Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 42

384 0 0 0

CHƯƠNG 42

Mở mắt để tìm người đang gọi mình Khắc nhi khoái thác, nó chống tay đứng dậy.

  • Khắc nhi con chảy máu rồi để phụ thân vận công cho con
  • Không cần – nó vẫn né tránh và đi lần về phía trước

Thiếu chủ Khiết Cân chỉ còn biết lặng lẽ đứng từ xa.

Nó tựa người vào một thân cây gần đó, nó không thể đi, như vậy thì Yên nhi sẽ rất lo lắng cho nó.

  • Khắc ca sao huynh lại ngồi đây – khó hiểu khi thấy Khắc nhi di chuyển Yên nhi nhìn về gốc cây cũ thì ra có người ở đó, nàng nhẹ gật đầu để chào

Thiếu chủ cũng nhẹ gật đầu, người chỉ ngồi và lặng lẽ nhìn Yên nhi đang chăm sóc Khắc nhi – hài tử của người. Thật ôn nhu và yêu thương làm sao, ánh mắt hai người họ trao nhau thôi cũng đủ hiểu. Quả thật hai người đã yêu nhau.

  • Ta xin lỗi làm gánh nặng cho muội
  • Huynh đừng nói lung tung, mình xuống núi, việc tìm Hàn Binh pháp để sau vậy

Hàn Binh pháp, nhíu mày thiếu chủ bắt đầu suy nghĩ, đó chẳng phải là của Nhược gia. Mà Nhược Gia thì đã chết ở núi Thiết Chưởng.

  • Yên nhi ta xin lỗi muội, vì sự ích kỉ của mình mà không cho muội biết sự thật ta chỉ là thân nữ nhi
  • Huynh đừng nói vậy, muội không biết rồi chúng ta sẽ thế nào nhưng quả thật muội không thể chịu được cảnh xa huynh. Cho muội ở cạnh huynh đến khi muội trở về hoàng cung, có được không – tựa đầu vào vai của Khắc nhi, Yên nhi thổn thức. Nàng đã nghĩ rất nhiều và sự thật vẫn là nàng rất yêu nó. Nàng không thể phủ nhận điều đó, khi sáng nàng quyết định bỏ đi trước là vì nàng muốn thử xem mình sẽ ứng phó thế nào khi không có Khắc nhi bên cạnh. Rồi nàng chợt phát hiện dù nàng có ở đâu thì tâm trí cũng chỉ nghĩ về nó, và rồi nó lại xuất hiện để cứu nàng

Mỉm cười trong hạnh phúc nó ôm chầm lấy nàng, ôm như sợ sẽ cách xa. Nó biết ngày chia ly rồi sẽ tới nhưng không phải lúc này.

Khóe mắt đỏ ửng, sóng mũi cay cay, tình cảnh trước mặt sao mà làm xao xuyến lòng người. Thì ra hai người họ đã biết quá rõ về nhau, Yên nhi đã chấp nhận Khắc nhi. Thiếu chủ cố gắng nuốt ngược nước mắt vào trong, người nghĩ đã đến lúc mình cần làm điều gì đó cho con của mình.

  • Về cung thế cô nương là ai?

Nghe có người hỏi hai người mới buông nhau ra, nảy giờ hai người cũng không để ý đến là có người bên cạnh.

  • Chúng ta đi thôi
  • Khắc ca nghe muội huynh nói chuyện với ngài ấy đi – nắm tay Khắc nhi siết nhẹ Yên nhi cũng mong nó có thể nói chuyện nghiêm túc với phụ thân của mình

Ánh mắt yêu thương ấy nó chỉ muốn lãng tránh, người trước mặt đúng là phụ thân của nó nhưng đã khá xa lạ rồi.

  • Ta nghĩ tốt nhất người nên trở về, lần này bọn ta sẽ vào núi Thiết Chưởng trong Thiết Chưởng bang để lấy đồ vật, ta nghĩ trưởng môn Thiết Can cần ngài

Vẻ điềm nhiên của nó chỉ làm thiếu chủ thêm đau lòng.

  • Ta sẽ giúp con và cô nương này nhưng con có thể nói chuyện với ta được không?

Dựa vào đâu mà ngài ấy lại ra quyết định nhanh như vậy, chỉ mới gặp lại nhau chẳng lẽ con người có thể thay đổi trong tích tắc.

Không đâu, thiếu chủ đã thay đổi và quyết tâm làm theo những gì mình cho là phải làm, là đúng, là để bảo vệ cho hai mẫu thân con của nó từ lâu rồi. Người không muốn trở nên nhu nhược nữa.

  • Dựa vào đâu mà ta phải tin người
  • Ta là phụ thân của con
  • Phụ thân, thế mà năm xưa có người bắt tay với kẻ khác giết chính thê tử của mình, cả hài nhi cũng không bảo vệ. Thứ lỗi ta không thể tin người thêm lần nào nữa, chúng ta đi, ta sẽ giúp muội có được Hàn Binh pháp – cứng rắn trong lời nói, ánh mắt của nó hằn lên tia hận. Nỗi đau năm nào vẫn chưa phai

Yên nhi không dám nói gì thêm, quả thật bây giờ nó khá đáng sợ. Nàng tội cho nó đã chịu cảnh chia ly và dao kiếm, nàng thương nó yêu nó nhưng nhìn người trước mặt nàng cũng có chút chạnh lòng.

Thiếu chủ chỉ còn biết đứng mà nhìn theo dáng của nó và Yên nhi dần khuất xa. Một giọt nước mắt nhẹ rơi.

  • Huynh ngồi nghĩ đi, đừng tức giận như vậy, huynh nên bình tâm mà suy xét

Không nói gì Khắc nhi chỉ dựa người vào vách đá ánh mắt buồn bã nhìn xa xăm.

Ánh mắt đượm buồn của nó làm Yên nhi cũng buồn theo, nhẹ nhàng nàng ngồi xuống bên cạnh, ngã vào lòng nó mà nhắm mắt. Nàng muốn cảm nhận nhịp tim của nó, nàng biết trái tim ấy đang đập yêu thương dành cho nàng. Thế nhưng vẫn có gì đó đau xót có phải không. Sự mềm mại trên trán mình làm nàng ngẩng nhìn, nụ cười tỏa sáng của nó đã trở lại và đang dành cho nàng.

  • Đa tạ muội, đa tạ vì muội đã không xa lánh ta

Lắc đầu nàng hôn nhẹ lên môi của nó, dựa đầu vào lòng nó thỏ thẻ.

  • Muội cũng không biết tại sao lại có thể chấp nhận nhanh như vậy, có lẽ chỉ vì muội thật sự đã rất yêu huynh. Hứa với muội dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, dù muội có rời xa huynh thì huynh cũng phải sống vui vẻ, có được không

“Mất muội rồi thì đời ta còn gì là niềm vui, nhưng ta hứa ta sẽ sống, sống vì ta vì những người thân và đặc biệt sống vì muội vì tình yêu của chúng ta.”

  • Ta hứa, muội cũng phải như vậy, dù không có ta cũng phải biết cách tự chăm sóc, tự bảo vệ mình và phải vui vẻ mà sống

Gật nhẹ đầu trong lòng của Khắc nhi, lòng Yên nhi đau thắt khi nghĩ về cảnh phải chia ly, về những ngày tháng sau này khi không có nó bên cạnh. Không ai ôm nàng vào giấc ngủ, không ai cười với nàng, không ai nói lời yêu thương với nàng, cũng không ai ngốc nghếch để nàng trêu chọc mà không biết. “Mất huynh rồi muội biết tìm tình yêu nơi đâu khi mà trái tim muội cứ đi theo huynh, muội sẽ cố gắng để sống thật tốt vì tất cả mọi người, và đặc biệt là vì huynh vì tình yêu của chúng ta”.

  • Huynh có chắc là mình đi cùng muội được không?
  • Ta không sao đâu, dưỡng thương thế là đủ, ta không thể để muội đi một mình. Địa hình trong Thiết Chưởng bang rất lạ nhất là núi Thiết Chưởng

Không thể từ chối Yên nhi biết nếu không cho Khắc nhi theo thì nhất định nó cũng sẽ bắt nàng ở lại cùng nó. Nàng đã biết về bản đồ ở Thiết Chương bang, nàng không trách nó. Nàng biết nó cũng chỉ vì lo cho nàng, chỉ vì muốn bên cạnh nàng lâu hơn mà nó mới làm thế.

  • Nghe nè phải luôn theo sát ta có biết không, trên đó có tổng cộng 9 cái hang nhỏ nằm dọc khắp các ngọn núi

Trong đại sảnh của Thiết Chưởng bang có khá nhiều người ngoại lai. Hình như bọn họ đang bàn tính điều gì đó khá quan trọng.

  • Trưởng môn Thiết Can cảm thấy thế nào với đề nghị của vương gia Liêu Kiệt

Một cái gật đầu cùng một nụ cười thỏa mãn.

  • Được ta sẽ giúp các người, vương gia nên nhớ Khiết Giang này sẽ là của ta
  • Đương nhiên, chỉ cần có quyển Hàn Binh pháp đó thì ngài đã có công lớn với Liêu quốc rồi – vương gia Liêu Kiệt nói chắc nịch rồi liếc nhìn Cung Khuynh

Nhâm nhi tách trà thần thái của Cung Khuynh càng lúc càng tệ, Cung Kha giờ phải nằm liệt giường, không hiểu sao sức khỏe của hắn ta ngày càng yếu. Chẳng lẽ là do luyện loại tà độc công mà do hắn tự tay sáng lập ra, cộng thêm thời gian gần đây lại bị trọng thương không ít, chân cũng bị liệt một bên.

  • Võ trang chủ người thấy thế nào?
  • Được ta sẽ cùng lên đó với Thiết Ca huynh
  • Tốt, tuyệt học của toàn Sở quốc này dựa vào hôm nay

Không nói thêm gì Cung Khuynh ngạo nghễ đi về phía trước, theo sau là Thiết Ca.

  • Phụ vương con muốn bái Võ trang chủ làm sư phụ
  • Phụ vương đồng ý, nhưng muốn làm độc nhất phải dẹp trở ngại – bật cười to Liêu Kiệt lại tiếp tục nhâm nhi trà chờ tin vui. Hắn chỉ cần lợi dụng lòng tham của những con người là võ lâm chí tôn này để họ làm việc cho hắn một cách tự nguyện. Đơn giản thôi đôi bên cùng có lợi

Lời nói của Liêu Kiệt không biết Liêu Kiệm có hiểu không chỉ thấy hắn cười nhếch môi rồi nói gì đó với tên hầu thân cận.

Càng lên cao áp lực càng lớn, có chút gì đó khó chịu, phải công nhận ngọn núi này khá cao, gió mùa đông bắc đã đến nên cái se lạnh là không tránh khỏi.

  • Cẩn thận, nắm chặt lấy giờ ta giúp muội lên ngọn hang phía trước, đừng nhìn xuống

Nghe lời Khắc nhi, Yên nhi chỉ nhìn nó rồi tập trung kết hợp để bay lên phía trên.

Họ nào ngờ phía dưới đang có hai người hì hục leo lên cùng.

  • Khắc nhi huynh nhìn xem

Tiến lại gần Khắc nhi cũng vui mừng không kém, quả thật nó nằm ở đây.

  • Là Nhược gia
  • Không ngờ người lại bỏ mạng ở đây, nơi này chôn cất các đời trưởng môn. Nhược gia năm đó tranh đấu với trưởng môn đời thứ 11 của Thiết Chưởng bang nên đành bỏ mạng. Ai lên đây điều phải ở lại, và được xem là vinh hạnh khi được chết cũng trưởng môn
  • Có chuyện đó nữa sao – nghe mà rùng mình, hèn gì có nhiều xương khô như vậy
  • Chúng ta mau đi thôi

Cả hai mỉm cười nắm tay nhau bước ra, khoảng cách với hai người yêu nhau này chẳng là gì nữa.

Cùng lúc đó cả hai người kia cũng đã lên tới.

  • Bọn chúng lấy được rồi
  • Tốt không phải tốn nhiều công sức, nào dành lại đi – bình thản Cung Khuynh ra lệnh cho Thiết Ca

Thiết Ca giận dữ nhìn Cung Khuynh nhưng biết sao hơn, hắn là người của vương gia.

  • Cung Khuynh – bất ngờ Yên nhi thốt
  • Là Thiết Ca, không ổn rồi, muội mau đi về phía đó đi
  • Còn huynh
  • Ta sẽ đi theo sau, cẩn thận

Cả hai cẩn trọng leo qua từng mỏm núi, không ngờ bọn chúng lại đến nhanh như vậy.

  • Tiểu tử mau giao Hàn Binh pháp ra
  • Thắng ta rồi hãy nói – vung tay thành chưởng cả hai tiếp tục đọ sức với nhau, dù không phải đối thủ của Cung Khuynh nhưng giờ phút này chỉ còn cách đó mới giữ chân được hắn

Nhưng nó đã quên rằng còn một người nữa.

Yên nhi quay lại không thấy Khắc nhi đâu vô cùng lo lắng, nàng trèo về hướng của nó thì thấy nó đang giao chiến với Cung Khuynh. Còn một người đang lao về phía nó, không chần chừ suy nghĩ nàng vội đạp mạnh vào vách núi mà lao đến ốm lấy nó từ phía sau. Không may một chưởng của Thiết Ca thay vì vào lưng của Khắc nhi thì lại vào lưng của nàng, mất lực nàng rơi xuống.

  • Yên nhi, không – biết chuyện gì xảy ra nó tung một lúc hai chưởng vào Cung Khuynh và Thiết Ca rồi lao nhanh xuống để đỡ lấy nàng

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: