CHƯƠNG 51
Quả như lời của Khắc nhi, tất cả bọn chúng trừ hai tên một là Yên nhi đang giữ và một là nó giữ thì đều đã chết. Khi hai tên ấy hết tác dụng của nguyệt đạo mà cả hai sử dụng thì đồng nghĩa với việc không ai điều tra được gì.
Thấy hoàng thượng im lặng, Khắc nhi nói tiếp.
Tuy hoàng thượng không nói gì nhưng rõ ràng người đang suy nghĩ những gì mà Khắc nhi nói. Ngài phất tay ra hiệu cho Lý tướng quân giải bọn chung vào cấm cung để chính người tra hỏi.
Trên đường trở về cả hai chỉ im lặng nắm tay đi bên nhau, trong đầu mỗi người đang là mỗi suy nghĩ khác nhau. Thế nhưng cả hai đang có chung cảm giác thoải mái vì được tự do.
Ánh mắt già nua của người mẫu thân nhìn con, hoàng thái hậu đau lòng chạm nhẹ vào khuôn mặt dù có hốc hác vẫn vương nét đẹp mà người đời thường gọi là tiên tử của Yên nhi. Rồi người khóc, hôm người đến thăm hai người họ người rất cứng rắn, nhưng đến hôm nay thì không còn giữ được vẻ đó nữa.
Yên nhi đau lòng đỡ lấy người, hai mẫu tử họ cứ thế mà khóc bên cạnh nhau, mấy ai hiểu lý do vì sao. Việc Yên nhi bị nhốt không đáng sợ bằng việc một ngày nào đó hoàng thượng Giao Thiên sẽ không còn là một hài tử, là một hoàng huynh. Bỗng Khắc nhi nhớ đến mẫu thân, người chắc bây giờ đang ở An Bình gia trang cùng ngoại tổ và cửu cửu cứu người, nó mỉm cười. Nó thích những ngày tháng yên bình như thế, nó rất muốn đưa Yên nhi về đó, tránh xa chốn cung cấm sa hoa nhưng không đáng phần khiếp sợ này. Giờ nó nghĩ nó cũng muốn đem theo hoàng thái hậu rời khỏi.
Hoàng thái hậu nâng tách trà theo cung cách hoàng gia, giờ thì Khắc nhi đã biết Yên nhi mang nét đẹp mê hồn người đó từ đâu ra. Dù hoàng thái hậu đã bước sang tuổi ngũ tuần thế mà vẫn còn thể nhìn ra được, ngày còn trẻ người xinh đẹp đến nhường nào.
Hoàng thái hậu khoác tay.
Khắc nhi đỡ người ngồi xuống trường kĩ của quận chúa, nó cũng đã tranh thủ mà bắt mạch cho người.
Đối diện với hoàng thái hậu, Khắc nhi chậm rãi.
Hoàng thái hậu khá ngạc nhiên, người nhìn Khắc nhi không chớp mắt. Lời nói chả có gì gọi là nặng nhọc, cưỡng ép hay là phải suy nghĩ mà cứ như đã chờ để được nói ra rất lâu rồi. Câu thề thốt ấy cũng nhẹ tênh như một điều hiển nhiên.
Sau khi hoàng thái hậu về Từ Ninh cung không bao lâu hoàng thượng cũng đến vì biết được tin ngọc thể của người bất an. Yên nhi cùng Khắc nhi thì đã rời khỏi, hai người họ trực tiếp đưa hoàng thái hậu trở về.
Nhìn hài tử đã không còn cái tuổi hồn nhiên ngây thơ như ngày nào mà lòng một người làm mẫu thân như người xót xa. Trọng trách bảo vệ và cai trị đất nước đặt trên vai của hoàng thượng, đã là hoàng thượng thì không thể bộc phát cái tôi của mình quá cao. Làm việc gì cũng phải nghĩ cho dân cho nước, ngay cả khi đau khổ cũng không được quá lâu, cũng không được cho người khác biết. Hoàng thượng có vẻ đã già hơn trước rất nhiều.
Chân dừng lại khi định tự tay rót trò cho hoàng thái hậu, lòng hoàng thượng chợt xúc động. Đã lâu lắm rồi ngài mới được nghe lại hai từ thân thương này từ mẫu hậu của mình. Từ lúc đăng cơ ngài cũng không nhận ra Thiên nhi vốn tồn tại trong mình nữa.
Hoàng thượng nghi ngờ, chỉ là suy nhược cơ thể có cần phải ho khan nhiều thế này.
Hoàng thái hậu mỉm cười hài lòng, người uống một chút trà long tĩnh để thần trí tỉnh táo và thoải mái hơn.
Hoàng thái hậu nắm tay hài tử, dù ngài có là vua của một nước thì suy cho cùng vẫn là hài tử của người.
Hoàng thái hậu ân chuẩn, người nhắm mắt và định thần.
Hoàng thượng cũng rời khỏi sau đó, trong đầu của người đang có rất nhiều mối nghi. Chỉ là suy nhược thôi tại sao sắc mặt lại kém như thái, thần sắc thì tối đen, ho rất nhiều. Những ngày qua nhìn hoàng thái hậu cũng rất sa sút, tuy người vẫn nói chuyện bình thường. Về ngự thư phòng ngài an tịnh ngồi vào chiếc ngai vàng sáng bóng của mình, trầm tư giây lát người nhớ đến lời mẫu hậu của mình.
Nói rồi người an tĩnh dựa vào thành ghế, từ ngày Dương phi mất người cũng không lui vào hậu cung nữa, người cứ ở ngự thư phòng phê tấu chương và ngủ ở đó. Có nhiều lần hoàng hậu đến tìm nhưng người đều thoái thác. Sức khỏe của Dương tướng quân lại không tốt, bệnh của ngài ấy càng lúc càng trầm trọng. Người biết cũng vì nhớ thương Dương phi, người cũng đang nhớ nàng ấy rất nhiều, nhớ đến khóc thầm một mình. Nhưng người nào dám biểu hiện ra, là đấng minh quân người cần phải cứng rắn và hiên ngang. Để trị quốc chỉ có thể xem tình cảm là phù du, thế nhưng cả cuộc đời này người mà hoàng thượng yêu nhất cũng chỉ là Dương phi mà thôi.
Sáng tinh sương đã có lệnh truyền dù Yên nhi lo lắng thì cũng không thể theo cùng Khắc nhi. Nàng không muốn kinh động hoàng thượng như thế thì bất an cho nó. Dù gì nó cũng đã cứu hoàng thượng, nàng nghĩ hoàng huynh của mình cũng không đến nỗi tuyệt tình như vậy.
Đứng trước ngự thư phòng Khắc nhi có chút chần chừ, nó không sợ hoàng thượng, sự thật là vậy. Nó chỉ lo cho Yên nhi của nó sẽ không thể đứng giữa nó và hoàng thượng để mà lựa chọn.
Hoàng thượng cười nửa miệng, phất tay ý bảo nó đứng lên.
Nhướng mày vì có chút ngạc nhiên đối với nó, hoàng thượng cảm thấy thích thú. Nó là người tài, người đã sớm nhìn ra, chốn biên cương người đã có nghe đến danh của nó vào phút cuối cùng giúp Yên nhi cùng mọi người thoát chết. Trong chốn giang hồ danh của nó cũng không nhỏ, đặc biệt người nhìn ra được tình yêu mà nó dành cho Yên nhi. Có lúc người cũng ước mình được là nó để có thể tự do yêu người mình yêu mà không cần câu nệ.
Người có biết để đến với nhau hai người họ đã phải đấu tranh tư tưởng và mạo hiểm thế nào hay không. Cái gì cũng có cái giá của nó.
Nhìn thẳng vào ánh mắt của thiên tử Khắc nhi chẳng đọc được gì, có lẽ chỉ có Yên nhi mới biết được trong cái đầu thông minh, nhưng cũng có những suy nghĩ trái chiều kia nghĩ gì. Nó thua, nhưng không có nghĩa nó đầu hàng.
Thẳng thắng lắm, rời khỏi ngai vàng hoàng thượng tiến đến gần nó, nó cũng phong độ khí chất không thua gì ngài.
Gật đầu hài lòng, ít ra nó cũng có hiểu biết, hoàng thượng tiếp.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)