CHƯƠNG 17
Yên nhi đắt tội vậy, hoàng hậu cai quản hậu cung việc không ít. Hậu cung yên ổn thì hoàng thượng mới vững, nàng cũng biết hoàng huynh đã có chút vô tâm. Nàng nhìn ra được Âu phi rất yêu hoàng thượng nên mới cam chịu ngậm ngùi, phía sau nàng ấy là ai chứ, là tể tướng đương triều đấy.
- Hoàng tẩu có muốn vào thư phòng của ta một lát
- Xin lỗi vì đã làm phiền, hậu cung còn việc ta cáo lui trước
- Tiễn hoàng tẩu
Văn từ đều khách sáo, ngoài Dương phi ra hầu như Yên nhi cũng không nói chuyện nhiều với ai trong số những phi tử của hoàng huynh, cũng không thân thiết với ai trong hậu cung. Nàng không muốn bị đem ra làm đề tài để mà người khác bàn tán, nàng không muốn gây phiền hà cho hoàng huynh. Khí trời cũng bắt đầu chuyển lạnh, nghe tiếng Hồng nhi gọi mình Yên nhi cũng vào trong thư phòng, lại một ngày nữa lại qua.
Dạo này Yên nhi hay nghe những người của cẩm y vệ bàn tán về cái đại hội võ lâm gì đó, nàng cũng không mấy quan tâm nhưng khi nhớ đến Khắc nhi thì nàng không thể không nghĩ đến, Khắc nhi cũng là người trong giang hồ. Không biết Khắc nhi có bình an hay không, giang hồ hiểm ác câu này chưa bao giờ sai. Nàng lại nghe đâu biên giới có chút không ổn, mấy ngày trước tướng quân ngoài đấy đã đẩy lui được Liêu binh, như vậy không có nghĩa mọi chuyện đã qua. Hôm nay nàng lại bất ngờ được hoàng huynh triệu kiến, nàng cũng không biết vì sao. Mà nghĩ nhiều làm gì nàng cũng phải đến gặp mà thôi.
Ở căn chòi nhỏ giữa hoa viên xinh đẹp, có hai chiếc ghế cùng môt chiếc bàn đặt ở giữa, trên một chiếc ghế đã có một nam tử thần thái bất phàm đang an vị, trên tay là một quyển kinh thư, cạnh bên có vài tấu chương chưa duyệt, nam tử ấy đang nhâm nhi tách trà hồng quế hoa mà sứ giả của Tần quốc vừa dâng biếu.
- Giao Yên tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng thiên
- Miễn lệ, muội quên ở đây chỉ có hai chúng ta sao – vội cắt ngang người nam tử miễn cười hiền từ
Yên nhi đã hiểu nàng bước lại và ngồi ở chiếc ghế đối diện, đây là đương kim hoàng thượng nhưng ngài cũng đâu có nhiều khác lạ. Khác thì cũng là khác ở chỗ ngài vốn được sinh ra là thân đế vương, mang trọng trách cao.
- Huynh triệu muội ra đây có điều gì sai bảo
- Trước khi chúng ta nói chuyện, huynh muốn nhắc cho muội nhớ ở đây chỉ còn hai chúng ta. Huynh không muốn có cảm giác xa lạ giữa hai huynh muội chúng ta – úp quyển kinh thư lại hoàng thượng nghiêm giọng
Đương nhiên Yên nhi phải chấp thuận. Huynh muội, biết là thế nhưng từ lúc Giao Thiên đăng cơ thì cái khoảng cách cũng tự khắc mà xa, dù trong lòng mỗi người đều biết tình cảm không thay đổi.
- Muội còn nhớ nơi này không
- Nhớ chứ đây là nơi mà ngày bé huynh và muội thường tập võ, nói đúng hơn thì là huynh chỉ bảo cho muội và Dương tướng quân là người trực tiếp giảng dạy
Mỉm cười hoàng thượng nhìn về hướng có những cánh hoa đang đua sắc thắm.
- Ta còn nhớ trong các hoàng đệ và hoàng muội chỉ có hai chúng ta là thân với nhau vì cùng một mẫu hậu. Họ không hề thích chúng ta
- Nhưng huynh không bỏ rơi muội
- Và muội cũng không bỏ rơi huynh
Cuộc nói chuyện này có phải chỉ đơn thuần nhắc lại chuyện xưa, Yên nhi không tin.
Một người thông minh như Yên nhi không tin việc này đối với hoàng thượng cũng không bất ngờ là mấy.
- Yên nhi muội biết không muội là một người rất thông minh, tiếc rằng việc trọng nam khinh nữ còn quá đè nặng. Nếu không có muội mấy năm qua bên cạnh giúp ta thì không biết ta có còn trụ nỗi trên ngai vàng này hay không
- Hoàng huynh
- Để ta nói hết – cắt lời của Giao Yên, hoàng thượng ngồi xuống chậm rãi uống một ngụm trà rồi ánh mắt lại nhìn những cánh hoa đang đua sắc
Giao Yên cũng ngoan ngoãn không làm kinh động đến hoàng huynh của mình. Dù trước kia huynh ấy luôn nhã nhặn và dịu dàng trong cách đối xử với mọi người thì bây giờ huynh ấy cũng phải khác đi một chút, huynh ấy đã là vua của một nước, không còn là một thái tử Sở Giao Thiên nhỏ bé.
- Ta còn nhớ ngày ta đăng cơ muội chỉ mới có 12 tuổi, ấy thế mà các phi tử của ta kể cả hoàng hậu đều phải nễ trọng muội, cho đến bây giờ vẫn vậy. Chính muội mới là người làm cho cung cấm này đi vào trật tự. Còn nhớ cái năm mà cửu cửu có mưa đồ tạo phản ngay cả mẫu hậu cũng không khuyên can được, ta chỉ còn cách nhắm mắt mà không nương tay. Thế mà muội có thể ngoạn mục xoay chuyển tình hình, khi ấy muội cũng chỉ mới 14 mà thôi
Nghe hoàng huynh nhắc lại Yên nhi có chút ngượng ngùng, nàng còn nhớ khi mình làm được cái chuyện tưởng chừng không tưởng ấy đã có rất nhiều lời bàn tán. Nàng đã lo sợ mình và hoàng huynh sẽ trở mặt vì có người nói hoàng thượng bất tài. Còn có người nói nàng rất có tư chất đế vương.
- Khi ấy cũng may là hoàng huynh rộng lượng
Lắc đầu hoàng thượng nhìn vào mắt của Yên nhi.
- Không phải ta rộng lượng mà là vì ta không thể làm được gì muội, tự ái của một người trên ngai vàng đã suýt làm ta hối hận cả đời. Ta sợ chính bàn tay này sẽ giết chết muội muội mà ta thương yêu nhất, giết chết một trụ cột của nước nhà
Ánh nhìn của hoàng thượng đối với Yên nhi không hề đáng sợ, nàng hiểu chứ, nàng đều hiểu, sinh ra là con của hoàng thất số phận không hẳn là may mắn, nhưng cũng không phải là đau khổ.
- Chỉ mới 12 tuổi mà muội đã biết đến khá nhiều cách dùng binh pháp, còn biết sử dụng chúng sao cho hiệu quả. Hơn hết muội đã dẹp được loạn trong hậu cung vào 2 năm trước, nếu không có muội chắc ta cũng phải đau đầu và tốn nhiều thời gian, hơn nữa có khi ta lại nhốt tất cả vào lãnh cung. Quan trọng muội đã giúp ta làm được cái việc mà ta cứ tưởng cả đời này không làm được. Đó là danh chính ngôn thuận thành thân với Tiêu nhi – nói đến đây ánh mắt của hoàng thượng lấp lánh hẳn lên, càng tôn thêm nét đẹp bất phàm của ngài, nụ cười của ngài cho Yên nhi biết hoàng huynh của mình đang rất hạnh phúc
- Hoàng huynh đang kể tội muội sao?
Bất ngờ trước câu hỏi của Yên nhi, hoàng thượng bật cười to.
- Muội nghĩ sao, có ai lại kết tội một người đã giúp mình quá nhiều như vậy. Hơn nữa muội cũng đã thay ta cứu bá tánh thiên hạ khỏi loạn lạc không chỉ năm 14 tuổi mà cả năm 16 tuổi. Biên giới năm ngoái cũng là muội bàn cách cho ta, nếu không có muội trận đó coi như bá tánh lầm than, chưa kể có khi ta mất cả thiên hả vào bọn Thổ phiên
- Hoàng thượng đã quá đề cao nhi thần – Yên nhi vội cúi quỳ chấp tay thành lễ, gần vua như gần cọp cho dù nàng có là muội muội của ngài ấy
Hoàng thượng đứng lên không hề nâng đỡ Yên nhi. Ngài biết chỉ có Yên nhi mới hiểu được ngài đang nghĩ gì, ngay cả Dương phi chưa chắc đã hiểu bằng, nàng ấy chỉ hiểu trái tim của ngài mà thôi. Còn Yên nhi muội ấy hiểu những suy nghĩ và hành động của ngài, ngay cả trong lời nói tưởng chừng là khen kia.
- Trẫm biết có nhiều lời nói và ý định muốn trút phế trẫm, ngày xưa có Võ Tắc Thiên
- Không có nghĩa ngày nay vẫn có – Yên nhi liền chen vào
- Muội chắc chứ
- Nếu hoàng thượng không tin nhi thần thì sẽ không có ai tin nhi thần, hoàng thượng thừa biết nhi thần chưa từng có ý nghĩ đó. Những việc nhi thần làm cũng chỉ vì bá tánh, vì hoàng thượng và vì cả bản thân nhi thần – khẳng khái đáp lời Yên nhi không sợ phải trái với ai cả, tâm của nàng là thế
Hoàng thượng không nói gì ngài hiển nhiên mà ngồi, mặc nhiên Yên nhi đang quỳ. Ngài biết bản thân đang ích kỉ và tự ái đang nổi lên, thân làm vua một nước làm sao tránh khỏi không có nghi ngại dành cho Yên nhi. Nếu ngài muốn giết Yên nhi để trừ hậu hoạn thì đã ra tay từ trận ở Khiết Giang chứ không phải là bây giờ.
- Muội biết gì không Giao Yên, đôi lúc trẫm ước bản thân mình chưa từng là đế vương. Bên cạnh trẫm bây giờ có quá nhiều nịnh thần, trung thần làm sao địch nổi. Muội cũng biết khi nghe lời hay thì tâm vẫn tốt hơn, nếu bao năm nay không có muội không có những đại thần vẫn một mực trung thành thì ắt trẫm đã thành hôn quân vô đạo
- Hoàng thượng – Yên nhi gọi trong khẩn thiết
- Ta không sao, muội đứng lên đi, thứ lỗi vì chút bốc đồng ta lại đối xử như thế với muội. Mong muội hiểu cho ta
Đứng lên Yên nhi đau lòng nhìn hoàng huynh, huynh ấy rất ít khi xưng trẫm với nàng trừ khi đó là lúc huynh ấy coi nàng là thần. Nàng hiểu nỗi khổ tâm của huynh ấy, làm sao chịu được lời bè dỉu từng ngày ở chốn thượng triều. Huynh ấy cũng có cái khó, có cái tự ái riêng.
- Giao Yên, ta hi vọng muội sẽ giúp ta giữ vững giang sơn của tổ tiên, giúp bá tánh không phải lầm than khổ ải
- Muội nhất định
- Ta biết muội luôn làm điều đó, giờ thì có thể cho ta biết người trong bức họa này là ai rồi chứ - kéo từ tay áo ra một bức họa hoàng thượng nheo mắt
Yên nhi có chút bất ngờ, nàng quên mất trong phòng của mình hay thư phòng đều có những bức họa của Y Khắc. Nàng lại không cẩn trọng.
- Dương phi nói với ta đừng làm khó muội nhưng muội cũng biết mà đúng không
Ánh nhìn của hoàng huynh nhìn vào bức họa làm Yên nhi lo sợ, không phải lo sợ cho nàng mà là lo cho Y Khắc.
- Hắn không phải người của triều đình có phải không?
Giờ khắc này Yên nhi biết mình tốt nhất không nên nói dối, nàng không muốn hoàng thượng sẽ làm khó Y Khắc. Dù biết giả thiết đó khó xảy ra nhưng nàng vẫn muốn bảo vệ huynh ấy. Nàng đã nhẹ gật đầu.
Hoàng thượng nhếch môi cười.
- Trẫm không ép buộc muội lấy người muội không yêu nhưng không có nghĩa trẫm cho phép chuyện này
- Thần hiểu thưa hoàng thượng – Yên nhi cung kính ôm tay thành quyền
Hoàng thượng bỏ bức họa xuống cũng không muốn truy cứu, nghe Dương phi nói Yên nhi ngày đêm nhớ thương người này ngài cũng chạnh lòng. Nếu ngài không để Yên nhi đến Giang Nam thỉnh mậu hẫu về thì không có chuyện, thế nhưng đó đã là số trời thì khó tránh.
- Muội đã nghe qua Hàn Binh pháp chưa?
Nhíu mày Yên nhi ngẩng đầu nhìn hoàng thượng.
- Đó là quyển binh pháp của Nhược gia tướng quân, nó có thể giúp cho hoàng thượng và đất nước chúng ta an bình
Tỏ vẻ hài lòng về sự hiểu biết của Yên nhi hoàng thượng tiếp.
- Ta đang có ý định có nó, ta đã chuẩn bị sắp xếp người để đi tìm. Dù bây giờ đang thời bình nhưng chiến thì không biết lúc nào, phòng thủ vẫn hơn muội thấy thế nào – tuy ngoài mặt đôi lúc không hài lòng với Yên nhi vì nghĩ muội ấy có phần giỏi hơn mình nhưng hoàng thượng không thể phủ nhận Yên nhi là một kì tài trong binh lược, phận nữ nhi chẳng nói lên được điều gì. Người có tài thì không phân biết là ai cả, và ngài cũng biết mình rất thương Yên nhi
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)