CHƯƠNG 6
Cũng vì sự trung thành này của họ mà Giao Yên không muốn họ có bất trắc, ra trận chết ngoài sa trường còn được ghi danh, còn chết ở đây tiếng đời không có. Họ có gia đình, có nương tử và hài nhi, Giao Yên không thể nhìn họ chết oan. Nhất là tất cả đều là trung thần, Dương tướng quân là quan 2 triều, là phụ hoàng đã băng hà và hoàng huynh hiện tại của nàng, nàng không nỡ nhìn những bậc trung lương, uy dũng này chết vì mình, không đáng.
- Thế quận chúa đã đồng ý
- Nếu ta ra mặt có phải ngươi sẽ tha cho họ và để chúng ta đi
- Đương nhiên – Cung Kha cười ngạo nghễ
- Xin quận chúa suy xét
- Xin quận chúa suy xét – toàn bộ quỳ một chân xuống đất, họ đều biết vẻ ngoài của quận chúa có thể lạnh lùng nhưng nàng có trái tim nhân hậu. Chuyện này cả cung ai mà chẳng biết, những cung nữ vô tình sai phạm, mà luật trong cung thì quá khắc khe cũng là nàng lên tiếng nhờ hoàng huynh nói một lời với hoàng tẩu, nàng có thể can dự nhưng không muốn lạm quyền và làm mất hòa khí. Giờ nàng lại vì bọn hạ thần mà để kẻ ngông cuồng kia mạo phạm nhất quyết không thể
- Đừng nói nữa, tất cả đứng lên
- Quận chúa
- Dương tướng quân ngài khi quân sao? – lời lẽ bắt đầu cứng rắn
- Hạ thần không dám – ngậm ngùi Dương tướng quân cùng thuộc hạ đứng lên, ánh nhìn nảy lửa về Cung Kha, ngài không cam tâm, cảm thấy mình thật vô dụng
- Quận chúa nô tì cầu xin người, người là cành vàng lá ngọc không thể để hắn mạo phạm – trong kiệu Hồng nhi đã quỳ xuống mà cầu xin
Thở dài Giao Yên cảm thấy ảm đạm, xinh ra cho nàng một nhan sắc có thể gọi là quốc sắc thiên hương làm gì để giờ lại gây ra họa.
- Ngươi đứng lên đi, ta đã quyết, ta không thể để liên lụy mọi người
- Quận chúa chúng thần thà chết, khẩn quận chúa hãy cứ trong kiệu – lời vừa dứt đã có tiếng gươm chạm vào nhau
- Các ngươi – bất lực Giao Yên nhắm chặt mắt, lòng nàng đang kêu gào
- Cung Kha công tử hà cớ chi phải động gươm đao, giang hồ và triều đình trước nay đều là nước giếng không phạm nước sông, chẳng lẽ những lời của Chu Không lão bà khi tối chẳng ảnh hưởng gì đến công tử hay sao – một giọng nói vang vọng
Lại là chỉ nghe tiếng không thấy hình, Cung Kha dừng tay và ra hiệu cho thuộc hạ cũng như thế. Hắn ta cẩn trọng tìm kiếm, giọng nói này rất quen.
- Y Khắc – Giao Yên reo lên vui mừng, tiếc là nàng không thể ra ngoài mà gặp
Dương tướng quân mở cờ trong bụng, vận may của Hoàng gia vẫn không hết, quận chúa đúng là mệnh trời.
Tàn lá đung đưa, những tán lá héo úa cũng rơi chạm khẽ xuống mặt đất, một thân xám y rơi xuống. Vốn dĩ Khắc nhi không định ra mặt nhưng Cung Kha quá ngạo nghễ, hắn lại còn muốn thất kính với quận chúa. Nó biết Cung Kha làm sao chỉ nhìn rồi đi, điều này nó không thể cho qua, hơn nữa đêm qua nó đã hứa phải bảo vệ được quận chúa. Nếu quận chúa không trước tầm mắt của nó, nó có thể nhắm mắt mà cam chịu, đằng này đang sờ sờ ra, nó không cho phép ai mạo phạm nàng.
- Ngươi là kẻ nào dám cản đường của công tử - một tên râu ria bậm trợn chỉ đao về hướng của Khắc nhi
Không run sợ Khắc nhi nhìn hắn.
- Chỉ là ta không thể để các ngươi làm mất mặt người trong giang hồ, Cung Kha công tử hi vọng ngài có thể dời bước
- Ngươi nghĩ ngươi là ai – Cung Kha đã lên tiếng
Đưa ánh nhìn sắc bén về phía Cung Kha, Khắc nhi chậm rãi.
- Ta chỉ là một con người, là một người trong giang hồ, có câu giang hồ hiểm ác nhưng ta thấy lòng người còn hiểm ác hơn. Các anh hùng trong giang hồ sẽ không đồng ý cách làm của ngươi, Cung Kha mau rời khỏi đây và đến Hằng Nguyệt gia trang đi
- Ngươi dọa ta sao, tiểu tử ranh – không chần chừ Cung Kha liền lao về hướng Khắc nhi, hắn không tin mình sẽ thua
Hắn quá ngạo mạn, chỉ tiếc rằng một khi Khắc nhi đã xuất hiện thì sẽ không cho hắn toại nguyện.
- Tất cả lùi lại
- Lùi lại – Dương tướng quân liền ra lệnh, lập tức toàn bộ binh lính lùi về và bao quanh cỗ xe của quận chúa, có vài người đã bị thương
Khắc nhi thi chuyển khinh công đánh dụ Cung Kha tránh xa binh lính cùng quận chúa, cả hai đấu với nhau vài đường rồi không do dự Cung Kha liền tung chưởng độc, Khắc nhi không phải hiền, nó vốn có tố chất lại rèn rủa bao năm nay làm sao có thể để phí công của những người đã truyền dạy cho nó và sức của mình được.
- Thiếu chủ để chúng tôi giúp một tay
- Ấy ấy các vị bằng hữu, đừng cậy đông hiếp yếu cơ chứ - một lão đương gia bay xuống từ ngọn cây, trên tay là một cái đùi gà thơm phức
- Ngươi là kẻ nào – tên đó ngông cuồng hỏi
Nheo mắt nhìn màn đấu võ đẹp mắt trên không trung lão đương gia khẽ lắc đầu “Khắc nhi ơi là Khắc nhi, ngươi đã phải lòng tiểu cô nương đó rồi sao”. Nghĩ là thế nhưng lão biết mình phải giúp tên tiểu tử này.
- Ta chỉ là hàng vô danh, ta chỉ biết hai đánh một đã là mất mặt, đằng này muốn 6, 7 đánh một mất mặt mất mặt, ta chỉ muốn nhắc nhở thôi
- Ngươi dám
- Thiếu chủ
Tên đó còn chưa kịp nói thì kẻ kế bên đã chạy lại chỗ của Cung Kha.
Lão đương gia đương nhiên là đi về phía của Khắc nhi.
- Công tử người có sao không? - Dương tướng quân cùng những người cận vệ hỏi han khi thấy Khắc nhi rơi từ trên cao xuống
- Người có sao là các ngươi đấy – lão đương gia lườm bọn binh lính rồi ấn vào một nguyệt sau lưng Khắc nhi
- Lão ông
- Giờ mà còn gọi, nói cho ngươi biết hắn là truyền nhân của cái tên rắn độc ở núi Xà Cân, ngươi phải cẩn thận, điểm yếu của hắn ta hay để trống bên trái, ta đoán không lầm thì hắn bị thương, chắc là bắt chước phụ thân của hắn tập tành luyện ba cái xà pháp nên bị rắn cắn
- Đệ tử biết rồi – nói đoạn Khắc nhi liền lao ra khi Cung Kha không hề dừng lại mà tiến tới
Người trong giang hồ quả thật không hổ danh, Dương tướng quân có thể thấy được đâu là tà đâu là chánh. Các quyền pháp của họ cũng khác so với quyền luyện tập của tướng sĩ, đặc biệt cả hai tuy còn trẻ nhưng lại rất giỏi võ và nội công. Ông chỉ để ý Khắc nhi vì ông nhìn ra được ở đứa trẻ này sự lương thiện, hắn đã giúp đoàn quân của ông cùng quận chúa hai lần. Ông tin chắc lần này là vì quận chúa mà hắn xuất hiện.
- Quận chúa người bình tĩnh đi, Trịnh công tử không sao đâu
Bên trong Giao Yên ngồi không yên, nàng đang lo bên ngoài Khắc nhi có bị thương không, hai bên giao đấu ắt sẽ có kẻ không may.
- Thiếu chủ chúng ta mau đi thôi, dù gì đây không phải nơi của chúng ta – một tên can ngăn khi thấy Cung Kha một tay ôm ngực
- Không được
- Thiếu chủ, người đừng quên lời dặn của trang chủ
Nghe nhắc đến phụ thân của mình Cung Kha đành nhân nhượng, nhưng hắn đã ghi sâu mối thù này với Khắc nhi, cả tiểu quận chúa trong cỗ xe kia, hắn nhất định không bỏ qua.
- Ngươi chờ đó
- Cung Kha công tử hi vọng ngài biết thế nào là dừng lại – Khắc nhi không phải người không biết thù, nó không quên nhắc nhở, tay của nó vẫn đang ôm lồng ngực trái, tên này quá nặng tay
Cả 7 người bọn chúng bỏ đi, đợi bọn chúng đi xa rồi lão ông ấn huyệt phía sau lưng của Khắc nhi mong ngăn được dòng độc trong người, lão biết tên tiểu tử này cần gặp người trong kiệu.
- Đa tạ lão ông
- Phí lời – nói xong lão lại tảng đá ngồi và tiếp tục ăn đùi gà uống rượu
- Y Khắc – từ trong cỗ xe quận chúa Giao Yên đã nhảy xuống và chạy về hướng của Khắc nhi
Quay lại cố gắng không để biểu hiện lạ Khắc nhi nở nụ cười với quận chúa, nó không muốn làm mặt lạnh, hơn nữa cũng không muốn quận chúa lo lắng.
- Ngươi có sao không?
- Ta không sao, quận chúa có sao không?
- Đừng lo cho ta, Dương tướng quân có thật là Y Khắc không sao không? – cứ như không tin lời của Khắc nhi, quận chúa quay sang hỏi Dương tướng quân người mà nàng tin tưởng, không phải nàng không tin Khắc nhi mà vì đang sợ Khắc nhi không muốn nàng lo lắng. Trên xe ngựa nàng chả nhìn thấy được gì bên ngoài
Dương tướng quân nhìn về hướng Khắc nhi thì nhận được cái lắc đầu.
- Bẩm quận chúa không
- Vậy sao? – quay sang nhìn Khắc nhi, quận chúa vẫn còn chút nghi ngại
Khắc nhi chỉ mỉm cười, vậy là nàng không sao.
- Đa tạ, ngươi lại cứu ta
- Đó là điều ta nên làm, quận chúa không trách ta tội thất kính là được rồi
- Kẻ ngốc – phồng má quận chúa nói, rồi e thẹn đỏ mặt, lại được nhìn Khắc nhi rõ như vậy, ôi làm nàng không thể điều khiển được nhịp tim của mình
Lồng ngực trái đang đau, thế nhưng con tim kia thì đang sung sướng, lần đầu tiên Khắc nhi có thể chủ đích cười với người khác, bị một người làm cho lay động tâm can. Tiểu quận chúa thật khả ái, lại xinh đẹp như tiên giáng trần, thử hỏi làm sao kẻ kia không động tâm. Mái tóc lại thoang thoảng mùi hương, “Giao Yên ta sẽ không quên muội đâu”.
- Bẩm quận chúa đến giờ khởi hành rồi – nhìn lên cao trời cũng dần đứng bóng Dương tướng quân cung kính
Cả Khắc nhi cùng Giao Yên đều luyến tiếc.
- Quận chúa đi đường bình an
- Ngươi phải bảo trọng, đa tạ một lần nữa
Nhẹ gật đầu Khắc nhi chỉ đành nhìn Giao Yên bước lên chiếc xe ngựa kia.
Giao Yên vẫn ngoái nhìn Khắc nhi lần nữa, nàng không nỡ, thế nhưng nàng không có cách lựa chọn khác.
- Đa tạ công tử, đây coi như chút lòng thành
- Không cần thiết, chỉ cần các ngươi bảo vệ tốt cho quận chúa thôi, đi về con đường phía trước gặp một ngã ba thì quẹo trái sẽ xuống trấn. Đi hết cái trấn nhỏ ấy rồi quẹo phải, đừng đi vào rừng, khi ấy các người sẽ biết nên đi đâu tiếp tục
- Đa tạ công tử lần nữa, hữu duyên tái ngộ
- Hữu duyên tái ngộ - giơ hai tay thành quyền Khắc nhi cũng cáo biệt, nó chỉ muốn nhìn Giao Yên chút nữa
Trong xe Giao Yên kín đáo vén màn, nàng sợ khi nhìn thấy Khắc nhi thì không cầm được lòng mà rơi lệ. Nàng thật lạ, vô duyên vô cớ sao lại muốn khóc, có phải vì xa Khắc nhi hay không.
- Tiểu tử, ngươi đó còn không mau về dưỡng thương – vội đỡ lấy Khắc nhi, lão ông cằn nhằn
Khắc nhi chỉ cười, “nàng đã bình an rồi” nó cũng ngất đi.
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)