CHƯƠNG 59
Yên nhi nhẹ nhàng cầm chắc cây cẩm thạch trong tay rồi vút, nó bay thẳng tới phía con hổ to tướng kia, đau đớn con hổ gầm lên rồi bỏ chạy.
Nhìn ánh mắt hạnh phúc của Yên nhi, Khắc nhi hiểu nàng muốn gì.
Lắc đầu Song Lăng giơ tay về phía Yên nhi.
Có lẽ Yên nhi và Khắc nhi đã hiểu.
Nước mắt chảy dài, Song Lăng gật đầu, có lẽ huynh ấy biết mình không ổn. Đặt tay của Khắc nhi vào tay Yên nhi rồi cùng đặt lên đứa nhỏ cũng là lúc huynh ấy nhắm mắt, tay buông xuôi.
Bỗng đứa nhỏ khóc thét lên.
Yên nhi vỗ về nó mà mắt cũng đã hoen mi.
Khắc nhi cũng khóc, nhìn đứa nhỏ nó càng thương cảm hơn. Nhỏ như vậy phải chịu cảnh mất phụ thân, đêm đó nó đã cùng Yên nhi đào nguyệt để chôn cất Song Lăng. Từ bé huynh ấy lớn lên ở đây thì cũng nên được yên nghĩ ở đây.
Suýt nữa nó quên là Song Ái vẫn chưa rõ tông tích, đứa nhỏ đã say ngủ trong lòng của Yên nhi sau khi khóc mệt.
Đứa bé tự dưng lại khóc lớn hơn, Yên nhi cũng chả biết làm sao.
Cả hai thay phiên nhau dỗ mà vẫn không được. Hình như hiểu được gì đó Yên nhi ngại ngùng nói.
Vò đầu bức tóc mãi cũng không tìm ra được ý hay, Khắc nhi ngó nghiêng ngó ngông.
Bị nó kéo bất ngờ Yên nhi theo quán tính cũng ngã về phía nó, nàng không biết là có gì phía sau mà nó lại phản ứng mạnh như vậy.
Người nằn dưới đất dường như không còn biết gì nữa, nàng mở mắt.
Tình huống thật éo le và trớ trêu, mọi việc diễn ra làm không ai ngờ tới được. Thật tình thì Khắc nhi cũng chẳng biết phải đối phá ra sao.
Không nói gì Song Ái chỉ khóc, nàng đã biết trước sẽ có chuyện này, nàng cũng biết bản thân mình sẽ không qua khỏi, chỉ là Song Nhi.
Ôm con vào lòng, Song Ái dùng chút sức lực còn lại để cho con mình những dòng sữa cuối cùng.
Khắc nhi không thể nhìn được cảnh tình này, hai người như người thân của nó sắp phải rời xa nó, nó phải làm sao để giúp họ.
Yên nhi ôm nó mà vỗ về, nỗi đau này không phải ai cũng hiểu được.
Tiếng khóc của đứa nhỏ nhỏ dần rồi không còn nghe được gì nữa, nó đã ngủ say trong lòng của mẫu thân nó. Dòng sữa dịu ngọt cuối cùng từ mẫu thân cũng đã không còn.
Mặc kệ trời mưa, Khắc nhi vẫn cố gắng chôn cất Song Ái, cả hai bia mộ được lập nên đặt cạnh nhau, dưới lòng đất lạnh lẽo, có lẽ họ đã có nhau.
Mặt trời lóe dạng sau khe núi, ba con người hai lớn một nhỏ say ngủ bên cạnh nhau. Suốt đêm Yên nhi không hề để đứa nhỏ rời khỏi tay mình.
Cả hai lại tiếp tục trà trộm vào trong, lần này nhất định Khắc nhi phải bắt cho bằng được Song Côn tàn độc đó.
Có ai đó gọi mình Song Côn quay lại, hắn không khỏi ngạc nhiên khi thấy Khắc nhi ở đây, mà lại đi cùng một cô nương xinh đẹp.
Bật cười Song Côn nhìn Khắc nhi thách thức.
Khắc nhi đã biết hắn vốn dĩ học trộm rất nhiều, đã tẩu quỹ nhập ma nên sẽ không kiềm chế được võ công cùng nội lực của mình.
Để Khắc nhi yên tâm đối phó với bọn chúng, Yên nhi giữ chân bọn tiểu tốt này lại.
Những đường quyền hiểm độc khiến Khắc nhi đôi lần phải chao đảo, uy lực của hai kình công khác nhau làm những người bên ngoài hoa cả mắt.
Cả hai đấm đá túi bụi, rồi kình nhau bằng chưởng pháp. Khắc nhi bị văng vào góc tường khi Song Côn sử dụng tà chưởng ở núi Xà Cân. Hắn ta đắc chí lao nhanh về phía nó, nhanh như cắt nó bắt tay của hắn rồi bẻ ngược ra phía sau, điểm nguyệt ở sau lưng, đá mạnh vào khủy gối rồi ấn một chưởng vào đầu của hắn.
Đau đớn Song Côn tìm cách vùng vẫy, hắn lao thẳng để bắt lấy đứa bé trong tay Yên nhi, nhưng nhanh trí Yên nhi đẩy đứa bé lên cao để Khắc nhi bắt lấy, thay vào đó mình sẽ là nạn nhân của hắn ta.
Vội vàng lao nhanh đến nhưng hắn đã hất rất nhiều xác chết về phía của nó.
Yên nhi không thể để chết dễ dàng như vậy, nàng rút cây cẩm thạch đánh mạnh vào phần bụng của hắn rồi ấn nhanh vào nguyệt ở mạng sườn làm hắn tuột tay, thừa cơ hội nàng trượt người xuống. Lúc đó Khắc nhi đã dùng một thanh gỗ ném về phía hắn, không phản ứng kịp hắn tuột người xuống nền.
Một trận hỗn chiến lại diễn ra, nó vội kéo Yên nhi về phía của mình, Song Côn đang yếu thế. Giao Song Nhi lại cho Yên nhi, nó tiếp tục hạ gục Song Côn.
Trong lúc đó người của huynh đệ Võ Gia đa gần như hạ gục được bọn phản bang.
Không kiềm chế được sự tức giận Khắc nhi đã trút phế hoàn toàn võ công của Song Côn. Hắn vì những điều này mà tán tận lương tâm, nó cũng không thể buông tha.
Khắc nhi lạnh lùng, nó thu hồi nội công của mình.
Lần đầu tiên Yên nhi nhìn thấy Khắc nhi nhẫn tâm như vậy, từ trước đến giờ nó luôn nhân từ với kẻ thù. Có lẽ nỗi đau mà Song Côn mang lại là quá lớn, hơn nữa nó cũng không muốn hắn ta gây thêm tai họa cho người vô tội.
Ôm Song Nhi trong vòng tay mình Yên nhi cảm thấy thương tâm, đứa nhỏ này là vô tội sao lại chịu cảnh bất hạnh thế này.
Huynh đệ Võ gia cuối cùng cũng tiễn Khắc nhi cùng Yên nhi xuống núi.
Huynh đệ Võ gia nhìn nhau, hai người họ cảm thấy hỗ thẹn về chuyện năm xưa.
Tiếng vó ngựa lại tiếp tục hòa vào cùng chiều gió.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)