CHƯƠNG 48
Biên cương nỗi sóng, điều đó đã đến tai rất nhiều bậc hào kiệt. Đặc biệt lại do quận chúa Giao Yên lãnh binh đương nhiên họ nguyện đi theo, có rất nhiều người đầu quân để giúp quận chúa và giúp Sở quốc.
Điều này làm hoàng thượng ngoài mặt vui mừng nhưng trong lòng đang lo lắng. Cái suy nghĩ năm nào lại quay lại, có khi nào chính tay ngài sẽ làm tổn hại đến muội muội ruột của mình.
Trận lại được lập, quận chúa vẫn là người đầu sào cầm quân. Ba quân tướng sĩ ở đây một lòng trung thành và nguyện sống chết cùng quận chúa. Họ cảm phục tài năng, đức độ và cả tấm lòng trung quân ái quốc của nàng. Là phận nữ nhi thế mà lại tài giỏi như vậy.
Tà thuật mà các tướng sĩ của Giao Yên nhắc đến chính là những răng cưa mà nàng đã thấy ở đại hội võ lâm năm đó cùng Khắc nhi.
Không ổn rồi, bọn chúng đang muốn sống chết với các hiệp khách giang hồ đây mà.
Đành quay vào trong nàng sẽ quan sát từ trên cao. Nàng không muốn làm họ vướng bận thêm.
Hai bên vẫn giao tranh, một nụ cười nhếch môi rồi một người có khinh công rất cao lao nhanh lên phía thành trì nơi quận chúa đang đứng.
Vội dùng kiếm đỡ mảnh răng cưa đang bay tới mình Yên nhi phải dùng sức mà cản lại, nó thật sắt đến nỗi kiếm của nàng còn phải bị mòn đi.
Quận chúa đành xuất chiêu, quả thật ở đây chỉ có nàng mới tiếp nỗi vài chiêu của hắn.
Không trả lời nàng nhếch môi lau đi vết máu ở khóe môi, trận đấu lại tiếp diễn, hắn vẫn chưa tung tuyệt chiêu của mình.
Nhìn kẻ trước mặt quận chúa mỉm cười đắc thắng, hắn nhanh tay định chộp lấy cổ của nàng nhưng đáng tiếc nàng đã tránh được. Cho dù nàng không có võ công cao cường bằng hắn nhưng sự nhanh nhẹn thì không thua đâu.
Hàng loạt những mảnh răng cưa bay về phía họ thật tàn độc.
Yên nhi bị trúng một nhát vào tay, máu tuông ra khiến nàng hơi choáng. Nàng không thể thua, trận chiến cũng nên kết thúc, phải cho tên này thua tâm phục khẩu phục.
Một mảnh cưa bay thẳng về phía Yên nhi, nó cứ như sẽ xé nát Yên nhi ra làm đôi vậy.
Một âm thanh lạ xuất hiện, mảnh răng cửa cạ vào một vật thể lạ tạo ra âm thanh đáng sợ. Ai nấy đều hồi hộp, không biết là kiếm sẽ gãy hay mảnh cưa sẽ gãy vụn.
Mở mắt Yên nhi vẫn còn chưa hoàng hồn, nàng được cứu rồi sao, ai là người đã cứu nàng. Thân ảnh ấy sao lại quen thuộc như vậy.
Phải đó chính là Khắc nhi.
Mảnh cưa bị vô hiệu hoàn toàn và rơi xuống làm thành âm thanh choảng khô hốc, không sức lực. Tên phía trước biến sắc nhìn Khắc nhi thất thần.
Nó cười nửa miệng nhanh như chớp đã đặt thanh kiếm lên cổ của hắn ta.
Tên đó không còn đường chạy chỉ còn cách lao đầu xuống tường thành mà tự sát, trung quân ái quốc. Mọi người dù căm thù hắn nhưng phải công nhận hắn quả thật rất có khí phách của binh gia.
Đỡ người đang mặc áo giáp rất oai phong kia đứng lên nó cười thật tươi, nụ cười tỏa sáng chỉ dành riêng cho nàng.
Tiếng hô hào của binh sĩ, của những hào kiệt vang vọng. Chiến thắng khải hoàng. Và lập tức có người cưỡi ngựa ngày đêm để về báo tin cho hoàng thượng biết.
Cứ thế hai con người xa cách đã lâu lại được gần nhau, hai con tim lại hòa nhịp và chúng sẽ không phải cô đơn.
Nó cũng mỉm cười với huynh ấy, và cũng đang bận băng bó vết thương cho Yên nhi.
Nó bật cười.
Có lẽ nàng mỏi mệt lắm, vuốt tóc nàng thật nhẹ nhàng, nó lại hôn lên vầng trán kia.
Sáng hôm sau Yên nhi sẽ về cung cùng vài toán binh lính, những người vốn trấn giữ sẽ ở lại để giải quyết những vấn đề còn lại. Nàng cùng Khắc nhi cũng đã có buổi chia tay luyến tiếc cùng những hào kiệt và người của phái Tào Cân. Dù muốn họ về cùng để còn nhận thưởng từ hoàng thượng nhưng họ không chấp nhận.
Những lời thoát tục rất nhẹ nhàng và không vướng tham vọng, tấm lòng của họ khiến Yên nhi và Khắc nhi rất ngưỡng mộ. Mọi người cùng nâng ly để từ biệt nhau.
Chiến tranh quả là tàn khốc, Yên nhi của nó đã phải có nhiều vết thẹo trên người.
Nó vội né dù hai người đang cùng cưỡi một con ngựa.
Yên nhi nhíu mày, cũng đã lâu nàng không để ý đến những người này. Rồi chợt nàng nhớ ra một điều, lần mà Liêu quốc tấn công Sở quốc vương gia Liêu Kiệm cùng Liêu Kiệt đã tử trận.
Mặt trời cũng đã xuống núi, đoạn đường vẫn còn khá xa. Cho binh lính dựng liều Yên nhi và Khắc nhi cứ như đôi sam không muốn rời nhau.
Khá ngạc nhiên Yên nhi nhìn Khắc nhi để nhận sự khẳng định, rồi nàng chợt hiểu.
Đêm cũng đã buông, sương cũng đã dày hơn, dù thời tiết có lạnh, dù có bao năm sang thì dường như tình yêu của hai người họ vẫn cứ như lúc ban đầu, tinh nguyên, trong sáng và chân thành.
Con đường lại in hằn dấu chân của hai người họ cùng chiến mã của mình.
Tin chiến thắng khải hoàng của quận chúa chẳng làm hoàng thượng của chúng ta vui hơn được chút nào. Toàn cung chỉ là một màu tan tóc, Dương phi vừa qua đời được bảy ngày, hoàng thượng bỏ bê chính sự, không màng ăn uống, người hốc hác và trở nên nổi giận vô cớ. Ngày chỉ ăn có vài đủa, nước cũng chỉ là rượu thay. Hoàng thái hậu cố tìm cách khuyên giải nhưng đều vô ích. Mọi người đều đang chờ Yên nhi trở về.
Vừa trở về kinh thành sự tan tóc đã làm Yên nhi lo lắng, khí thế của chiến sĩ cũng chùng xuống. Vào cung nàng mới biết thì ra Dương phi đã qua đời, nàng được đặt cách mang theo Khắc nhi cùng vào với mình. Đứng trước linh cửu của Dương phi nàng quỳ thật lâu và khóc thật nhiều, dù gì tỷ ấy cũng là tỷ muội tốt của nàng. Thương nhất là thái tử chỉ mới tròn 1 tuổi không lâu. Nhìn hoàng huynh hốc hác quả thật nàng không kiềm lòng được.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)