CHƯƠNG 15
Trưởng môn Song Ưu kéo Khắc nhi ngồi xuống, hai người cứ như đang tâm tình. Ngài hỏi ý kiến Khắc nhi về việc người sẽ thay ngài giữ chức trưởng môn, ngài biết câu trả lời vẫn là Song Lăng. Có điều Song Lăng không biết phát huy tài năng của mình, đức thì huynh thừa để có. Còn huynh đệ Võ Cát, Võ Nhân thì lại hiếu thắng, suốt ngày cứ gây rối vì tranh giành Song Ái, điều này cũng làm ngài rất đau đầu. Song Ái lại là nhi nữ duy nhất của ngài, ngài cùng nương tử rất yêu thương nàng. Còn Song Côn thì lại biền biệt, cứ tầm sư chỗ này chỗ khác. Nó trách ngài không chịu truyền dạy võ công cho nó, ngài không tin tưởng nó. Ngài cũng có nỗi khổ của mình, ngài hiểu tính của Song Côn, hắn rất háo thắng và cực kì nhẫn tâm. Ngài chần chừ không truyền tuyệt võ thuật của bổn bang cho hắn cũng vì điều đó, mà tuyệt học thì chỉ có thể truyền lại cho trưởng môn sau này của bổn bang. Khắc nhi đã từ chối ngài cũng không thể làm khó, vốn dĩ Khắc nhi không thuộc về nơi này, trước kia và bây giờ đều như vậy. Ngài giữ Khắc nhi ở lại cũng mong có người giúp đỡ, dù biết là ích kỉ nhưng sớm muộn gì giang hồ sóng gió này Khắc nhi cũng phải vấn thân vào. Và ngài có thể đón được Khắc nhi chính là người phải dẹp đi sự sóng gió ấy. Còn nó sẽ cùng ai làm điều đó thì ngài không rõ, chuyện đời khó đoán. Trăm năm sẽ có lời nguyền, trăm năm kiếp chuyển luân hồi thế lai. Triều đình và giang hồ xưa nay ít khi đi chung một con thuyền, ít chứ không phải là không có. Có phải lịch sử lại lặp lại, chỉ là không biết ai sẽ là người dẫn đầu.
Khắc nhi đã đồng ý nán lại để giúp người trong bổn bang, nó đồng ý truyền dạy một ít y thuật cho những người có duyên, cũng như dạy thêm về việc hái thuốc và nấu thuốc thế nào cho hợp lý. Nó đã không ngần ngại dạy cho đại sư huynh cách luyện nội công sao cho nhanh nhất và hiệu quả, nhưng cũng cần phải chăm chỉ. Gần như mọi chuyện Khắc nhi cùng mọi người giải quyết đều ổn thỏa, Song Lăng nói đã điều tra ra được người ám toán sư phụ, nhưng điều đó vốn dĩ không còn quan trọng. Cả sư phụ và Khắc nhi đều biết đó là người của ai, chỉ là hai người họ không tin lắm khi một người võ lâm chí tôn như Cung Khuynh được mệnh danh là tiền bối dùng độc lại làm vậy. Và còn một điều mà không chỉ trưởng môn Song Ưu đau đầu mà còn ngay cả Khắc nhi đó chính là huynh đệ Võ Cát và Võ Nhân.
Đang chỉ mọi người cách dùng thuốc ở gian phòng mới xây Khắc nhi đành phải bỏ mà chạy lên trên, người cũng đang lấm tấm mồ hôi.
Khắc nhi lắc đầu.
Huynh đệ họ Võ cuối mặt nhưng vẫn chưa chịu bỏ cuộc.
Nói rồi cả hai bỏ chạy.
Khắc nhi nhìn Song Lăng cười trừ.
Không nói gì Khắc nhi chỉ dẫn đường cho Song Lăng.
Song Ái nhíu mày, nàng không ngờ huynh đệ Võ gia lại kích động như vậy.
Huynh đệ Võ gia kiên quyết.
Huynh đệ Võ gia rụt chân lại, họ có vẻ thất vọng.
Nghe mấy lời này Song Ái cũng cảm thấy có lỗi khi lại lớn tiếng trách họ, nhưng nàng không muốn họ làm hại Y Khắc.
Lại thế, hai người họ lại ẩu đả nhau, chán nản Song Ái bỏ đi.
Hai huynh đệ nhìn nhau rồi lạnh lùng quay lưng. Cả hai không thèm nói đến nhau lời nào kể từ lúc đó.
Thở dài lắc đầu Cát Phi phu nhân chậm rãi bước đi, rồi không hiểu sao nàng lại đi ngang phòng của Khắc nhi. Nhìn vào trong Khắc nhi đang trầm ngâm bên khung cửa, cơm vẫn còn nguyên trên bàn, Khắc nhi đã đến đây hơn 2 tháng rồi, trời cũng đã chuyển sang thu, không lâu nữa đại hội võ lâm định kì hằng năm sẽ diễn ra. Năm nay tướng công của nàng chỉ đến tham dự, nàng biết tướng công của mình không hề có ý định tranh cái chức vị ấy, năm nay đi tham dự chắc hẳn phải có cả Khắc nhi.
Cười hiền từ phu nhân vào phòng.
Phòng của Khắc nhi cũng không có gì lạ, bao năm vẫn thế, nó luôn sạch vì ngày nào nàng cũng cho người dọn dẹp.
Gật nhẹ đầu Khắc nhi nhìn lên bầu trời xa xăm, trong đầu lại là câu hỏi “quận chúa đang làm gì”.
Khắc nhi nhíu mày không ngờ sư mẫu lại biết nhanh như vậy, nó gật đầu thừa nhận.
Gật gù như đã hiểu Cát Phi phu nhân đặt tách trà xuống và nắm tay Khắc nhi.
Hiểu được nỗi lòng của sư mẫu Khắc nhi không ngần ngại gật đầu.
Buổi sáng ngày hôm sau quả thật huynh đệ Võ Gia đã ra sau núi để chờ Khắc nhi.
Cả hai cùng nhổ nước bọt rồi đập vào tay nhau như đã thề.
Không lâu sau từ trên ngọn cây Khắc nhi nhảy xuống.
Hai huynh đệ Võ gia tự dưng lại có chút hối hận, dù gì Khắc nhi cũng là sư huynh đệ đồng môn, nhưng hai người họ cũng cần dứt khoác chuyện này.
Khắc nhi có chút bất ngờ, nhưng rồi cũng giữ lại bình tĩnh.
Nghe điều này cả hai huynh đệ nhìn nhau rồi thu kiếm, đúng Song Ái không phải món đồ. Thế nhưng biết làm sao khi cả hai cùng yêu thích một người.
Nhìn thái độ kiên quyết của họ, Khắc nhi nghĩ cũng đến lúc mình nên cho họ biết bản thân đang ở đâu để mà dừng lại.
Cả hai người này đều yêu thương nhau, tiếc rằng đã yêu quá mù quáng.
Suy nghĩ rồi cả hai nhìn nhau gật đầu.
Nhận được sự chấp nhận Khắc nhi không ngần ngại.
Một nụ cười nở trên môi, Song Ái rất vui khi nghĩ Khắc nhi đang tuyên bố rằng nàng là của huynh ấy.
Cả hai lại nhìn nhau có chút đắn đo nhưng quả thật cả hai đều đã mệt mỏi vì chuyện này, cũng nên như vậy.
Khắc nhi không nói chỉ bẻ một nhánh cây.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)