CHƯƠNG 19
Trời chưa sáng, gà vẫn còn ngủ đã có một thân bạch y phi ngựa ra khỏi thành, đó không ai khác chính là quận chúa Giao Yên. Bây giờ cuộc sống của nàng ấy có lẽ đã bước sang trang mới, khó khăn vẫn đang chờ phía trước. Thái hậu không thể ra tiễn vì người sợ mình sẽ giữ Yên nhi lại, chỉ có hoàng thượng cùng Dương tướng quân. Hai huynh đệ họ uống ly rượu tạ từ, hoàng thượng đã đứng chờ đến khi Giao Yên khuất bóng. Yên nhi chỉ đi một mình không có ai khác theo cạnh. Nàng để Hồng nhi bên cạnh Dương phi, từ nay không có nàng ở đó thì hi vọng nàng ấy tự biết bảo vệ bản thân mình.
Hằng Nguyệt gia trang ở Tào Châu xa xôi, cả đoàn người của Khắc nhi đã đi được hơn mười ngày mà vẫn chưa đến, họ phải dừng lại mấy lần. Có lúc còn được ở khách điếm, có khi dựng đỡ lều trại ở một khu rừng hoang vu nào đó. Tiếng sáo của Khắc nhi cứ như một âm thanh không thể thiếu vào mấy ngày này. Khắc nhi có cảm giác gì đó rất lạ, có nhiều chuyện Khắc nhi không rõ lắm nhưng chuyện mà nó rõ nhất đó chính là nó vẫn đang nhớ Yên nhi.
Giả nam trang để di hành Yên nhi được thế mở rộng tầm mắt, trước đây có đi đâu cũng có người hầu kẻ hạ, giờ phải tự đi một mình. Muốn tìm hiểu về tin tức Hàn binh pháp quả là không dễ. Lần này ra khỏi cung nàng có rất nhiều dự định, ngoài mục đích là Hàn Binh pháp nàng còn muốn gặp lại Khắc nhi, và gặp lại sư phụ cũng như người bí ẩn đã dạy võ cho nàng vào năm nàng mười bốn tuổi. Khi ấy nàng đến Khiết Giang để khuyên cửu cửu hàn triều đình tránh thương vong đáng tiếc, bá tánh lầm than. Hơn hết không để cốt nhục phân ly, dù gì ngài ấy cũng là đệ đệ ruột của mẫu hậu.
Yên nhi quan sát xung quanh, dân gian rất đỗi bình dị. Đây là một khách điếm bình thường, ngồi đây có thể nghe ngóng được nhiều chuyện.
Người được hỏi nhấp nháp tách trà.
Cả bọn gật gù.
Theo Yên nhi biết thì họ là những phu xe chở hàng, nàng nghe không rõ nhưng có thể loáng thoáng biết được người kia sẽ đến đại hội võ lâm.
Nàng có hơi thắc mắc về 2 tên ấy, mặt mày chúng bậm trợn còn mặc quân phục nhưng không phải quân phục của Sở quốc – đất nước hiện tại nàng đang sống. Nàng nhíu mày bọn người này đến từ Liêu quốc mà.
Mỉm cười nhưng Yên nhi che đi nụ cười ấy, nàng đặt ngân lượng lên bàn rồi bí mật đi theo hai tên lính kia, có việc để làm rồi.
Đêm đó nàng dừng chân tại khách điếm mà khi sáng mình dùng bữa, giờ trên người đang khoát một thân hắt y, che kín mặt rồi lẻn ra ngoài bằng cửa sổ ở phòng. Nơi nàng hướng đến chính là Hồng Hoa lầu.
Đúng như cái tên, Hồng Hoa lầu có một bà chủ rất xinh đẹp, bà ấy cũng tên Hồng Hoa, sắc đẹp đứng nhất nhì ở cái trấn nhỏ bé này. Nàng ấy có nụ cười thật mê hồn người, bất giác Yên nhi nghĩ đến Khắc nhi. Nếu Khắc nhi gặp một nữ nhân thế này thì có động lòng, làm sao tránh khỏi. Kể cả một nữ nhân như nàng còn xao lòng thì nói chi đến huynh ấy. Mà nàng có quyền gì mà cản ngăn, thế nhưng ghen thì vẫn ghen. Hiện thời nàng đang trên nốc nhà của gian phòng mà bọn Liêu quốc sẽ đãi tiệc, nàng nghe bọn người hầu gọi cái tên mặc y phục màu vàng, trên tay là một chiếc nhẫn cẩm thạch đeo ở ngón cái kia là vương gia. Còn cái tên tiểu tử bên cạnh cũng trang phục sang trọng ấy là tiểu vương gia. Có điều nàng không biết vì sao vương gia ấy lại có liên quan đến hiệp khách giang hồ. Nếu nàng đón không lầm thì 5 người ngồi cùng hắn trên một chiếc bàn kia là người của giang hồ, nhìn cung cách ăn mặc là biết. Đang tập trung để xem có nghe được gì không thì nàng lại nghe thâm anh khác ở phía sau tửu lầu này. Trời ạ giận nhau thôi có cần phải nói nhỏ như thế không. Để nàng nghe được rồi đây này.
Người mặc hắt y tên Nghĩa Thanh đó không có ý định nghe theo.
Phải cô nương ấy chính là Hồng Hoa bà chủ của Hồng Hoa lầu.
Thanh âm giận dữ, Nghĩa Thanh chần chừ thấy rõ, người đó vội nắm nhẹ tay của Hồng Hoa, nhưng nàng ấy đã giận nên giật mạnh tay mình ra.
Tiếng thút thít đã rõ hơn, Yên nhi mỉm cười hai người này chắc phải có tình ý với nhau. Họ thật dễ thương, nghĩ đến thấy cũng tủi thân, nàng và Khắc nhi làm gì có những lúc giận hờn thế này. Chỉ là Khắc nhi bảo vệ nàng, và nàng chỉ biết trao ánh mắt yêu thương dành cho người ấy, cũng như trái tim này cũng đã không còn bên cạnh nàng nữa. Nàng đang nghĩ mình có nên lấy về không.
Bất chợt Nghĩa Thanh thở dài.
Tiến tới ôm người yêu từ phía sau Nghĩa Thanh mỉm cười hạnh phúc.
Giữa đêm thế này mà hai người họ cứ như ánh sáng vậy, hình ảnh này thật đẹp, Yên nhi lại nhớ Khắc nhi. Nàng còn ước hai người có thể được một lần bên cạnh nhau thế này, nhìn họ thật hạnh phúc. Ấy chết lo nhìn hai người họ mà suýt nàng quên mất nhiệm vụ của mình.
Cả hai người họ nâng ly cứ như một thỏa thuận đã được xác lập.
Tên vương gia kia cũng muốn có Hàn Binh pháp hay sao, không xong rồi như vậy thì Sở quốc sẽ gặp nguy. Hoàng huynh đã đón đúng sớm muộn gì cũng có chuyện không hay, chuyến đi lần này của nàng quả thật là đúng thời cơ. Trời về đêm cũng lạnh thật, Yên nhi ôm hai cánh tay của mình, bọn ở dưới cứ uống rượu rồi cười nói, có cả những cô nương xinh đẹp đang hầu hạ, bọn này khoái lạc thật. Mà không biết Khắc nhi có đam mê tửu sắc hay không nữa, không được không ổn rồi. Chỉ mới có hai canh giờ mà nàng nghĩ đến Khắc nhi nhiều thật, hình như ngày nào cũng nghĩ đến. Nhìn xuống phía dưới thân ảnh của hai người kia đã không còn, nàng nhìn lên trời sương đã xuống nhiều hơn. Tốt nhất nàng nên về phòng nếu không muốn ngày mai trở bệnh, khi ấy không có Khắc nhi lo lắng nữa đâu. Thiên gia gia ơi sao người cứ để con nhớ Khắc nhi hoài như thế kia chứ.
Buổi sáng ấy Yên nhi lần mò đến Hồng Hoa lầu để xem có biết thêm thông tin gì không. Nàng vẫn còn nán lại vì nàng đợi đi cùng bọn chúng, dù gì qua mấy người phu xe và phu cảng nàng biết một tháng nữa đại hội mới được tiến hành, và sẽ trải qua 15 ngày. Nàng không rõ vì sao phải thế, đó chắc là quy định từ trước đến nay. Nàng chỉ hi vọng mình sẽ gặp lại Khắc nhi. Nhưng có lẽ nàng sẽ không đi cùng với bọn người này được, nàng còn phải qua U Dương cốc, không hiểu sao nàng muốn quay lại nơi ấy, chắc vì nhớ, và dù gì ở đó cũng có kỉ niệm.
Ngước nhìn người vừa hỏi mình Yên nhi có chút bất ngờ đây là người tối qua mà, người mặc hắt y. Mà người này là nữ nhân kia mà.
Nghĩa Thanh gật đầu rồi ngồi xuống, ánh mắt vẫn đang hướng về phía của bà chủ Hồng Hoa đang trò chuyện để khỏi khách dùng gì.
Yên nhi lén nhìn theo, có gì đó sợ sợ trong người. Hai người này không phải thật là yêu nhau chứ. Như tối qua mà nàng tận mắt nhìn thấy thì hai người đúng là hai người yêu nhau, cái đó đúng hơn là cái giả thiết khó mà xảy ra của nàng, tỷ muội.
Bất ngờ Yên nhi rót trà để che đi điều đó, người trước mặt đúng là có sức hút, nàng nhận ra người này là nữ nhân cũng vì giác quan của bản thân. Mà người này cũng thật khí khái có đều không bằng Khắc nhi thôi, lại nữa rồi, lại nhớ.
Hồng Hoa có thể cảm nhận được luôn có ánh mắt dõi theo mình. Ngày nào cũng vậy nếu Nghĩa Thanh không có việc ở tiệm lụa thì lại đến đây, kêu màng thầu, vài món mặn, một tách trà rồi lại nhâm nhi nhìn nàng. Dù biết Nghĩa Thanh là ai nhưng Hồng Hoa không thể ngăn tình cảm trong mình. Nàng biết đó là điều nhiều người nghĩ là không thể, hơn nữa sẽ bị chê cười và khinh bỉ nhưng biết làm sao được khi nàng đã quá yêu con người này. Hơn nữa Nghĩa Thanh cũng là ân nhân của nàng, nàng không thể thoát khỏi ái tình này được rồi.
Cả ba tuy lạ mà như quen họ trò chuyện rất gần gũi, còn vui vẻ nữa. Yên nhi cũng nói với họ mình từ phương xa đến và đang định đến đại hội võ lâm. Nghĩa Thanh cũng có đi, đương nhiên Hồng Hoa không thể ở lại. Hai người họ đang sắp xếp chuyện ở tiệm lụa và Hồng Hoa lầu này để chuẩn bị lên đường. Họ có ngõ ý đi cùng nhưng Yên nhi đã khéo léo từ chối. Dù gì nàng cũng sẽ tẻ hướng để đến U Dương cốc. Đôi lúc nàng cũng thấy nễ bản thân mình, nàng có thật là không biết sợ, có điều nàng thật sự đang rất nhớ, đến đó để vơi nỗi nhớ thương. Nàng cũng kể lại việc mình đã nghe được những gì vào tối quá với hai người họ, nghe cách họ nói chuyện và việc tối qua nàng có thể đoán được hai người này không có ý xấu. Hơn nữa Nghĩa Thanh có gì đó làm nàng tò mò. Cách nói chuyện của người này có chút sầu thảm, nhưng hình như có Hồng Hoa bên cạnh thì có sinh khí hơn. Mà cách Nghĩa Thanh nói chuyện không hẳn người này là người của chốn giang hồ, cách ăn mặc cũng hơi khác. Mà cái tên của người này hình như nàng cũng đã nghe ở đâu rồi thì phải, có đều nàng chưa nhớ rõ.
Nghĩa Thanh khó chịu ra mặt nắm tay Hồng Hoa không cho nàng ấy đứng lên.
Giờ thì sự quan tâm càng rõ hơn, ánh mắt hai người họ nhìn nhau cũng đủ để Yên nhi khẳng định họ quả thật là yêu nhau.
Biết Nghĩa Thanh đã chấp nhận Hồng Hoa vỗ nhẹ vào tay người yêu rồi tiến về hướng mấy vị khách kia. Bọn chúng hớn hở thấy rõ liền rót rượu mời Hồng Hoa, Hồng Hoa tế nhị chỉ nhấp môi. Mấy kẻ kia liền vuốt vuốt tay bà chủ xinh đẹp nhưng nàng khéo léo mỉm cười rút ra.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)