Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 36

376 0 0 0

CHƯƠNG 36

Cung Kha đã dần mất bình tĩnh, hắn đã để Yên nhi xỏ mũi mình. Nhìn sang thấy phụ thân đang phải giao chiến với cả Hà Kình lẫn Khắc nhi thì liền muốn đến cùng.

  • Ấy chẳng phải công tử muốn trêu đùa ta hay sao

Một thùng xăng bay về phía của Cung Kha làm hắn hơi bất ngờ, thì ra là Yên nhi. Hắn biết muốn lại để giúp phụ thân phải thẳng tay với tuyệt sắc giai nhân trước mặt.

  • Quận chúa đừng để ta phải nặng tay
  • Ta đâu có bảo là người không được – thế là Yên nhi đã không nhẹ tay, nàng ra sức làm cho tên này phải chôn chân không đến được phía bên Khắc nhi

Khắc nhi cùng lão ông cùng hợp sức thế mà vẫn chưa thể phân được thắng bại với Cung Khuynh. Lão ông tự trách bản thân mấy năm qua lười biếng, cũng may tên tiểu tử cạnh lão nghe lời mà chăm chỉ. Cái tên Cung Khuynh này chắc là điên cuồng để luyện công lắm đây.

  • Lão ông cẩn thận – Khắc nhi không kịp ngăn một con xà nhỏ từ cây quyền trượng của Cung Khuynh phóng thẳng vào cổ của lão ông, nó chỉ kịp làm văng cây quyền trượng kia
  • A – tiếng la thất thanh đau đớn, và con xà nhỏ ấy đã chết ngay tại chỗ

Khắc nhi lao thẳng tới tung một chưởng quyết định khiến Cung Khuynh không kịp trở tay, hắn ta bị giật lùi lại. Khắc nhi liền nhanh chóng đạp mạnh vào người của hắn và tống hết tất cả những thứ có trước mặt vào người hắn, đúng là bỉ ối dám đánh lén.

Nghe tiếng la của lão ông Yên nhi cũng hoảng hồn, Cung Kha cũng lo lắng cho phụ thân. Trong lúc hắn không để ý Yên nhi tung một chưởng khiến hắn phun máu.

  • Nàng đánh lén
  • Cũng không bằng phụ thân của ngươi, chưởng này ta học từ Khắc ca đấy – nói rồi nàng đá mấy thùng xăng vào người hắn chạy nhanh lại chỗ của Khắc nhi

Ngọn lửa đã dâng cao hùn hụt.

  • Lão ông, người ráng lên – đỡ lấy lão ông Khắc nhi liền cho người uống một viên Liên Sơn đan để tránh độc phát tát mạnh

Khóe môi của lão ông đã trào ra máu độc.

  • Lão ông người đừng chết – Yên nhi hoảng sợ ôm lấy lão
  • Nha đầu đừng có khóc, con phải đánh cái tên tiểu tử ấy chết cho ta – nói xong lão ông lại ho một tràn
  • Người yên tâm con nhất định thay Yên nhi làm điều đó – Khắc nhi xốc người đứng lên

Lão ông lắc đầu mỉm cười nhìn hai đứa nhỏ.

  • Con phải đánh cái tên đại xà độc kia, để tiểu tử đó cho Yên nhi
  • Dạ, chúng con đều nghe, người đừng nói nữa – vuốt lưng của lão ông Yên nhi đã bắt đầu khóc
  • Nha đầu đừng khóc, quận chúa tài ba đâu rồi – lão ông nói trong hơi thở khó nhọc
  • Tâm tình đủ chưa, ta cho các ngươi cùng đi với nhau – đứng lên phun ngụm máu ra ngoài, Cung Khuynh mặc ngọn lửa phía sau lưng mình

Ánh mắt sắc lẻm Khắc nhi nhìn kẻ trước mặt mình.

  • Yên nhi muội mau đưa lão ông rời khỏi đi
  • Còn huynh
  • Ta sẽ đến sau, muội mau đi đi
  • Muội biết rồi – Yên nhi nắm chặt lấy lão ông rồi dùng sức vận khinh công đạp mạnh qua những mảnh thùng đang trãi dài dưới nước để đến con thuyền nhỏ

Khắc nhi đá mạnh một chiếc thùng xăng còn lại về phía của Cung Kha làm hắn té ngã, nó không cho phép hắn chạy theo.

Bất ngờ Cung Kha ngã gần ngọn lửa đang phực lên, một thanh gỗ từ đâu rơi xuống nga chân và đầu của hắn làm hắn bất tĩnh.

Cung Khuynh biết Khắc nhi đang rất tức giận, nhìn hài tử của mình bất tỉnh là đủ hiểu nội công của Khắc nhi thâm hậu đến mức nào.

  • Tiểu tử còn không mau đi
  • Tiền bối người sẽ cho ta đi hay sao
  • Khá lắm – một làn gió ùa đến

Khắc nhi có chút lo lắng, nó thừa biết Cung Khuynh có nội công mạnh thế nào, dù gì cũng là bậc võ lâm cao thủ, thế nhưng nó nhất định bảo vệ những người dưới thuyền.

Một chưởng lực từ hai phía cùng tung ra, Khắc nhi bị đẩy lùi một khoảng, nó vội dùng chân đẩy vào thân bườm để trụ vững, nhìn sang chiếc thuyền đã đi khá xa, cùng ngọn lửa đang sắp nhấn chìm con thuyền này nó biết thời cơ đã đến. Cung Khuynh chỉ có thể đi về bên phải, nếu hắn đi về bên trái mà đuổi theo nó đồng nghĩ bỏ lại tên Cung Kha kia cháy thành than.

  • Tạm biệt
  • Tiểu tử - không ngờ Cung Khuynh lại bị Khắc nhi lừa, vốn dĩ chưởng pháp của nó làm sao bì được với hắn ta nhưng lòng háo thắng của hắn đã làm hắn không đủ tỉnh táo như Khắc nhi
  • Trang chủ mau lên thuyền – là Liêu Kiệm

Không còn lựa chọn Cung Khuynh chỉ đành đem Cung Kha cùng mình sang thuyền của Liêu Kiệm.

  • Khắc ca – một tiếng nổ lớn vang vọng, chiếc thuyền đã không còn nữa, Yên nhi đứng trên mũi thuyền của con thuyền bé nhỏ mà gọi Khắc nhi
  • Nha đầu con làm gì vậy – lão ông kéo Yên nhi lại khi thấy nàng muốn nhả xuống nước
  • Con phải đi tìm Khắc ca – Yên nhi vẫn muốn nhảy xuống
  • Khắc nhi không sao đâu – lão ông giữ chặt lấy Yên nhi, người lại ho ra máu
  • Bá phụ – Nghĩa Thanh lo lắng đỡ lấy bá phụ của mình
  • Giao Yên muội phải bình tâm, bá phụ chỉ có thể trông chờ vào muội thôi – Hồng Hoa cố gắng khuyên nhủ Yên nhi, sắc mặt của Yên nhi giờ rất tệ

Yên nhi không nói chỉ nhìn xa xăm, thuyền đã không còn không biết Khắc ca của nàng như thế nào, lau nhanh nước mắt nàng nhìn lão ông cùng Nghĩa Thanh và Hồng Hoa. Họ nói phải giờ chỉ có nàng mới có thể lo cho lão ông. Con thuyền cứ trôi rồi nó dạt vào bờ, xung quanh là rừng núi hoang vu. Muốn đến được địa phận thật của Khiết Giang còn một khoảng đường bằng thuyền mới đến được. Cả bốn người ai nấy đều mệt mỏi, thủy tính của con sông này khá thất thường, chiếc thuyền nhỏ muốn không trụ vững. Nghĩa Thanh cùng Hồng Hoa kéo thuyền lên bờ để còn sửa chữa mà sử dụng, rồi cả hai nàng cũng nằm vật ra vì mệt. Yên nhi đỡ lão ông vào một gốc cây để ngồi, người của lão đã ướt hết rồi, dùng nội công của mình nàng muốn truyền chút hơi ấm cho lão ông.

  • Người mau uống một viên Sơn Liên đan nữa đi

Nuốt đơn dược vào trong lão ông vận khí để lưu thông, có điều độc tính này khá mạnh. Nếu không phải là Hà Kình lão ông thì người khác đã sớm quy tiên.

  • Đằng kia có một vách núi, chắc có cửa động chúng ta mau vào trong – Yên nhi vừa nói vừa đỡ lão đi về hướng đó

Lão ông vẫn cảm thấy khó chịu, lúc lạnh lúc nóng.

  • Lão ông người thấy thế nào?
  • Bá phụ người đừng làm con sợ - Nghĩa Thanh thở dốc vì mệt, nàng vô cùng lo lắng cho bá phụ của mình

Lão ông tựa đầu vào mõm đá, nở nụ cười khó khắn, lão nắm tay của Nghĩa Thanh và Hồng Hoa đặt vào nhau.

  • Chăm sóc đứa cháu này giúp ta, Hồng Hoa ta chưa nói với con đúng không? – lão ông lại ho lần này là ra máu
  • Bá phụ – Nghĩa Thanh và Hồng Hoa lay người của lão, nước mắt giàn giụa

Yên nhi đứng một bên cũng đang bật khóc, Khắc nhi thì không biết ra sao giờ lại đến lão ông, thật tình nàng cứ như bị rơi vào một con vực vậy. Nỗi lo dành cho Khắc nhi làm nàng không tài nào suy nghĩ thấu đáo chuyện gì.

  • Giao Yên, bá phụ gọi muội – Nghĩa Thanh lau nhanh nước mắt để nói

Như sực tỉnh Yên nhi đi lại bên lão ông.

Lão ông cốc đầu Yên nhi.

  • Sao mà mít ướt quá vậy, tên tiểu tử đó không sao đâu
  • Con biết, lão ông cũng sẽ không sao con nhất định giúp người chờ Khắc ca trở về mà cứu người – cố gắng nở nụ cười dễ coi nhất Yên nhi cứ như vừa trấn an mình vừa trấn an lão ông

Lão ông xoa đầu từng đứa, rồi ông dừng lại thật lâu ở Hồng Hoa. Lão cầm tay của Nghĩa Thanh đặt cùng tay của Hồng Hoa, lão mỉm cười.

  • Đa tạ con đã chăm sóc đưa cháu này của ta
  • Bá phụ – Hồng Hoa lệ đã đẫm mi

Lão ông lại mỉm cười.

  • Khờ quá các con đừng khóc, ta không sao, có Yên nhi ở đây ta không sao, Khắc nhi sẽ cứu ta, ta chỉ muốn … muốn – nói chưa hết câu thì lão ông đã ngất
  • Bá phụ người mau tỉnh dậy đi, bá phụ – Nghĩa Thanh gần như mất bình tĩnh nàng cứ lay lão ông rồi nước mắt giàn giụa

Cạnh bên Hồng Hoa cũng đang khóc rất nhiều.

Yên nhi thở dài, hai người này so ra còn mất bình tĩnh hơn cả nàng.

  • Lão ông chỉ ngất thôi, hai người đi tìm ít thức ăn với củi để nhóm lửa giúp muội, muội sẽ vận công giúp lão ông
  • Ta có thể giúp được không
  • Được nhưng hai người nên làm việc ta vừa nói, hãy tin ta – Yên nhi nhẹ nhàng khuyên nhủ, Nghĩa Thanh có thể giúp nhưng bây giờ nàng ấy không đủ bình tĩnh

Nhận ra điều Yên nhi nói là đúng Nghĩa Thanh cùng Hồng Hoa ra khỏi cửa động nhỏ hẹp này.

  • Lão ông người không được có mệnh hệ nào, Khắc ca không biết ra sao người không được bỏ con đâu đấy – như một lời trách móc, như một câu van nài, Yên nhi đỡ lão ông ngồi dậy, nàng dùng những gì Khắc nhi đã dạy mình để áp dụng vào mà cứu lão ông

Cuộc đời đôi khi cũng tàn khốc như thế, sinh ly tử biện cũng chả ai đoán trước được.

Nghĩa Thanh cùng Hồng Hoa trở về trên tay là vài trái dại, gà rừng cùng củi khô và vài tán lá to. Mùi gà nướng làm đánh thức khứu giác của lão ông.

  • Bá phụ, người tỉnh rồi – Nghĩa Thanh vội đỡ lão ông ngồi dậy

Hồng Hoa liền đưa cho lão ông nguyên một con gà.

  • Lúc ta chỉ là phu xe mấy món này uống với vò Tĩnh Long thì hết sẩy
  • Con xin lỗi, phụ thân của con đã không phải với người – cúi đầu Nghĩa Thanh cảm thấy có lỗi dù đó không phải lỗi của mình
  • Khờ quá, ta biết nhị đệ cũng chỉ vì sợ ta bị liên lụy, ngày ấy giang hồ và triều đình mâu thuẫn khá gay gắt với nhau, mà ta thì cãi nhau với phụ thân của con để đi theo phái Tào Cân. Phụ thân của con chỉ vì lo cho ta – cắn một miếng thịt quả thật tinh thần cũng sảng khoái hơn

Ba người nhìn nhau thầm vui trong lòng. Đêm đó Nghĩa Thanh và Hồng Hoa lại yên bình bên cạnh nhau mà suy giấc, còn Yên nhi nàng không thể ngủ được. Cứ ngồi nhìn những hạt mưa đang rả rích ngoài cửa động.

  • Con lo cho Khắc nhi sao?
  • Sao lão ông không ngủ - đỡ lão ông ngồi xuống cạnh mình Yên nhi nhắc nhở
  • Con thế này làm sao ta đi ngủ được, đừng lo Khắc nhi lợi hại lắm mà – lại một cơn ho kéo dài
  • Lão ông để con vận công trị liệu cho người

Lão ông lắc đầu khi Yên nhi định quay mình lại.

  • Con phải dưỡng sức, hai đứa nhỏ ấy cần con, con phải cố lên, Khắc nhi nhất định quay về
  • Dạ - không cầm lòng được nữa Yên nhi đã khóc trên vai của lão ông

Lão ông khẽ thở dài, lão hiểu Yên nhi đã quá nặng tình với Khắc nhi. Nếu nàng ấy biết sự thật về Khắc nhi không biết rồi cả hai đứa chúng nó sẽ ra sao.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: