Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 57

645 0 1 0

CHƯƠNG 57

Gặp lại được hài từ An Y phu nhân quá đỗi vui mừng, thế nhưng nhìn nó trong tình trạng này quả thật phu nhân rất đau lòng. Nhìn sang tiên tử đang say ngủ kia, nàng càng đau lòng hơn. Đôi trẻ sao lại lắm giang truân. Để An Y phu nhân ở lại U Dương cốc, An Tinh trưởng môn cùng An La đại hiệp phải đến Thiết Chưởng bang một chuyến. Trong thư Khắc nhi đã nhờ họ đưa phụ thân của nó trở về, họ nhất định làm thay nó. U Dương cốc cũng trở nên đông người hơn, các loại thảo dược đều phải qua thử nghiệm mới dám cho quận chúa dùng thử, Khắc nhi bây giờ vẫn còn chưa tỉnh nên Nghĩa Thanh tình nguyện làm người thử thuốc.

  • Bá mẫu ơi chả gì gọi là khá hơn
  • Chắc tại nó thử nhiều quá rồi
  • Lần này để con – Hồng Hoa lên tiếng

Cứ vậy ngày này qua ngày khác, mọi người luân phiên nhau chăm sóc cho hai người vẫn cứ im lìm trên giường thế kia. Có lẽ họ sợ khi tỉnh dậy sẽ không được nhìn thấy nhau, như thế lại càng đau khổ hơn.

Đêm ở U Dương cốc khí trời khá lạnh, mọi người cũng đều say giấc, nhưng đâu đó vọng lên tiếng sáo du dương sâu lắng, trầm buồn.

  • Khắc nhi con tỉnh khi nào vậy
  • Dạ vừa khi nảy thôi, con làm mẫu thân thức sao?
  • Không, mẫu thân ngồi với con

Không phản đối nó nhích người cho phu nhân ngồi, đêm nay trăng thật to tròn.

  • Yên nhi sẽ không sao đâu
  • Mẫu thân không trách chúng con chứ
  • Tại sao phải trách, chỉ cần hai con hạnh phúc, Khắc nhi mẫu thân không biết cả hai sẽ cùng nhau đi đến đâu nhưng kinh nghiệm cho mẫu thân biết được. Nếu cùng nhau trải qua khó khăn thế này thì sẽ rất quý nhau, mẫu thân biết không gì là tuyệt đối, nhưng mẫu thân biết mình có thể tin vào Khắc nhi và Yên nhi của mẫu thân

Mỉm cười, nụ cười đầu tiên từ lúc rời khỏi hoàng cung đến giờ của nó. Nó tin Yên nhi nhất định tỉnh lại, cả hai còn nhiều điều cần phải làm cùng nhau.

Cứ thế hằng ngày mọi người sống cùng nhau khá vui vẻ, riêng Khắc nhi nó vẫn không thể cười trọn vẹn được. Thần sắc của Yên nhi có chút khởi sắc, chất độc ấy vốn không mạnh lắm nhưng nàng uống đến hai ly cho nên mới có cơ sự này. Nó biết nàng ấy cũng đang trả nợ cho hoàng thượng giúp nó.

  • Ở đây khí trời đang bất ổn Khắc nhi ta nghĩ con nên đưa Yên nhi về An Bình gia trang sẽ tốt hơn
  • Con hiểu, lão bà đa tạ người và lão ông thời gian qua đã ra sức cứu chữa cho nương tử của con

Cười hiền từ lão bà vỗ vai nó.

  • Ta xem Yên nhi và con như con của mình, Khắc nhi từ nay về sau tốt xấu, vui buồn, đau khổ hạnh phúc đều là do cả hai quyết định
  • Phải đó tiểu tử, hai đứa vốn dĩ không thể có hài tử mà con phải biết một nữ nhi thì rất mong được làm mẫu thân
  • Lão già này, linh tinh, ông không thấy Yên nhi yêu Khắc nhi của chúng ta hơn mạng sống sao, Khắc nhi hãy vững tin lên, hãy tin vào con và Yên nhi, ta tin hai con nhất định hạnh phúc, hạnh phúc hơn bất cứ người nào trên đời này

Mỉm cười với hai bậc tiền bối đáng kính, cung kính Khắc nhi cúi lạy rồi vào trong, có lẽ nó nên cùng nàng và mẫu thân quay về.

Bên cạnh con mình là niềm hạnh phúc lớn lao với An Y phu nhân, cho dù có ra sao thì nàng tin hai đứa nhỏ này nhất định hạnh phúc. Dù trúng độc, xanh xao yếu ớt trên giường bệnh nhưng rõ ràng quận chúa vẫn rất xinh đẹp. Nàng càng thấy Khắc nhi nhà mình có diễm phúc khi được quận chúa yêu và còn chấp nhận làm thê tử của nó.

  • Mẫu thân, đường về Giang Nam xa xôi, người phải theo chúng con chịu khổ rồi
  • Không sao, chỉ cần bên cạnh con và Yên nhi là mẫu thân vui rồi, chúng ta về. Cũng nên cho Yên nhi một gia đình phải không con
  • Dạ - dứt lời nó vén màng rồi cho ngựa chạy đi, Nghĩa Thanh đã mua cho nó một cỗ xe ngựa để tiện lên đường. Nó có ngõ ý mời hai người họ đến An Bình gia trang nhưng hai người đó vẫn muốn ở lại U Dương cốc để chăm sóc lão bà và lão ông. Nó hiểu tấm lòng của họ, nó đã ngõ ý bất cứ lúc nào họ cũng có thể đến An Bình gia trang để sinh sống

Xuân đi qua hạ cũng đã tới, thời gian vẫn cứ quay.

  • Nàng có hối hận khi cùng ta ở cái nơi hẻo lánh này không?
  • Thanh ca, huynh ở đâu muội sẽ ở đó, chỉ cần là nơi đó có huynh

Siết chặt Hồng Hoa vào lòng mình, Nghĩa Thanh vẫn không lý giải được vì sao mình lại may mắn có được Hồng Hoa, có lẽ nàng là định mệnh của Nghĩa Thanh chăng.

Quận chúa là mệnh của hoàng thượng, phúc tinh chiếu cho quận chúa chính là Khắc nhi. Hoàng thượng cuối cùng cũng đã lý giải được điều đó.

Suốt chặng đường đi An Y phu nhân mới được tận mắt chứng kiến cảnh tình làm xao động lòng người phía trước. Giờ nàng đã hiểu vì sao hai đứa nhỏ này lại yêu thương nhau như thế, dù đường có gập gềnh, dù giang hồ có hiểm ác thì họ vẫn luôn bên nhau. Dù có rời xa cũng chỉ vì muốn đối phương được bình yên, từng cử chỉ chăm sóc mà Khắc nhi dành cho Yên nhi cũng khiến nàng cảm động. Vị cô nương này quả thật là một người tài sắc vẹn toàn hiếm có. Và Khắc nhi của nàng cũng thế.

  • Mẫu thân người có mệt lắm không
  • Mẫu thân không sao, cũng sắp tới rồi, phải không con
  • Dạ, con nghĩ ngoại tổ và cửu cửu cũng phải về rồi – nó thúc ngựa nhanh hơn chút nữa, mấy ngày qua dựa theo sự căn dặn của lão bà nên nó biết cách chăm sóc cho Yên nhi tốt hơn. Thuốc của lão bà quả thật công hiệu, cho dù nàng có hôn mê bao lâu thì nó vẫn đợi được

Vừa vào cổng thành Giang Nam, không khí rộn rã cả lên, có nhiều người nhận ra Khắc nhi họ liền xúm lại mà hỏi chuyện.

  • Thiếu gia người về rồi
  • Phải đó, vậy là người chưa chết
  • Thật là phúc mà
  • Vậy quận chúa đâu rồi, có phải nàng – một người biết mình lỡ lời nên thôi không hỏi nữa

Nó cũng không thể trả lời, thân phận của quận chúa chưa thể để mọi người biết. Nó nghĩ hoàng thượng đã sớm biết nó sẽ cứu được nàng nên mới cho nó đi như vậy. Nhưng nó vẫn giận, quận chúa làm vậy là liều lĩnh, nó không tài giỏi đến mức có thể cải tử hồi sinh. Có lẽ nàng đã đặt cả tính mạng vào tay nó, bất chấp hi sinh để nó được sống.

Tách được mọi người ra, nó cũng đến được trước cửa của An Bình gia trang, vừa đến nó đã thấy mọi người ra đón nó, có cả phụ thân của nó.

  • Con về rồi
  • Dạ con đã về - cúi lạy tất cả, nó đỡ mẫu thân xuống trước, rồi bế Yên nhi ra sau

Đứng trước mặt An Y phu nhân bây giờ là Thiết Cân thiếu chủ, mà bây giờ chắc ngài ấy cũng không còn là thiếu chủ nữa, về đây đồng nghĩa từ bỏ cái vị trí ấy. Mà ngài thì cũng không cần, giờ ngài chỉ cần gia đình thôi.

  • Mọi người nghe đây từ nay Khắc nhi sẽ là thiếu chủ của An Bình gia trang, An La ta là người sẽ kề cận và phò trợ đứa cháu tài giỏi này
  • Cửu cửu – quá bất ngờ Khắc nhi nhìn người

An La đại hiệp mỉm cười.

  • Khắc nhi con xứng đáng, từ nay con và Yên nhi sẽ là người trực tiếp cai quản gia trang, ngoại tổ của con cũng cần nghĩ ngơi, yên tâm con còn ta, mẫu thân và phụ thân kia mà
  • Cửu cửu con nói phải, Khắc nhi từ nay con là thiếu chủ, Yên nhi sẽ là thiếu chủ phu nhân, hai con nắm quyền của An Bình gia trang này

Mọi người đã nói vậy nó muốn từ chối cũng rất khó.

  • Khắc nhi nhận lệnh
  • Tốt lắm, tốt lắm

Nó trở về trong sự hân hoan chào đón của mọi người, nó biết trọng trách sẽ lớn nhưng nó nhất định không phụ lòng mà mọi người đã tin tưởng nó.

Chầm chậm đến gần An Y phu nhân, Thiết Cân thiếu chủ cảm thấy bản thân mình xấu hổ vô cùng, năm xưa là người nhu nhược không bảo vệ được mẫu tử của họ.

  • Nương tử xin hãy tha lỗi cho ta

Một trang nam tử quỳ trước một thiếu phụ, chắc rằng có nhiều người nói thật là mất mặt, nhưng với Thiết Cân thiếu chủ thì đây là việc mà ngài đã chờ lâu lắm rồi. Chỉ cần họ chấp nhận tha thứ cho ngài thì ngài đồng ý tất cả.

  • Khắc nhi – dù muốn dù không thì An Y phu nhân vẫn muốn Khắc nhi là người quyết định

Sóng gió cũng nên cho dừng lại, Khắc nhi không muốn hận thù làm cuộc sống của nó và Yên nhi bị đảo lộn, Yên nhi nói đúng không gì bằng tình thân. Ngay cả hoàng thượng đôi lần muốn giết nàng mà nàng còn rộng lượng suy nghĩ cho ngài ấy, thì nó hà cớ chi phải cố chấp. Chẳng phải năm đó nó đã hứa sẽ đến để đưa phụ thân đi hay sao.

  • Mẫu thân, con hi vọng gia đình chúng ta có thể hòa thuận mà sống những tháng ngày còn lại

Nụ cười nở trên môi, có lẽ tảng đá đè nặng cõi lòng đã được gỡ bỏ.

  • Được rồi coi như mọi chuyện đã ổn, tối nay chúng ta mở tiệc tẩy trần cho ba người họ - An La đại hiệp dõng dạc tuyên bố

Một trang mới có lẽ nên được mở ra.

Từ ngày Khắc nhi trở về, An Bình gia trang lại nổi danh khắp nơi. Mọi người ùa ạt đến để cầu thân, nhưng đều bị chối từ. Họ nói đồng ý cho con của mình làm thiếp, Khắc nhi buồn cười nếu nó là nam tử thật sự phải chăng nên làm thế. Mà không cho dù nó có là ai thì nó chỉ yêu và chỉ lấy mình Yên nhi làm thê tử mà thôi. Dân trong chốn Giang Nam bàn tán cùng nhau, nói rằng thiếu phu nhân của An Bình gia trang là tiên tử, đang mắc đọa nên vẫn còn hôn mê. Khắc nhi cũng chả biết tin đồn từ đâu, mà nó đã căn dặn mọi người không nên để người khác biết Yên nhi là quận chúa. Như thế sẽ không an toàn cho nàng và cho cả An Bình gia trang. Con đường sống cuối cùng hoàng thượng cho cả hai thì nó phải biết trân quý. Ngày qua ngày nó vẫn làm tốt việc của mình, con của An La đại hiệp không ngờ cũng đã lớn như vậy, mà lại là sinh đôi, một trai một gái. Khi Khắc nhi ra biên cương đại hiệp đã đến để đón họ về, mọi thứ coi ra là tạm ổn, nó chỉ chờ ngày Yên nhi của nó tỉnh lại mà thôi.

  • A Phúc lớp học thế nào
  • Bẩm thiếu chủ mọi thứ vẫn ổn, mà A Phúc không hiểu chuyện này
  • Ngươi cứ nói đi – miệng nói nhưng tay vẫn đang tính sổ sách

A Phúc ngần ngại nhưng được cho phép rồi thì cũng nên nói.

  • A Phúc không hiểu, Thục Yên lão sư tài sắc như vậy, lại phải lòng thiếu chủ mà sao thiếu chủ không ưng thuận

Ngạc nhiên trước câu hỏi của A Phúc, Khắc nhi buồn cười, hơn ai hết A Phúc biết rõ về nó lắm mà.

  • A Phúc ngươi biết rõ về ta lắm mà
  • A Phúc biết, nhưng nhiều người nói thiếu chủ là mèo chê mỡ đó

Bật cười to hơn.

  • Coi là vậy đi, với ta chỉ có Yên nhi thôi

Gãi đầu vì biết câu hỏi của mình thừa thãi A Phúc cáo lui.       

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: