CHƯƠNG 12
An Y phu nhân đi rồi, căn phòng chỉ còn lại hai người, Khắc nhi chợt nhớ đến những lời của Hồng nhi nói với nó khi nảy, điều này làm nó vừa vui mà vừa buồn, lại xót xa và có cả đau lòng.
Hồng nhi nhíu mày, thầm nghĩ tên này đúng là ngốc mà.
Khắc nhi im lặng không nói nữa, nó đang bận nghĩ về quận chúa.
Hồng nhi bụm miệng cười, không chỉ có quận chúa của nàng tương tư, người trước mặt nàng cũng đang tương tư.
Biết mình lỡ lời và hơi nhiều chuyện Hồng nhi bụm miệng không nói nữa.
Khắc nhi phì cười nhưng cũng đang bận suy nghĩ, lại nghĩ về quận chúa.”
Quận chúa mỉm cười để yên cho Khắc nhi uy cháo cho mình.
Khắc nhi cẩn thận từng chút, nó sợ cháo quá nóng sẽ làm quận chủa bị bỏng.
Nhìn vào trong lần nữa rồi An Tinh trang chủ cùng bước đi bên cạnh. Người nghĩ tâm tư của đứa cháu ngoan kia đã bị chuyển biến, chắc hẳn phải là vì tiểu quận chúa đó, nàng ấy quả thật xinh đẹp tựa tiên nữ, lại là một tiểu cô nương lương thiện và cũng đã nặng tình với tiểu tử nhà ngài mất rồi. Chỉ cần hành động hôm nay cùng lời phân trần của Dương tướng quân thì ngài cũng đủ hiểu.
Ngoài trời không trăng không sao nhưng trong phòng luôn bừng sáng, Khắc nhi và Yên nhi hai người cứ chốc chốc nhìn nhau rồi khẽ mỉm cười, không nói chắc cũng hiểu lòng nhau, có điều tại sao không ai nói lời nào. Tâm can Yên nhi cũng có chút rối bời cùng sự lo lắng, ngày mai nàng phải về lại hoàng cung. Mẫu hậu đã đi trước một ngày, vốn dĩ nàng sẽ đi nhưng vì chuyện của An Bình gia trang cùng việc Hồng nhi đã nhìn thấy Khắc nhi nên nàng xin mẫu hậu nán lại giây lát, chỉ là không ngờ mọi chuyện lại phức tạp như vậy. Nàng không biết tên Cung Kha ấy có tha cho mình, khi mà Khắc nhi làm sao có thể đi theo nàng. Hơn 1 tháng qua nàng luôn nghe danh một người mới từ xa về, là tiểu thiếu gia của An Bình gia trang, uy dũng hơn người, lại có tâm làm nghề thầy thuốc, nàng đã ngờ ngợ đến khi Hồng nhi vô tình bắt gặp thì nàng đã khẳng định. Lòng nàng cứ thôi thúc muốn gặp lại Khắc nhi, người mà nàng luôn nhớ đến, bức họa ấy cũng không thõa được nổi nhớ trong nàng.
Tiếng gà gáy, mặt trời cũng đã chực chờ lên ở đỉnh núi, Khắc nhi cựa mình, mỗi sáng nghe tiếng gà là nó sẽ dậy, nhìn sang quận chúa xinh đẹp vẫn đang ngủ say, có lẽ nàng vẫn còn mệt. Nàng là cành vàng lá ngọc làm sao có thể bên cạnh một người vô danh như nó, nghĩ lại thấy buồn đến nao lòng. Hơn nữa nó lại không thể cho nàng những thứ mà nam tử bình thường có thể cho, đó là một gia đình và những đứa con xinh xắn. Thôi thì nó sẽ trân trọng những phút giây ngắn ngủi bên cạnh nàng thế này. Nhẹ nhàng vén những sợi tóc xòa trên trán của quận chúa, Khắc nhi khẽ mỉm cười “muội ấy thật đáng yêu, ta nhất định không quên muội đâu”. Mạo phép nắm tay Yên nhi, Khắc nhi muốn rơi nước mắt, chút nữa thôi cả hai lại xa nhau, và lần này không biết là đến khi nào. Nàng có trở lại Giang Nam, và nó có thể đến kinh thành để gặp nàng. Không thể cả hai là không thể, nghĩ đã cảm thấy trái tim này rỉ máu “muội có đau như ta hay không, Yên nhi”.
Và rồi thì điều gì đến cũng sẽ đến, sáng tinh mơ 30 người của cẩm y vệ đã có mặt trước cửa của An Bình gia trang, có vài người chưa khỏe hẳn, họ sẽ thay phiên nhau. Yên nhi sau khi tạ từ mọi người cũng đã ra đứng trước cửa.
Ánh mắt Yên nhi không còn vui tươi khi lúc biết rằng mình sẽ gặp lại Khắc nhi, giờ nó đã là một nỗi sầu. Nàng chỉ đành quay lưng. Tâm can ơi sao mi phải nhói đau, trái tim này có còn là của ta.
Yên nhi nhắm chặt mắt để ngăn dòng lệ.
Lời nói của Dương tướng quân làm mọi người đều im lặng. Khắc nhi không mong mình là phúc tinh gì cả, nó chỉ muốn bên cạnh quận chúa, ngay cả trong mơ cũng không được. Có lẽ hữu duyên vô phận.
Nếu Khắc nhi là phúc tinh chiếu mạng cho nàng, thì Yên nhi nàng cũng nguyện chỉ chờ và chỉ là của riêng phúc tinh chiếu mạng ấy.
Yên nhi không có can đảm vén màn để nhìn Khắc nhi lần nào nữa, nàng sợ đôi chân này không nghe lời mà chạy xuống và ôm chầm lấy người kia.
Hơn gì đâu, Khắc nhi cúi gầm mặt nó cũng chẳng dám nhìn quận chúa.
Tiếng nấc kia bị kiềm hãm bằng một vết cắn trên tay, Yên nhi đã nghe thấy nàng cũng đang khóc. Cầm lòng sao được, nàng cũng là con người kia mà. Nàng cũng biết nhớ thương, biết yêu kia mà. “Y Khắc muội xin lỗi, muội nhất định không quên huynh đâu”.
Hồng nhi ngồi cạnh nhìn chủ tử như vậy cũng bất giác khóc theo.
Người đã đi, đi mãi. Ta ở đây, ở đây.
Cuộc sống lại trở về, màn đêm kia không đáng sợ bằng nỗi cô đơn. Không biết Khắc nhi đã ngồi bao lâu rồi, nó chỉ biết trên bầu trời đen đặc ấy thân ảnh của quận chúa Giao Yên cứ hiện ra, làm sáng bừng cả khu rừng. Tiếng sáo nghe sao mà ảm não thế kia.
Lều trại đã hạ rồi dở, dở rồi hạ, đã mấy ngày đường, quận chúa ít nói chuyện hẳn ra, nàng vốn lạnh lùng, ít nói giờ lại càng như thế. Ngoài Hồng nhi ra nàng dường như không muốn mở miệng nói với ai. Mà nói với Hồng nhi cũng chỉ là những câu vu vơ. Bức họa ấy vẫn luôn bên cạnh nàng, có lúc trong bức họa lại nhòe đi một vài chỗ. Nàng phải cố để không bật khóc to, phận là một quận chúa , một người của hoàng thất nàng biết số phận của mình không phải do chính mình quyết định.
Một mùa xuân nữa đã đi qua, Khắc nhi cũng đã về Giang Nam được hơn 3 tháng, cũng là ngần ấy ngày nó không thôi nhớ về quận chúa. Từ ngày quận chúa đi nó cũng ít nói hơn, chỉ tập trung vào công việc. Có biết bao người đến trang để cầu thân nhưng đều nhận được sự khước từ. Thân phận nữ nhi của nó không phải nói là nói, nói ra cũng có người không tin, trừ khi nó chịu mặc y phục nữ. Mà mặc rồi thì sao, nó không thích, nó không muốn.
Nhìn y phục trên bàn nàng khẽ thở dài, Khắc nhi đi đo y phục nữ mà chẳng ai dám đo, vì họ không thể nghĩ Khắc nhi sẽ là nữ nhi.
Dừng chân An Y phu nhân quay lại nhìn Khắc nhi, rồi tiến về phía bàn của nó.
Mệt mỏi, buồn bã, đau lòng là những gì mà suốt cả 3 tháng qua Khắc nhi phải gánh chịu, nó cũng biết mẫu thân mình cũng không tốt hơn là mấy. Từ ngày quận chúa về lại hoàng cung mẫu thân không ngừng tra hỏi nó, rồi nàng ra một sắc lệnh với danh nghĩa là mẫu thân của nó mà bắt nó phải trở về đúng với bản chất. Giữa bản chất và là chính mình, hai cái đó liệu có giống nhau, Khắc nhi không phản đối cũng không đồng ý, nó lầm lũi từng ngày trong thư phòng, đi kiểm tra mọi thứ, ngóng tin tức từ phía những người đi theo quận chúa. Không ngày nào nó không nghĩ đến nàng, có lúc nó không muốn nghĩ nữa thì tự dưng lại có cái gì đó khơi gợi. Rồi nó không cố thì hình dáng của nàng cũng cứ vờn vờn trong suy nghĩ.
Giọng nói của con, đã 3 tháng nay nàng chưa nghe được trọn vẹn để mà cảm nhận con của nàng nó đang thế nào.
An Y phu nhân kiềm chặt rồi giật lại.
Khắc nhi ngước nhìn lên cao, trên kia cũng chỉ toàn là gạch thôi. Gạch còn được xếp thành hình dáng, còn cuộc đời có phải là do nó quyết định?
Đến giờ An Y phu nhân mới quay lại để nhìn Khắc nhi.
Khắc nhi giương đôi mắt nhuộm nỗi buồn nhìn mẫu thân, nó bất hiếu khi lại làm mẫu thân đau lòng thế nhưng nó cũng là con người. Nó cần sống sao cho đúng với con người mình, nếu mẫu thân không đồng ý thì nó cũng đành chấp nhận.
Lối mòn, nhân tình thế thái chuyện đời nói đến bao giờ mới hết. An Y phu nhân chỉ im lặng, có thật nàng đã quá vô tâm mà không nghe con mình giải thích. Nàng chỉ biết ngăn cản nó, lòng nàng cũng đau nhưng nàng nghĩ con của nàng càng đau hơn.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)