Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 8

559 0 1 0

CHƯƠNG 8

Lần bao nhiêu nó thấy lão bà cười nhỉ, người ta nói lão bà là người sắc đá, không phải đâu, bên cạnh Khắc nhi và Hà Kình lão ông, lão bà rất vui.

  • Tiểu tử
  • Ngươi làm gì vậy

Mặc hai thân già đang đỡ mình đứng lên Khắc nhi vẫn quỳ.

  • Đa tạ lão ông và lão bà, Khắc nhi không có gì đền đáp, hai người không có công sinh nhưng có công dưỡng, xin hãy nhận ba lạy của Khắc nhi

Hai thân già nhìn nhau thở dài, chỉ đành nhìn Khắc nhi cúi lạy, lòng không nở xa nhưng giữ cũng chẳng đành. Thôi thì duyên đến duyên đi, hữu duyên ắt tương ngộ.

  • Được rồi, có thời gian thì đến thăm bọn ta
  • Còn không thì gởi bồ câu, chỉ là sợ nó gãy canh giữa chừng
  • Mà ngươi đem con bồ câu đó theo thật sao – nheo mắt lão ông hỏi

Khắc nhi chỉ cười.

  • Hai người bảo trọng, lão bà đừng luyện công nhiều quá cẩn thận tẩu quỷ nhập ma, khi đó không có ta đâu, lão ông cũng đừng uống rượu nhiều quá, chẳng may lão bà tẩu quỷ nhập ma thật thì không ai bên cạnh
  • Được rồi tiểu tử, lắm lời
  • Ngươi vạch trần ta sao

Cả ba nhìn nhau rồi cười.

  • Ở đây đêm lạnh, Khắc nhi có để hai cái áo choàng trong tủ ở giường của mình, lão ông với lão bà mỗi người một cái nha
  • Tiền đâu ngươi có
  • Ta bán con heo rừng

Tiếng cười đã được thay bằng sự nghẹn ngào lắng đọng, chẳng lẽ hai kẻ đương gia nổi tiếng sắc đá này lại khóc trước mặt một tiểu tử.

  • Ngươi đi đi
  • Phải nhớ dù cả thiên hạ quay lưng lại với ngươi thì vẫn có hai lão già này nhìn người, có biết chưa
  • Khắc nhi biết, cáo biệt – ôm quyền Khắc nhi cúi đầu rồi phi ngựa thật nhanh, nó sợ nước mắt sẽ trào ra trước mặt hai lão già ấy, hai người mà nó đã dành tình cảm không ít

Gió ở U Dương cốc cũng khác ở nơi khác, đúng là có phần độc hơn.

  • Áo ấm thật, Khắc nhi giỏi lắm
  • Tiểu tử đó thật biết cách làm người ta nhớ

Hai thân già ngồi trên vách núi thở dài nhìn ánh trăng tròn to kia.

  • Đôi lúc ta không hiểu nỗi vì sao lại có sự nhầm lẫn đó, ta sẽ không biết tiểu tử thúi đó là nữ nhi nếu ngươi không nói – nhấp nháp một ngụm rượu lão ông Hà Kình phân trần

Chu Không chẳng nói gì.

  • Còn nhớ 5 năm trước ngày tiểu tử đó mới tới, cái gì cũng lạ lẫm, mãi đến 1 năm sau ta mới biết sự thật đó, sao ngươi không giấu luôn đi - ực hết bình rượu lão lão ông vắt vào thắt lưng
  • Ta còn không tin tiểu tử đó là nữ nhi, giấu làm gì, ta chỉ muốn Khắc nhi nhận được sự công bằng
  • Khắc nhi sẽ khổ nhưng ta tin tiểu tử tài giỏi của chúng ta nhất định có hạnh phúc
  • Ngươi tin sao
  • Tin chứ

Hai thân ảnh dựa vào nhau, cả một đoạn đường dài sóng gió, gian truân ở nơi đây vẫn sẽ có hai người cùng nhau một chỗ, tuy hằng ngày có ồn ào một chút nhưng trong lòng đã ngầm tự hiểu từ lâu. Khắc nhi vẫn là đồ đệ mà họ yêu quý, cho dù cả thiên hà này quay lưng và xem thường nó thì vẫn còn Chu Không lão bà cũng Hà Kình lão ông coi trọng nó và nhìn nó.

Bảy ngày đường không ngừng nghĩ cuối cùng Khắc nhi cũng đến được trước cửa của An Bình gia trang, đã năm năm rồi gia trang vẫn như xưa, cho dù có mệt cũng không bằng giây phút sắp được gặp lại mọi người, ngoại tổ, cửu cửu và nhất là mẫu thân.

  • Tiểu thiếu gia
  • Hà lão bá
  • Trời ơi tiểu thiếu gia, mau mau vào báo với trang chủ, tiểu thiếu gia về rồi – lão bá vui mừng hét toáng lên, tất cả gia nhân cùng chạy ra, có người đã chạy đi tìm trang chủ cùng thiếu gia và tiểu thư

Khắc nhi lắc đầu, chắc lâu rồi họ không gặp nó nên mới thế.

An Bình gia trang vẫn như ngày nào, vẫn có những môn đồ đang luyện tập, thật chăm chỉ, khi họ nhìn thấy Khắc nhi thì liền dừng lại. Những người biết Khắc nhi thì hết sức vui mừng cùng ngạc nhiên, còn những người chưa biết thì đang tự đặt câu hỏi Khắc nhi là người thế nào.

Khắc nhi đưa ngựa cho người của mình rồi tiến về đại sảnh, từ bên kia gian nhà đã có 3 người cùng hối hả chạy ra. An Tinh trang chủ như không tin vào mắt mình, Chu Không lão bà đã để Khắc nhi trở về. Còn An Y phu nhân cười mà ra nước mắt, nàng luôn tin có một ngày Khắc nhi của nàng sẽ quay trở về, nàng biết mà.

  • Tiểu tử cao lớn lắm rồi, rất có khí chất – cửu cửa của Khắc nhi không kiềm được xúc động ôm chầm lấy đứa cháu duy nhất của hắn

Khắc nhi mỉm cười mà mắt thì vẫn nhìn về mẫu thân của mình.

  • Ngoại tổ phụ, mẫu thân Khắc nhi đã về – quỳ xuống trước mặt An Tinh trang chủ cùng An Y phu nhân Khắc nhi khẩn thiết
  • Ngoan, về là tốt rồi, tốt rồi – An Tinh trang chủ cầm nước mắt đỡ đứa cháu ngoan này đứng lên, đúng như An La nói. Khắc nhi giờ đã rất cao lớn, người còn không nhận ra nó là nữ nhi

Ngay cả An Y phu nhân còn không nhận ra, quyết định khi xưa phải chăng là sai lầm của nàng.

  • Mẫu thân
  • Khắc nhi – bây giờ thì nàng không thể suy nghĩ nhiều hơn được, nàng chỉ biết nàng muốn ôm con mình, đứa con bảo bối, là tâm cang của nàng, nó đã xa nàng 5 năm rồi. Là nó cứu mạng của nàng, là nó, là nó bảo vệ nàng, là nó, là con của nàng, là Khắc nhi của nàng

Còn gì vui mừng và hạnh phúc bằng việc mẫu thân khỏe mạnh đang ôm lấy mình.

Cả An Bình gia trang vui như mở hội, ai nấy đều vui vẻ, An Tinh trang chủ liền mở tiệc để chào mừng đứa cháu tài giỏi của mình quay về.

Khắc nhi cứ bên cạnh mẫu thân, hai người trò chuyện với nhau suốt, nỗi nhớ thương làm cả hai không xa nhau được. Khắc nhi kể tất cả mọi việc khi nó ở U Dương cốc cùng với Chu Không lão bà và Hà Kình lão ông. An Y phu nhân còn thầm cảm ơn vì họ đã chăm sóc và dạy dỗ Khắc nhi thật tốt.

  • Tiểu tử con còn phải ra ngoài tiếp khách, không được trốn đâu – cửu cửu của Khắc nhi hào hứng thông báo

Khắc nhi mỉm cười nó xin phép mẫu thân về phòng để thay y phục.

An Y phu nhân nhìn đại ca của mình không mấy hài lòng.

  • Muội nghĩ từ nay đừng gọi Khắc nhi là tiểu tử nữa, muội không muốn nó trở nên thế này
  • Thế này là thế nào, ta thấy đâu có gì không ổn – ngồi xuống bàn uống ít trà An La lắc đầu không tán thành
  • Cũng tại chúng ta cứ gọi nó là tiểu tử rồi tất cả gia nhân đều gọi nó là thiếu gia, huynh đừng quên nó là một nữ nhi chứ không phải nam tử, muội sợ nó sẽ bị ảnh hưởng – thở dài An Y phu nhân phân trần

An La cũng im lặng, ngài không thể can thiệp vào chuyện của mẫu tử họ, nhưng thật lòng thì ngài đã quen gọi Khắc nhi như thế, với lại ngài cũng không quan trọng nó là nữ nhi hay nam tử. Với ngài thì Khắc nhi là ai cũng được, vẫn là đứa cháu mà ngài yêu quý nhất, đứa cháu tài giỏi của ngài.

  • Cửu cửu con xong rồi, mẫu thân người có ra ngoài không? – từ bên phòng Khắc nhi đã chạy qua, mấy năm nay đồ của nó cũng không có nhiều, nhưng vẫn có đồ mới. Tiền săn bắn nó dùng để may cho mình cùng Chu Không lão bà và Hà Kình lão ông y phục để đón năm mới, nó chỉ mặc đơn giản nên còn để dành được hai bộ. Mà nó thì cũng cao lớn nên hơi thiếu vải một chút

Lặng nhìn hài tử của mình mà lòng An Y phu nhân rất đỗi hỗn loạn, nàng phải làm sao, chẳng lẽ nàng ép buộc nó. Nó có muốn quay về trước kia, nàng không rõ.

  • Tuấn tú, có khí chất lắm, được rồi cửu cửu ra trước con với mẫu thân ra sau nha – phải công nhận Khắc nhi quá hoàn hảo, nó không cần phải che dấu cũng không ai nghĩ nó là nữ nhi, chỉ là ngài tôn trọng quyết định của mẫu tử họ, nên để cho họ có thời gian nói chuyện với nhau

Khắc nhi mỉm cười với cửu cửu, từ lúc gặp được Giao Yên quận chúa dường như cười với Khắc nhi không còn khó khăn nữa, có niềm vui gì đó rất lạ len lỏi, tim của Khắc nhi cứ thổn thức vì cô nương ấy, cũng không biết, chắc là nó ghi hình của người ta vào tim rồi. Khắc nhi cũng không rõ đó có phải là cái mà Hà Kình lão ông gọi - là yêu hay không? giống như lão ông yêu lão bà không. Mà nó cũng biết mình không có tư cách, cũng như nó và quận chúa là không thể, nghĩ đến việc mình không phải một nam tử thật sự nó có chút buồn. Nó thế này cũng ổn chỉ là không thể cùng quận chúa hi vọng.

  • Lại đây với mẫu thân, con sao vậy, sao lại thở dài
  • Dạ không có gì, mẫu thân có ra ngoài cùng con không? – lắc đầu Khắc nhi nắm tay mẫu thân để trấn an

An Y phu nhân cũng chưa muốn nói đến việc đó, cứ từ từ dù gì Khắc nhi cũng vừa trở về, nàng muốn vui vẻ bên cạnh con.

Bên ngoài sảnh An Tinh trang chủ cùng An La đại hiệp đang rất cao hứng, có rất nhiều khách trong trấn còn có cả những nữ nhi con cháu nhà có tiếng đến dự. Hai phụ tử họ chỉ có thể nhìn nhau mỉm cười, họ thừa biết chuyện gì xảy ra nhưng họ thì không muốn vội vàng quyết định, quan trọng vẫn là Khắc nhi.

  • Trang chủ ta thật sự rất muốn diện kiến tiểu thiếu gia
  • Nghe nói tiểu thiếu gia tướng mạo bất phàm, có người thấy ngài ấy phi ngựa rất uy dũng từ thành vào trấn
  • Thật sự chúng ta rất muốn được gặp

An Tinh trang chủ cười đáp lễ, ông biết họ đã nghe được gì đó, việc Khắc nhi đến U Dương cốc tận 5 năm mới trở về không phải ai cũng biết. Vị thế của An Bình gia trang cũng không nhỏ, gia sản, tiếng tăm đều có, thiếu gì người muốn kết thân.

  • Tiểu thiếu gia cùng tiểu thư đến – tiếng của hạ nhân trong trang

Từ sau có hai người bước ra, một thiếu phụ dù đã ngoài tứ tuần nhưng lại có nét đẹp khó cưỡng lại, nàng vẫn còn khá trẻ so với tuổi của mình. Bên cạnh nàng là một thiếu niên anh tuấn, phong thái đúng là bất phàm.

  • Khắc nhi mau bái kiến các vị bá bá, bá phụ – vỗ vai Khắc nhi, An Tinh trang chủ nhắc nhở

Khắc nhi vâng lời tay ôm quyền.

  • Y Khắc bái kiến các bá bá cùng bá phụ
  • Tốt
  • Rất tốt

Có nhiều tiếng vỗ tay tán dương, có thể thấy những tiểu cô nương e thẹn khi nhìn thấy Y Khắc.

An Y phu nhân quan sát rất rõ và hiểu được, một cô nương mới lớn nhìn thấy Y Khắc nhà nàng làm sao không khỏi xấu hỏi, nó quá anh tuấn và khí thái lại bất phàm. Nàng nên tự hào hay phải đau lòng.

Buổi tiệc rượu vui vẻ, ai nấy đều muốn nữ nhi của mình lọt vào mắt xanh của Y Khắc tiểu thiếu gia của An Bình gia trang, cùng mẫu thân của tiểu thiếu gia ấy – An Y phu nhân. Còn họ thì ra sức bên cạnh An Tinh trang chủ cùng An La đại hiệp.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: