CHƯƠNG 42
Mở mắt để tìm người đang gọi mình Khắc nhi khoái thác, nó chống tay đứng dậy.
Thiếu chủ Khiết Cân chỉ còn biết lặng lẽ đứng từ xa.
Nó tựa người vào một thân cây gần đó, nó không thể đi, như vậy thì Yên nhi sẽ rất lo lắng cho nó.
Thiếu chủ cũng nhẹ gật đầu, người chỉ ngồi và lặng lẽ nhìn Yên nhi đang chăm sóc Khắc nhi – hài tử của người. Thật ôn nhu và yêu thương làm sao, ánh mắt hai người họ trao nhau thôi cũng đủ hiểu. Quả thật hai người đã yêu nhau.
Hàn Binh pháp, nhíu mày thiếu chủ bắt đầu suy nghĩ, đó chẳng phải là của Nhược gia. Mà Nhược Gia thì đã chết ở núi Thiết Chưởng.
Mỉm cười trong hạnh phúc nó ôm chầm lấy nàng, ôm như sợ sẽ cách xa. Nó biết ngày chia ly rồi sẽ tới nhưng không phải lúc này.
Khóe mắt đỏ ửng, sóng mũi cay cay, tình cảnh trước mặt sao mà làm xao xuyến lòng người. Thì ra hai người họ đã biết quá rõ về nhau, Yên nhi đã chấp nhận Khắc nhi. Thiếu chủ cố gắng nuốt ngược nước mắt vào trong, người nghĩ đã đến lúc mình cần làm điều gì đó cho con của mình.
Nghe có người hỏi hai người mới buông nhau ra, nảy giờ hai người cũng không để ý đến là có người bên cạnh.
Ánh mắt yêu thương ấy nó chỉ muốn lãng tránh, người trước mặt đúng là phụ thân của nó nhưng đã khá xa lạ rồi.
Vẻ điềm nhiên của nó chỉ làm thiếu chủ thêm đau lòng.
Dựa vào đâu mà ngài ấy lại ra quyết định nhanh như vậy, chỉ mới gặp lại nhau chẳng lẽ con người có thể thay đổi trong tích tắc.
Không đâu, thiếu chủ đã thay đổi và quyết tâm làm theo những gì mình cho là phải làm, là đúng, là để bảo vệ cho hai mẫu thân con của nó từ lâu rồi. Người không muốn trở nên nhu nhược nữa.
Yên nhi không dám nói gì thêm, quả thật bây giờ nó khá đáng sợ. Nàng tội cho nó đã chịu cảnh chia ly và dao kiếm, nàng thương nó yêu nó nhưng nhìn người trước mặt nàng cũng có chút chạnh lòng.
Thiếu chủ chỉ còn biết đứng mà nhìn theo dáng của nó và Yên nhi dần khuất xa. Một giọt nước mắt nhẹ rơi.
Không nói gì Khắc nhi chỉ dựa người vào vách đá ánh mắt buồn bã nhìn xa xăm.
Ánh mắt đượm buồn của nó làm Yên nhi cũng buồn theo, nhẹ nhàng nàng ngồi xuống bên cạnh, ngã vào lòng nó mà nhắm mắt. Nàng muốn cảm nhận nhịp tim của nó, nàng biết trái tim ấy đang đập yêu thương dành cho nàng. Thế nhưng vẫn có gì đó đau xót có phải không. Sự mềm mại trên trán mình làm nàng ngẩng nhìn, nụ cười tỏa sáng của nó đã trở lại và đang dành cho nàng.
Lắc đầu nàng hôn nhẹ lên môi của nó, dựa đầu vào lòng nó thỏ thẻ.
“Mất muội rồi thì đời ta còn gì là niềm vui, nhưng ta hứa ta sẽ sống, sống vì ta vì những người thân và đặc biệt sống vì muội vì tình yêu của chúng ta.”
Gật nhẹ đầu trong lòng của Khắc nhi, lòng Yên nhi đau thắt khi nghĩ về cảnh phải chia ly, về những ngày tháng sau này khi không có nó bên cạnh. Không ai ôm nàng vào giấc ngủ, không ai cười với nàng, không ai nói lời yêu thương với nàng, cũng không ai ngốc nghếch để nàng trêu chọc mà không biết. “Mất huynh rồi muội biết tìm tình yêu nơi đâu khi mà trái tim muội cứ đi theo huynh, muội sẽ cố gắng để sống thật tốt vì tất cả mọi người, và đặc biệt là vì huynh vì tình yêu của chúng ta”.
Không thể từ chối Yên nhi biết nếu không cho Khắc nhi theo thì nhất định nó cũng sẽ bắt nàng ở lại cùng nó. Nàng đã biết về bản đồ ở Thiết Chương bang, nàng không trách nó. Nàng biết nó cũng chỉ vì lo cho nàng, chỉ vì muốn bên cạnh nàng lâu hơn mà nó mới làm thế.
Trong đại sảnh của Thiết Chưởng bang có khá nhiều người ngoại lai. Hình như bọn họ đang bàn tính điều gì đó khá quan trọng.
Một cái gật đầu cùng một nụ cười thỏa mãn.
Nhâm nhi tách trà thần thái của Cung Khuynh càng lúc càng tệ, Cung Kha giờ phải nằm liệt giường, không hiểu sao sức khỏe của hắn ta ngày càng yếu. Chẳng lẽ là do luyện loại tà độc công mà do hắn tự tay sáng lập ra, cộng thêm thời gian gần đây lại bị trọng thương không ít, chân cũng bị liệt một bên.
Không nói thêm gì Cung Khuynh ngạo nghễ đi về phía trước, theo sau là Thiết Ca.
Lời nói của Liêu Kiệt không biết Liêu Kiệm có hiểu không chỉ thấy hắn cười nhếch môi rồi nói gì đó với tên hầu thân cận.
Càng lên cao áp lực càng lớn, có chút gì đó khó chịu, phải công nhận ngọn núi này khá cao, gió mùa đông bắc đã đến nên cái se lạnh là không tránh khỏi.
Nghe lời Khắc nhi, Yên nhi chỉ nhìn nó rồi tập trung kết hợp để bay lên phía trên.
Họ nào ngờ phía dưới đang có hai người hì hục leo lên cùng.
Tiến lại gần Khắc nhi cũng vui mừng không kém, quả thật nó nằm ở đây.
Cả hai mỉm cười nắm tay nhau bước ra, khoảng cách với hai người yêu nhau này chẳng là gì nữa.
Cùng lúc đó cả hai người kia cũng đã lên tới.
Thiết Ca giận dữ nhìn Cung Khuynh nhưng biết sao hơn, hắn là người của vương gia.
Cả hai cẩn trọng leo qua từng mỏm núi, không ngờ bọn chúng lại đến nhanh như vậy.
Nhưng nó đã quên rằng còn một người nữa.
Yên nhi quay lại không thấy Khắc nhi đâu vô cùng lo lắng, nàng trèo về hướng của nó thì thấy nó đang giao chiến với Cung Khuynh. Còn một người đang lao về phía nó, không chần chừ suy nghĩ nàng vội đạp mạnh vào vách núi mà lao đến ốm lấy nó từ phía sau. Không may một chưởng của Thiết Ca thay vì vào lưng của Khắc nhi thì lại vào lưng của nàng, mất lực nàng rơi xuống.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)