Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 46

347 0 0 0

CHƯƠNG 46

Mọi người đều đồng loạt quỳ xuống và hô to, sau đó họ ùa về phía của Yên nhi.

Yên nhi bất ngờ khi bị nâng lên và hất tung.

Cũng vì vậy mà Khắc nhi được nới lỏng, nó chen vào dòng người mà đỡ lấy nàng.

  • Thế trưởng môn giờ ở đâu?
  • Sư phụ đang bị thương nhưng không sao ngài ấy đang trị thương ở U Dương cốc
  • Trưởng môn quả là si tình

Tất cả mọi người cùng bật cười.

  • Liêu Kiệm - chợt nhớ tên tiểu vương gia đã chạy thoát nó vội đuổi theo
  • Khắc ca cẩn thận

Khắc nhi giơ tay lên ý bảo không sao rồi vội đuổi theo, lần này nó quyết bắt được cái tên gây huyên náo này, dám làm Yên nhi của nó nhọc lòng.

  • Liêu Kiệm
  • Bảo vệ tiểu vương gia

Muộn rồi Khắc nhi đã tóm được hắn, thế nhưng thuyền cũng đã di chuyển, nó nhớ đến Yên nhi nên không thể manh động.

  • Tiểu tử ngày tàn của ngươi đến rồi – Cung Khuynh từ đâu lao ra

Buộc lòng Khắc nhi phải buông tay và nhảy nhanh ra khỏi thuyền đạp mạnh vào mạn thuyền mà vào bờ. Tức thật lại là tên Cung Khuynh đó.

Yên nhi buồn bã ngồi chờ Khắc nhi của nàng.

  • Trịnh công tử người về rồi, người mà đi nữa trưởng môn không chịu làm nữa đâu
  • Muội sao vậy
  • Tại huynh đó, liều mạng – trách móc nó, Yên nhi giận dỗi quay đi
  • Ta biết lỗi rồi, thôi nào

Mọi người phía dưới bụm miệng buồn cười trước tình cảm người giận người năn nỉ kia. Họ không ngờ trưởng môn mới vừa xinh đẹp lại giỏi võ nghệ như vậy.

  • Trần Cần đại – một hồi đùa giỡn Yên nhi nghĩ mình nên từ biệt ở đây
  • Không biết trưởng môn có gì căn dặn – Trần Tâm liền cung kính
  • Tha cho Cần lão Đại đó đi, mọi người nên đoàn kết với nhau, thôi chúng ta đi đây
  • Trưởng môn người không ở lại sao
  • Ta đi đây, có gì ta sẽ liên lạc sau – nói nhanh Yên nhi nhảy lên ngựa và kéo Khắc nhi theo sau, nàng mà không chạy lẽ thì biết làm sao với bọn người thịt đầy đặn ấy

Mọi người ngơ ngác nhìn theo trưởng môn của mình, rồi họ cũng giải tán.

Khắc nhi buồn cười trước vẻ lấm lét của nàng.

  • Trưởng môn
  • Này – thục vào bụng của Khắc nhi, Yên nhi gằn giọng

Được thế Khắc nhi cười nhiều hơn.

  • Trưởng môn chúng ta đi đâu
  • Hứ

Cả hai cứ thế, người trêu chọc, còn người thì làm mặt giận. Suốt cả chặng đường dù có xa có mệt mỏi thì với họ chỉ cần bên nhau những điều đó cũng sẽ biến mất.

Những ngày tiếp theo bạch mã lại chạy không ngừng nghĩ, Khắc nhi bắt đầu lo lắng, tình trạng của Yên nhi đã có dấu hiệu tệ đi. Thiết Chưởng của Thiết Ca vốn lợi hại nhất trong các huynh đệ của phụ thân nó, lần này nếu nó chậm trễ và không biết cách trị thương có lẽ Yên nhi đã không qua khỏi.

  • Yên nhi, tới rồi tới nơi rồi
  • Muội khó chịu quá – những ngày vui đùa bên nhau đã không còn, suốt ba ngày trở lại đây nàng lại có cảm giác yếu dần, cơ thể cứ nóng lạnh thất thường. Sự lo lắng của Khắc nhi càng hiện rõ

Khắc nhi cõng nàng nhảy qua mấy con suối rồi leo lên mấy ngọn núi không ngừng nghĩ. Đó là con đường tắt để vào trong cốc.

  • Lão bà, sư phụ
  • Ai như tiếng của Khắc nhi, là tiểu tử đó

Nó nhanh chân hơn khi hơi thở của Yên nhi yếu dần.

  • Quận chúa làm sao thế này?
  • Lão bà mau cứu muội ấy, nhanh lên – nó vội đỡ Yên nhi vào giường của mình

Lão bà bắt mạch rồi sắc mặt tái xuống.

  • Là Thiết Chưởng
  • Đúng vậy, con đã cố gắng lắm rồi, lão bà xin người hãy cứu muội ấy
  • Ây da tiểu tử này, đứng lên ra ngoài ra ngoài – lão ông kéo nó đứng lên
  • Nhưng
  • Này chẳng lẻ ngươi muốn nhìn cô nương nhà người ta thoát y hả

Nó tròn mắt nhìn lão ông rồi nhìn sang lão bà.

  • Ta phải xem vết thương
  • Dạ - nó gãi đầu rồi luyến tiếc ra ngoài

Bên trong lão bà đỡ Yên nhi ngồi dậy, cởi lớp áo ra lão nhíu mày, chưởng này khá nặng. Khắc nhi đã cố hết sức rồi, có lẽ lão nên ra tay thôi.

  • Y Khắc huynh về khi nào vậy?
  • Ta mới về tới – trả lời Nghĩa Thanh cho có, Khắc nhi lại nhìn vào bên trong

Lão ông nhâm nhi bình rượu trêu.

  • Có phải nương tử đang lâm bồn đâu

Nó tiu nghĩu, mà còn ngại nữa chứ, đành phải đứng yên.

Khói cao bốc lên, hàn băng có lẽ đang dần được khống chế. Lão bà toát cả mồ hôi, vết thương của Thiết chưởng mang lại chưa bao giờ là nhẹ cả.

  • Lão bà muội ấy thế nào rồi? – vừa thấy lão bà nó đã vội vàng hỏi
  • Không sao, may là kịp lúc. Nhưng cần phải điều trị suốt bảy ngày bảy đêm, những ngày này quận chúa không thể bị kinh động hay là bị tổn thương gì nữa. Do đó bảo vệ cốc là nhiệm vụ của các ngươi – phất tóc lão bà lau mồ hôi

Lão ông ngơ ngẩn nhìn, đã là lão rồi thế mà vẫn còn xinh.

  • Thế có cần gì thêm không?
  • Cần
  • Là gì vậy? – nó vội hỏi lại

Thở dài lão bà cười tà.

  • Đừng nhìn lén

Nó há hốc miệng của mình, vậy cũng nói.

Hằng ngày trừ lão bà là người ở lại trong nhà để chữa thương và Hồng Hoa là phụ giúp ra thì ba người còn lại phải lấy củi, hái quả và săn thú để tìm đồ ăn. Còn phải trồng rau rồi nuôi gà. Mấy ngày nay Khắc nhi không được vào trong vì dường như ngày nào Yên nhi cũng phải thoát y phần trên khoảng 12 giờ. Nó nhớ nàng quá nhưng tuyệt nhiên không được vô phép.

Khi ý thức được lão bà đang trị thương cho mình cũng là ngày thứ ba. Yên nhi không thấy nó đâu cả, hỏi lão bà nàng mới biết để an toàn thì không được làm phiền. Nàng cũng rất nhớ nó.

  • Hôm nay quận chúa có thể ra ngoài
  • Vậy là khỏi rồi sao
  • Ngươi hỏi lạ, không khỏi ta cho ra chắc nhưng mà ta tốn nhiều chân khí lắm đó
  • Lão bà có lão ông mà – lém lỉnh Nghĩa Thanh trả lời

Liền bị Hồng Hoa ngắt vào hông.

Khắc nhi chẳng quan tâm mấy, nó chỉ nhìn vào trong.

  • A
  • Là tiếng của yên nhi
  • Này không được – lão bào vẫn chưa nói hết thì nó đã vụt chạy

Lo lắng nó lao nhanh vào và rồi nó đứng hình trước cảnh tình này. Nuốt một ngụm nước bọt nó há hốc miệng, mắt mở to hết cỡ.

Tình trạng là Yên nhi vừa hét do có con chuột bò ngang chân mình lúc nàng đang ngủ, nàng còn tưởng có ai làm chuyện bậy. Lão bà chỉ vừa trị thương xong, nàng vẫn còn mệt nên chưa kịp mặc phần y phục trên. Tình hình là Khắc nhi đã thấy tất cả phần trên của nàng.

  • Huynh ra ngay cho muội
  • Ta, ta ta xin lỗi, xin lỗi muội, ta đi đây – vội quay mặt đi nó lắc lắc đầu mình, vỗ vỗ trán rồi ra ngoài

Mọi người bên ngoài cười sảng khoái khi thấy vẻ mặt ngốc ơi là ngốc hiện giờ của nó.

  • Sao lão bà không nói
  • Ngươi có cho ta cơ hội nói

Nó gục xuống bàn trong dáng vẻ rất tội nghiệp.

Mặc lại y phục Yên nhi cũng ra ngoài, ngồi cạnh nó nàng cũng chả dám nhìn.

Nó có dám ngẩng nhìn nàng đâu, cứ cắm cúi mà ăn, chỉ ăn toàn cơm. Đến khi phát hiện trong chén của mình có một miếng thịt thì nó ngẩng đầu.

  • Đa tạ muội
  • Huynh ăn từ từ thôi

Ậm ừ nó lại ăn có ăn để.

Không khí ở U Dương cốc yên bình thật. Thế là hai người lại có thời gian yên bình bên nhau, không đấu đá cũng không tranh giàng, chỉ đơn gian là ở cạnh nhau.

  • Muội sẽ bị cảm đó
  • Khắc ca, muội thích cuộc sống yên bình này

Ôm lấy Yên nhi từ phía sau, đặt cằm lên vai của nàng nó lại thỏ thẻ.

  • Ta cũng vậy, ta yêu muội

Mỉm cười xinh đẹp, kiểng chân Yên nhi hôn nhẹ lên đôi môi khô hốc vì lạnh của nó, hai đôi môi lại quấn lấy nhau trong ngọn lửa yêu thương chưa bao giờ tắt.

Vết thương đã hồi phục Yên nhi biết cũng đã đến lúc nàng nên ra đi. Bên cạnh Khắc nhi là khoảng thời gian mà đối với nàng hạnh phúc nhất từ trước đến giờ. Những nụ hôn, những cái ôm, những lời yêu thương, những cử chỉ hành động trao tặng cho nhau đều làm nàng rung lên từng cung bậc cảm xúc.

  • Con và Yên nhi lên đường đây
  • Đi bình an hai đồ đệ tài giỏi của ta
  • Chăm sóc tốt cho nhau
  • Hai người nhớ quay lại thăm chúng tôi

Lại là những lời từ biệt, chia tay nhau. Đoạn đường đến kinh thành cũng không còn xa nữa, sự biệt ly bây giờ mới là bắt đầu.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: