Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 44

341 0 0 0

CHƯƠNG 44

Yên nhi bỡ ngỡ, gì mà tướng công, chẳng lẽ, Khắc nhi này lát sẽ biết tay nàng. Có ai chịu đâu chứ, tự dưng mặt nàng lại đỏ ửng.

  • Cô nương sao vậy, sao tự dưng mặt đỏ thế kia
  • Yên nhi muội làm sao thế? - nghe đại thẩm nói vậy Khắc nhi từ ngoài cửa đã vội chạy vào

Vị đại thẩm thầm cười, đúng là mới thành thân còn nồng nàn và dễ thương vậy đó.

  • Có đại thẩm – đánh nhẹ vào vai Khắc nhi, Yên nhi nhắc nhở

Nó cười trừ nhận lấy tô cháo.

  • Đa tạ đại thẩm, lần sau cứ để ta nấu phiền người quá
  • Không sao, công tử giúp gia đình ta mà, thôi ta ra ngoài lát công tử cũng ra ngoài dùng cơm với phu thê ta nha
  • Đa tạ

Cánh cửa phòng đóng lại Khắc nhi nhăn mặt hít hà.

  • Đau quá – nó nói nhỏ
  • Tướng công – Yên nhi nghiến răng, dù nàng đang bị thương nhưng coi bộ vẫn còn đanh đá được

Trưng bộ mặt ngây thơ Khắc nhi uy cháo cho Yên nhi và trêu đùa.

  • Nương tử mau ăn cháo để mau khỏe nè

Thấy cái nháy mắt của nó, nàng nhìn ra cửa có người ngoài đó. Giờ thì nàng đã hiểu, ai bảo thông minh quá làm gì, nàng thở dài.

  • Đa tạ tướng công

Nó tủm tỉm cười, ước chi đây là thật.

  • Chàng xem họ thật dễ thương
  • Ừ mà công tử đó khỏe thật, hôm nay ta được kha khá, lát nàng mua cho ta con gà khác nấu cháo để ta đem qua cho ái nữ
  • Cũng được, sẳn tiện đãi phu thê họ một bữa
  • Cũng phải

Tấm lòng của những con người dân giã bình thường.

Cứ như vậy mấy ngày sau, cứ sáng là Khắc nhi cùng lão đương gia lên rừng tìm củi, với tài của mình Khắc nhi còn bắt được cá, bữa cơm vì thế cũng phong phú hơn. Nó còn bắt được một con thỏ thật dễ thương về cho Yên nhi làm bạn. Ban đầu định tặng cho phu thê tốt bụng ấy nhưng nó cũng không nở nhìn con thỏ ấy bị làm thịt. Nó quyết định săn hẳn một con nai rừng cho họ bán lấy tiền mà mua đồ tẩm bộ cho ái nữ đang mang thai.

Yên nhi cũng có thể xuống giường và cùng vị đại thẩm ấy làm cơm chờ hai người kia về. Nàng vui lắm khi được đích thân nấu món ngon cho người mình thương ăn, nhìn người đó ăn ngon miệng khiến lòng nàng ấm áp.

Nhìn hai người họ quả thật rất giống cặp phu thê trẻ mới cưới nhưng họ cũng áy náy khi dấu phu thê tốt bụng này. Có hôm Khắc nhi săn được 5 con gà rừng, nó tặng toàn bộ cho hai vị phu thê kia. Hai người họ đem cho ái nữ một con tẩm bổ, đem bán 2 con còn 2 con để lại ăn cơm cũng được vài ngày. Hôm ấy cũng có chút rượu, trên bàn ăn 4 người quay quần bên nhau thật ấm cúng. Thế nhưng cuộc sống không thể cứ êm đềm mà trôi qua như vậy. Yên nhi và Khắc nhi cũng cần phải lên đường. Trông Yên nhi tươi tỉnh như thế thôi thật tình Khắc nhi biết chất độc đang dần ngấm, nó chỉ có thể khống chế từng ngày mà thôi, nó biết chỉ có lão bà mới biết cách trị dứt hẳn. Nó chỉ có thể đảm bảo mạng sống của nàng. Tính đến hôm nay thì cả hai đã ở đây hơn mười ngày. Cuộc sống cứ êm đềm mà trôi qua, tình cảm cứ thể mà được vun đắp.

  • Hai người phải ngủ riêng chắc không thoải mái

Câu trêu đùa vô tình của lão đương gia làm Yên nhi cùng Khắc nhi ngượng chín cả mặt. Nhưng rồi cả hai nhìn nhau, nắm tay nhau thật chặt và quyết định nói sự thật với hai người tốt bụng này, hai người họ cũng cần phải đi.

  • Thứ lỗi cho bọn ta, thật ra bọn ta không phải là phu thê thật

Buông chén cơm cặp phu thê tốt bụng nhìn nhau rồi nhìn hai người họ. Chợt lão đương gia bật cười, còn vị đại thẩm thì cười hiền từ.

  • Thật ra chúng ta biết rồi, nhưng thấy hai người tình cảm yêu thương thế cũng không nỡ vạch trần

Khắc nhi nghệch mặt ra gãi đầu cười trừ. Yên nhi thì cúi mặt.

  • Thôi hai người mau ăn đi
  • Còn một chuyện nữa, ngày mai bọn ta sẽ lên đường

Giờ mới là lúc không gian buồn phiền thật sự.

Đêm đó tâm trạng của Khắc nhi và Yên nhi mới thật sự tệ, lên đường đồng nghĩa với việc những ngày tháng bên nhau sẽ càng lúc càng ngắn hơn.

  • Huynh lên đây nằm đi, đừng nằm dưới nữa lạnh lắm
  • Thôi muội nằm cho thoải mái

Xoay người hai ánh mắt lại chạm nhau, không phải lần đầu tiên ở chung một phòng nhưng cảm giác ngượng ngùng vẫn hiện diện. Yên nhi biết Khắc nhi rất trân trọng mình, lúc trước khi nàng nghĩ nó là nam nhân nàng vẫn an tâm khi gần nó, bây giờ có vẻ càng an tâm hơn. Dù nàng biết nữ nhi thì sẽ không mạnh bằng nam nhân nhưng bên cạnh nó nàng luôn có cảm giác bình yên mà không cần phải tìm kiếm ở nơi nào xa cả.

  • Ơ, muội xuống đây làm gì?
  • Trên đó chật thì ở đây nằm cho rộng
  • Sẽ lạnh lắm đó – trêu chọc sóng mũi của Yên nhi, Khắc nhi đùa

Nàng trề môi, nhưng lồng ngực chợt đau.

  • Muội lại khó chịu sao, mau lên giường – Khắc nhi nói như ra lệnh

Yên nhi chẳng những không sợ mà con cười trêu ghẹo.

Nàng có biết nó sẽ ăn thịt nàng nếu như nàng còn khêu gợi như thế không hả. Nàng vẫn kín đáo thế nhưng luôn toát lên nét quyến rũ khó cưỡng lại.

  • Ta sẽ ăn nàng mất
  • Thách huynh cũng không làm – tự tin nàng dúi mặt vào vai của nó để tìm hơi ấm

Lời tự tin của Yên nhi khiến Khắc nhi bó tay thật sự, nó dang tay ôm nàng vào lòng mình thật chặt để sưỡi ấm, chợt nàng ngẩng đầu làm hai đôi môi chạm nhau. Rồi chuyện gì đến cũng đến, nụ hôn đã diễn ra say mê và lắng đọng. Nụ hôn ngọt ngào của tình yêu, hai đôi môi cứ quấn lấy nhau như không muốn rời. Và tuyệt nhiên chỉ dừng lại ở nụ hôn, Khắc nhi gằn tay mình lại không cho nó táy máy lung tung, điều này Yên nhi có thể cảm nhận được. Nước mắt nàng lại tự khắc rơi, rơi không phải vì đau mà rơi vì hạnh phúc.

  • Ngủ thôi mai chúng ta phải lên đường

Ngoan ngoãn Yên nhi dựa vào lòng Khắc nhi, mi mắt khép lại.

  • Bất ngờ thật
  • Chàng nghĩ gì vậy, đó gọi là yêu thật đấy
  • Thế ăn nhau không gọi là yêu hả
  • Thật là, về ngủ - vị đại thẫm lườm yêu tướng công của mình

Lão đương gia khẽ cười, ăn nhau cũng là yêu. Yêu được biểu thị qua nhiều cách mà, Khắc nhi đối với Yên nhi là sự trân trọng yêu thương và nó biết nó không có quyền lấy đi thứ quý giá nhất của nàng. Cho dù nó hiểu nàng luôn tự nguyện dành cho nó, nó sẽ cùng nàng hòa vào nhau nhưng không phải là bây giờ. Hôn nhẹ lên vầng tráng cao ráo thông minh kia nó mỉm cười hạnh phúc và chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm tinh mơ cả căn nhà nhỏ chốn dừng chân suốt mấy ngày qua của Yên nhi và Khắc nhi đã sáng đèn. Đôi phu thê tốt bụng chuẩn bị khá nhiều lương khô để hai người họ mang theo dùng dọc đường.

  • Đa tạ hai vị đã cưu mang chúng tôi trong thời gian qua
  • Giúp người lúc hoạn nạn là điều nên làm, phu thê ta không có gì ngoài mớ lương khô này, hai người dùng tạm
  • Đa tạ rất nhiều – nhận lấy Khắc nhi đỡ Yên nhi lên con ngựa mới mua hôm qua
  • Tiểu nữ cùng Khắc nhi cáo biệt
  • Chúc hai người trăm năm hạnh phúc

Khắc nhi và Yên nhi nhìn nhau mà trong lòng thì đang tấu lên đoạn tình hạnh phúc.

  • Đa tạ, chúc phu thê hai người mãi mãi sống yên bình

Mặt trời lên cao cũng là hai thân ảnh khuất xa chốn bình yên ấy. Mọi chuyện lại vẫn phải tiếp tục.

  • Chúng ta sẽ đi đâu
  • Về U Dương ốc để lão bà trị thương cho muội
  • Khắc ca huynh không hối hận khi yêu muội sao

Không có tiếng trả lời chỉ có một vật thể mềm mại chạm vào má của nàng, điều này làm Yên nhi ngại ngùng đỏ mặt.

  • Không bao giờ, còn muội có hối hận khi yêu ta không?
  • Dĩ nhiên là không rồi

Hai con tim lại hòa nhịp cùng nhau, bạch mã vẫn chạy không ngừng nghĩ. Một người tựa vào một người, một người làm chỗ tựa vững chắc cho người kia. Thế là cả hai lại tiếp tục bên nhau.

Tin tức từ biên giới vừa báo về, Liêu Quốc đang có dấu hiện tấn công Sở quốc. Giao Thiên hoàng thượng đang rất lo lắng, dù ngài có tài chinh chiến đến đâu thì vẫn cần sự trợ giúp. Việc Dương phi hạ sinh hoàng tử đã khiến mọi âu lo của ngài tan biến. Dù Dương phi có sinh công chúa cũng chẳng sao, là nữ nhi hay nam tử thì đều là báu vật của ngài. Nhưng nếu Dương phi hạ sinh hoàng tử thì sẽ được lập làm thái tử ngay. Việc này cũng làm chấn động cả hoàng cung, toàn thể triều thần lại chia ra nhiều phe phái để bàn tán. Hoàng thượng chả quan tâm, mà ngược lại ngài càng vui mừng hơn. Từ nay ngài đã có thể sủng ái Dương phi mà không cần canh cánh lo rằng hoàng hậu sẽ làm loạn. Ngài cũng biết làm thế này sẽ gây khó cho Dương phi nhưng ngài hết cách rồi, đó là cách duy nhất để bảo vệ người mà ngài yêu thương nhất. Đợi Yên nhi trở về mọi chuyện sẽ ổn định lại thôi.

  • Hoàng tử Sở Giao Khang vừa được lập làm thái tử khi chỉ mới có 1 tháng tuổi – tin tức lan rộng khắp chốn, đã đến tai của Yên nhi cùng Khắc nhi

Yên nhi lo lắng khi nghe tin ấy, Sở Giao Khang là ai.

  • Các ngươi có biết không nghe nói Dương phi là phi tử duy nhất mà hoàng thượng yêu, con của nàng ấy tất nhiên phải được sủng ái hơn người thường rồi

Nhìn người đó Yên nhi chả nói gì.

Khắc nhi chỉ còn biết nhìn Yên nhi mà thắc mắc, nó không biết chuyện này là thế nào. Nếu hỏi chuyện trong giang hồ nó còn biết chứ mấy chuyện cung cấm này nó thua.

  • Muội đừng suy nghĩ nhiều không tốt cho sức khỏe đâu
  • Muội hiểu mà, Khắc ca này khi nảy muội thấy rất nhiều người trong phái Tào Cân tụ họp

Khắc nhi cũng không rõ.

  • Muội nhớ rồi sư phụ có nói rằm tháng 2 mọi người sẽ họp lại để gặp bang chủ, cây cẩm thạch của muội – giờ Yên nhi mới nhớ đến vật truyền môn của phái Tào Cân, nàng tự trách mình thất trách để lạc mất nó

Cạnh bàn có vài vị phu xe đang uống trà bàn tán.

  • Nghe nói trưởng môn mới đương nhiệm đã tập họp cuộc họp này
  • Không biết Hà trưởng môn thế nào rồi?

Cả hai cùng nhìn nhau, trưởng môn đương nhiệm.

  • Yên nhi chẳng phải sư phụ đã giao chức vụ đó lại cho muội sao
  • Muội cũng đang thắc mắc đây

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: