CHƯƠNG 8
Lần bao nhiêu nó thấy lão bà cười nhỉ, người ta nói lão bà là người sắc đá, không phải đâu, bên cạnh Khắc nhi và Hà Kình lão ông, lão bà rất vui.
Mặc hai thân già đang đỡ mình đứng lên Khắc nhi vẫn quỳ.
Hai thân già nhìn nhau thở dài, chỉ đành nhìn Khắc nhi cúi lạy, lòng không nở xa nhưng giữ cũng chẳng đành. Thôi thì duyên đến duyên đi, hữu duyên ắt tương ngộ.
Khắc nhi chỉ cười.
Cả ba nhìn nhau rồi cười.
Tiếng cười đã được thay bằng sự nghẹn ngào lắng đọng, chẳng lẽ hai kẻ đương gia nổi tiếng sắc đá này lại khóc trước mặt một tiểu tử.
Gió ở U Dương cốc cũng khác ở nơi khác, đúng là có phần độc hơn.
Hai thân già ngồi trên vách núi thở dài nhìn ánh trăng tròn to kia.
Chu Không chẳng nói gì.
Hai thân ảnh dựa vào nhau, cả một đoạn đường dài sóng gió, gian truân ở nơi đây vẫn sẽ có hai người cùng nhau một chỗ, tuy hằng ngày có ồn ào một chút nhưng trong lòng đã ngầm tự hiểu từ lâu. Khắc nhi vẫn là đồ đệ mà họ yêu quý, cho dù cả thiên hà này quay lưng và xem thường nó thì vẫn còn Chu Không lão bà cũng Hà Kình lão ông coi trọng nó và nhìn nó.
Bảy ngày đường không ngừng nghĩ cuối cùng Khắc nhi cũng đến được trước cửa của An Bình gia trang, đã năm năm rồi gia trang vẫn như xưa, cho dù có mệt cũng không bằng giây phút sắp được gặp lại mọi người, ngoại tổ, cửu cửu và nhất là mẫu thân.
Khắc nhi lắc đầu, chắc lâu rồi họ không gặp nó nên mới thế.
An Bình gia trang vẫn như ngày nào, vẫn có những môn đồ đang luyện tập, thật chăm chỉ, khi họ nhìn thấy Khắc nhi thì liền dừng lại. Những người biết Khắc nhi thì hết sức vui mừng cùng ngạc nhiên, còn những người chưa biết thì đang tự đặt câu hỏi Khắc nhi là người thế nào.
Khắc nhi đưa ngựa cho người của mình rồi tiến về đại sảnh, từ bên kia gian nhà đã có 3 người cùng hối hả chạy ra. An Tinh trang chủ như không tin vào mắt mình, Chu Không lão bà đã để Khắc nhi trở về. Còn An Y phu nhân cười mà ra nước mắt, nàng luôn tin có một ngày Khắc nhi của nàng sẽ quay trở về, nàng biết mà.
Khắc nhi mỉm cười mà mắt thì vẫn nhìn về mẫu thân của mình.
Ngay cả An Y phu nhân còn không nhận ra, quyết định khi xưa phải chăng là sai lầm của nàng.
Còn gì vui mừng và hạnh phúc bằng việc mẫu thân khỏe mạnh đang ôm lấy mình.
Cả An Bình gia trang vui như mở hội, ai nấy đều vui vẻ, An Tinh trang chủ liền mở tiệc để chào mừng đứa cháu tài giỏi của mình quay về.
Khắc nhi cứ bên cạnh mẫu thân, hai người trò chuyện với nhau suốt, nỗi nhớ thương làm cả hai không xa nhau được. Khắc nhi kể tất cả mọi việc khi nó ở U Dương cốc cùng với Chu Không lão bà và Hà Kình lão ông. An Y phu nhân còn thầm cảm ơn vì họ đã chăm sóc và dạy dỗ Khắc nhi thật tốt.
Khắc nhi mỉm cười nó xin phép mẫu thân về phòng để thay y phục.
An Y phu nhân nhìn đại ca của mình không mấy hài lòng.
An La cũng im lặng, ngài không thể can thiệp vào chuyện của mẫu tử họ, nhưng thật lòng thì ngài đã quen gọi Khắc nhi như thế, với lại ngài cũng không quan trọng nó là nữ nhi hay nam tử. Với ngài thì Khắc nhi là ai cũng được, vẫn là đứa cháu mà ngài yêu quý nhất, đứa cháu tài giỏi của ngài.
Lặng nhìn hài tử của mình mà lòng An Y phu nhân rất đỗi hỗn loạn, nàng phải làm sao, chẳng lẽ nàng ép buộc nó. Nó có muốn quay về trước kia, nàng không rõ.
Khắc nhi mỉm cười với cửu cửu, từ lúc gặp được Giao Yên quận chúa dường như cười với Khắc nhi không còn khó khăn nữa, có niềm vui gì đó rất lạ len lỏi, tim của Khắc nhi cứ thổn thức vì cô nương ấy, cũng không biết, chắc là nó ghi hình của người ta vào tim rồi. Khắc nhi cũng không rõ đó có phải là cái mà Hà Kình lão ông gọi - là yêu hay không? giống như lão ông yêu lão bà không. Mà nó cũng biết mình không có tư cách, cũng như nó và quận chúa là không thể, nghĩ đến việc mình không phải một nam tử thật sự nó có chút buồn. Nó thế này cũng ổn chỉ là không thể cùng quận chúa hi vọng.
An Y phu nhân cũng chưa muốn nói đến việc đó, cứ từ từ dù gì Khắc nhi cũng vừa trở về, nàng muốn vui vẻ bên cạnh con.
Bên ngoài sảnh An Tinh trang chủ cùng An La đại hiệp đang rất cao hứng, có rất nhiều khách trong trấn còn có cả những nữ nhi con cháu nhà có tiếng đến dự. Hai phụ tử họ chỉ có thể nhìn nhau mỉm cười, họ thừa biết chuyện gì xảy ra nhưng họ thì không muốn vội vàng quyết định, quan trọng vẫn là Khắc nhi.
An Tinh trang chủ cười đáp lễ, ông biết họ đã nghe được gì đó, việc Khắc nhi đến U Dương cốc tận 5 năm mới trở về không phải ai cũng biết. Vị thế của An Bình gia trang cũng không nhỏ, gia sản, tiếng tăm đều có, thiếu gì người muốn kết thân.
Từ sau có hai người bước ra, một thiếu phụ dù đã ngoài tứ tuần nhưng lại có nét đẹp khó cưỡng lại, nàng vẫn còn khá trẻ so với tuổi của mình. Bên cạnh nàng là một thiếu niên anh tuấn, phong thái đúng là bất phàm.
Khắc nhi vâng lời tay ôm quyền.
Có nhiều tiếng vỗ tay tán dương, có thể thấy những tiểu cô nương e thẹn khi nhìn thấy Y Khắc.
An Y phu nhân quan sát rất rõ và hiểu được, một cô nương mới lớn nhìn thấy Y Khắc nhà nàng làm sao không khỏi xấu hỏi, nó quá anh tuấn và khí thái lại bất phàm. Nàng nên tự hào hay phải đau lòng.
Buổi tiệc rượu vui vẻ, ai nấy đều muốn nữ nhi của mình lọt vào mắt xanh của Y Khắc tiểu thiếu gia của An Bình gia trang, cùng mẫu thân của tiểu thiếu gia ấy – An Y phu nhân. Còn họ thì ra sức bên cạnh An Tinh trang chủ cùng An La đại hiệp.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)