này đây
  • Lão già chúng ta nên dùng cách nào cho phải
  • Lão bà là hoa đà tái thế mà hỏi ta là sao

Thật lòng bây giờ lão bà đang rất rối trí, hoa đà tái thế gì chứ.

  • Bá phụ, bá mẫu có người đến tìm hai người

Dừng việc trị liệu cả hai ra ngoài để đón khách, là ai đến thế kia.

Cũng không ai xa là là người của An Bình gia trang.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: