CHƯƠNG 16
Khuôn mặt tức giận của hai người trước mặt làm Khắc nhi vừa mừng mà vừa lo, Khắc nhi vốn không có ý nghĩ xem thường họ, chẳng qua Khắc nhi không có vũ khí, và Khắc nhi cũng sợ mình sẽ làm họ bị thương. Hai người họ thừa sức đánh thắng Khắc nhi nhưng không phải vào lúc này – lúc tâm trạng đang bất ổn.
Nhanh nhẹn Khắc nhi né tránh, từng đường kiếm dưới thân một cành khô được vung ra, nhưng lại vô cùng uy lực và uyển chuyển, điều này làm Võ Cát lo lắng. Chiêu thức của Khắc nhi không tàn độc, rất nhân nhượng mà hắn đã cảm thấy không địch nổi.
Lần này Khắc nhi ra lực mạnh hơn, vốn dĩ nó biết Võ Nhân giỏi võ hơn Võ Cát, luận về nội công cũng hơn.
Khắc nhi đã lường trước việc này nó vứt thân cây rồi sử dụng quyền pháp của mình, khi khoảng cách đủ xa nó liền tung một chưởng vào không trung, chưởng đó cứ như cơn lốc cuống phăng những hạt bụi cùng những tàn lá khô, tất cả đổ ập vào hai huynh đệ Võ gia làm họ ngã xuống, mất thế chống cự. Khắc nhi thu lực của mình đi về phía họ.
Khắc nhi lắc đầu kéo hai người họ đứng lên.
Thân ảnh của Khắc nhi cũng đã xa dần sau câu nói, hai huynh đệ Võ gia ngồi xuống tựa người vào gốc cây.
Quay sang nhìn Võ Nhân, Võ Cát mỉm cười.
Có vẻ sự hiểu lầm, đố kị ghen ghét đã được giải quyết. Đã bao năm rồi hai người cứ như nước giếng nước sông nhưng hôm nay thì xem ra mọi chuyện đã ổn. Khắc nhi quả là lợi hại.
Nhưng Khắc nhi thì không nghĩ vậy, chẳng qua nó nhìn ra được tình cảm của hai người này dành cho Song Ái và cả dành cho nhau. Hai người dù gì cũng là huynh đệ ruột hà cớ chi vì một chuyện thế này mà trở mặt, lòng hai người họ chắc cũng đã muốn kết thúc từ lâu nhưng chưa có cơ hội, Khắc nhi chỉ góp phần mà thôi.
Trong phòng của Song Ưu trưởng môn đang rất rôm rã bởi những lời nói của Song Ái. Phu phụ họ nhìn nhau không biết nên làm sao cho phải.
Khắc nhi đứng sững người, Song Lăng vừa gọi nó vào trong để gặp sư phụ, ai ngờ lại nghe được những lời này. Song Ái đã hiểu lầm mất rồi.
Phu thê họ chỉ còn biết gật đầu như đã hiểu, hai người đang vô cùng khó xử.
Song Ái chạy lại nắm tay Khắc nhi kéo về phía song thân của mình.
Nhưng Khắc nhi đã thoát khỏi cái nắm tay ấy, nó giữ khoảng cách rồi quỳ xuống trước mặt hai vị tiền bối.
Khắc nhi khoái thác, lùi người lại, nó đang tự trách bản thân đã không rõ ràng ngay từ đầu để Song Ái hiểu lầm. Đáng lý nó phải nhận ra những cử chỉ quan tâm của Song Ái từ lúc mình trở về, ngay từ bé muội ấy đã thích mình. Khắc nhi quên mất Song Ái giờ đã trưởng thành, là một tiểu cô nương xinh đẹp, không còn nhỏ bé như ngày nào. Muội ấy sẽ bị tổn thương, nhưng nó đành chịu, nó chỉ có thể làm như vậy. Cho dù nó là nam tử thật thụ thì nó cũng không thể, vì trong lòng nó bây giờ chỉ có Giao Yên quận chúa mà thôi. Cho dù cả hai có thể không có kết quả với nhau.
Không yêu Khắc nhi cũng không muốn Song Ái bị tổn thương vì mình, có điều không phải lúc nào cũng như ý muốn. Không xoay lại Khắc nhi lạnh lùng nói.
Đôi tay buông lỏng giờ thì níu kéo để làm gì, Song Ái lùi lại không nói gì nữa, nước mắt bất giác lại rơi nhiều hơn.
Khắc nhi cố gắng chống chọi, nó vốn dĩ không muốn làm tổn thương vị cô nương này. Nó chỉ còn biết làm vậy, trong lòng sớm đã có người khác, đã nửa năm rồi cả hai cũng không gặp lại, không thư từ, không biết gì về tin tức của nhau. Nếu nói yêu liệu người ta có tin, nó không cần biết nó chỉ cần biết nó yêu nàng. Và giờ nó lại đang nhớ nàng.
Ôm con vào lòng, lòng của Cát Phi phu nhân nhói đau, nó đã bị tổn thương. Nhìn Khắc nhi thế kia làm sao một tiểu cô nương mới lớn như con của nàng không động tâm. Nàng cũng không biết nên nói gì chỉ đành im lặng, mọi chuyện rồi sẽ qua.
Tiếng sáo đêm đó sao quá đỗi buồn, Khắc nhi một mình trên nóc nhà mà thổi sáo, tiếng sáo gợi nhớ đến người kia. Thân ảnh của quận chúa lại hiện ra trước mặt nó, bất giác nó mỉm cười rồi ôm vò rượu mà ực. Có thể nhiều người hiểu lầm việc nó uống rượu là vì nó không đến được với Song Ái, không nó chỉ buồn và nhớ thương người nó yêu mà thôi. Ngày mai nó sẽ lên đường đến Hằng Nguyệt gia trang để tham gia đại hội võ lâm cùng với bang của mình. Nơi đó lại xa nơi này, lại xa Giang Nam, lại xa U Dương cốc và càng xa kinh thánh. Nàng liệu có đến tìm nó, làm sao được khi cả hai là hai đầu khác biệt, nàng làm sao có thể vì một kẻ vô danh trong giang hồ như nó mà bỏ cuộc sống nơi hoàng cung diễm lệ. Mà dù nàng có chấp nhận từ bỏ những điều đó vì nó thì liệu hoàng thượng có cho phép. “Y Khắc ơi là Y Khắc, ngươi chỉ có thể thế này thôi, đừng quá mơ tưởng”. Rượu hôm nay không chỉ có vị đắng mà còn có cả vị mặn, sao thế nhỉ. Đêm đó nó không về phòng mà ôm vò rượu ngước nhìn trời, thiếp đi lúc nào cũng không hay.
Thoáng một cái đã gần đến tết trung thu, nhanh thật. Mội cái chớp mắt là đã sang mấy tháng, đã nửa năm rồi. Nàng vẫn luôn nhớ, bức họa kia nàng đã họa ra không biết bao nhiêu là bức, để khắp giường của mình, cả trong thư phòng riêng. Mỗi lần ngồi đọc kinh thư võ lược nàng đều có cái để ngắm nhìn, ngay cả khi ngủ hình ảnh một xám y, lục y cứ chập chờn. Hình ảnh người đã ôm lấy nàng khi nàng ngất, người đã dám cãi lời nàng nhưng rồi cũng ngoan ngoãn nghe theo. Người luôn xuất hiện kịp lúc để bảo vệ nàng, có đôi lúc bất chợt nàng lại gọi tên “Y Khắc” trong vô thức. Miếng ngọc bội này giờ đây cứ như tri kĩ, nàng vẫn thường tâm tình với nó, cứ như đang nói với người kia.
Bị nói đúng tim Yên nhi đỏ mặt.
Lần này là đến cô nương ấy ngượng ngùng.
Yên nhi bật cười.
Yên nhi lắc đầu tiếp tục viết những văn từ cuối cùng.
Yên nhi đi không lâu thì hoàng thượng vào đến.
Hoàng thượng cho người của mình lui, người của Yên nhi nàng ấy đã cho ra ngoài hết rồi, ngài đang thầm cảm ơn muội muội của mình. Nếu không có nàng ấy thì hai năm qua Dương phi đã không yên ổn ở chốn này.
Không chỉ có hoàng thượng mới biết ơn Yên nhi, người biết ơn nàng nhiều nhất không ai khác chính là Dương phi. Hai năm qua ở chốn hoàng cung tráng lệ này nàng biết mình chỉ như con chim trong lồng, không ai bên cạnh. Muốn gặp hoàng thượng đâu phải dễ, ngài bận triều chính rồi phải làm yên lòng hoàng hậu. Dù gì hoàng hậu cũng là ái nữ của Âu tể tướng người nắm binh quyền khá cao. Ngài cần làm vậy để duy trì hoàng thất, cũng như trị dân cho tốt, không muốn cảnh bá tánh lầm than vì cái thói trăng hoa không nên có của mình.
Bên ngoài Yên nhi đang cho cá ăn, nàng biết hai người kia có nhiều chuyện để nói. Hoàng huynh của nàng đã 28 tuổi mà đã có 4 hoàng tử cùng 3 công chúa. Trong khi đó hoàng hậu đã có 2 hoàng tử và 1 công chúa. Do đó hoàng huynh của nàng càng phải cẩn trọng trong việc đối xử. Nói Dương phi vào cung đã hai năm nhưng hai người họ ít có thời gian bên cạnh nhau, phần vì lo hoàng hậu làm khó nàng ấy, phần vì triều chính. Nàng thì xem nàng ấy như tỷ muội nên ra sức giúp đỡ, tính tình Dương phi hiền thục, nết na, nàng ấy lại là con của Dương tướng quân trọng thần 2 triều. Nàng ấy và hoàng huynh của nàng là thanh mai trúc mã từ nhỏ, tính luôn cả nàng thì cả ba chơi rất thân. Nhưng cũng vì hai tiếng hoàng thất mà có sự xa cách, tình cảm của cả hai có thể nói khá sâu đậm, hoàng huynh rất yêu Dương phi và nàng ấy cũng vậy. Nàng chỉ mong cả hai có cuộc sống vui vẻ, nhưng sinh ra là thân đế vương đâu phải tự quyết là được. Nói hoàng huynh của nàng hô mưa gọi gió vậy mấy ai hiểu huynh ấy cũng có nỗi khổ tâm. Đó là tình yêu không được trọn vẹn, không bảo vệ tốt cho người mình yêu còn gì đau lòng hơn. Còn Dương phi trót đã là thê tử của vua thì cũng phải biết bản thân không mấy được hạnh phúc trọn vẹn. Đành vậy âu cũng là số kiếp. Thế còn nàng thì sao.
Yên nhi chỉ mỉm cười, người đang trước mặt nàng không ai khác chính là hoàng hậu.
Nghe cách nói có phần rụt rè của hoàng hậu cũng đủ biết hoàng huynh đã lâu không tới nên nàng ấy mới đến tận An Bình cung của nàng mà tìm.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)