Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 2

660 0 4 0

CHƯƠNG 2

Đôi mày nhíu lại rồi vội mở ra Khắc nhi bừng tỉnh, mồ hôi đầm đìa, người vẫn còn mệt mỏi.

  • Mẫu thân – sự mệt mỏi ấy không bằng nỗi lo dành cho mẫu thân của mình, tung chăn nó mang hài vào rồi vội chạy đi tìm. Ngơ ngác một chút rồi nó khẽ mỉm cười, đây là An Bình gia trang, là nơi có ngoại tổ phụ và cửu cửu, nó và mẫu thân nhất định an toàn
  • Tiểu thiếu gia ngài không thể đi lung tung, ngài chỉ vừa mới tỉnh – một nha hoàng vội chạy đến bên Khắc nhi ngăn cản
  • Ta muốn gặp mẫu thân, để ta đi – Khắc nhi không đồng ý, thân thủ vốn khá cao nhưng hiện giờ vẫn còn bị thương, khí huyết vẫn chưa thông nên khó mà qua được nha hoàng này. Trong trang ai chả biết võ
  • Đắc tội – nha hoàng chặn đường

Buộc lòng Khắc nhi phải về lại phòng, nếu ai không hiểu Khắc nhi thì sẽ bị lừa ngay, nha hoàng này là một minh chứng.

  • Thiếu gia, xin người đừng chạy lung tung trưởng môn sẽ không tha cho ta đâu – vị nha hoàng vội đuổi theo
  • Ngoại tổ không có khắc khe – lời nói khuất dần sau một dãy phòng

Khắc nhi chạy để tìm mẫu thân, nó đoán mẫu thân sẽ nằm ở giang phòng phía nam, vì nơi ấy là chỗ chứa thuốc đặc trị gia truyền của gia trang.

  • Ngoại tổ

Giọng nói này, là của Khắc nhi.

  • Khắc nhi của ta
  • Ngoại tổ - Khắc nhi ôm chầm lấy An Tinh trang chủ, một tiểu hài tử có nơi làm chỗ dựa tất nhiên là rất sung sướng, không muốn rời

Đứa nhỏ này nay đã lớn lắm rồi, cũng chỉ mới 2 năm không gặp mà đã cao như vậy, khí chất không hề tầm thường.

  • Khổ cho ngoại tử của ta
  • Ngoại tổ mẫu thân con đâu, người trị được cho mẫu thân của con đúng không – quẹt ngang nước mắt Khắc nhi hỏi trong niềm hi vọng cao ngất

Chỉ tiếc rằng Trang chủ An Tinh đành để nó thất vọng.

  • Thứ lỗi cho ta Khắc nhi
  • Thế là thế nào – một sự suy sụp, ngoại tổ là niềm hi vọng cuối cùng mà Khắc nhi có thể bấu víu vào
  • Khắc nhi đừng khóc, con có biết con rất tài hay không, con đã đưa được mẫu thân về đây, ngoại tổ hứa nhất định trị được cho mẫu thân của con
  • Có thật không – một niềm tin lại hé sáng, và Khắc nhi có thể hi vọng

Trang chủ An Tinh mỉm cười gật đầu, ôm ngoại tử vào lòng mà xoa tóc cho nó. Ông nhất định làm được, cho dù có đánh đổi bất cứ thứ gì, ngay cả mạng sống của mình.

Sáng hôm sau đúng thật Trang chủ An Tinh cùng An La và vài người đồ đệ thân cận lên đường đến U Dương cốc, có cả Khắc nhi. Ngài biết không để nó đi theo thì nó cũng sẽ lén theo cho bằng được, tư chất thông minh, khả năng hơn người Khắc nhi đủ bản lĩnh làm điều đó. Nếu để vậy thì mang nó theo vẫn tốt hơn.

Hơn bảy ngày đường mệt mỏi Khắc nhi không hề than vãn, nó rất mong gặp được Chu Không lão bà để lão cứu chữa cho mẫu thân mình, nó không hề sợ mệt.

Đôi lúc An Tinh trang chủ ước gì mình có nhiều tài hơn để giúp một đứa trẻ dễ thương, hiền lành như Khắc nhi không khóc. Nhìn nó nén tiếng thở dài làm người cay cay sóng mũi. Bao nhiêu năm hành tẩu trên giang hồ, An Bình gia trang cùng các con và các đồ đệ là niềm an ủi của người. Khắc nhi là đứa cháu đầu tiên, cũng là đứa cháu mà lúc nào người cũng yêu thương và tự hào. Từ nhỏ nó sống trong Thiết Chưởng bang ảnh hưởng không ít về sự tàn bạo nhưng có lẽ nhờ di tính từ phụ thân và mẫu thân nên nó lại hiền lành. Phụ thân của nó không phải người xấu đó là lý do trước lúc rời khỏi Thiết Chưởng bang người đã nhẹ nhàng, từ tốn để nói chuyện, người nhìn ra được ánh mắt đau thương của người nam tử ấy.

  • Các hạ đến từ phương xa có thể cho biết quý tánh đại danh – một giọng nói phát ra từ những vách đá cao chót vót

Người trong An Bình gia trang có phần rụt rè, riêng Trang chủ An Tinh và An Lạc thì không. Còn Khắc nhi nó giờ đã biết sợ là gì đâu.

  • Tại hạ An Tinh trang chủ của An Bình gia trang bái kiến Chu Không lão bà
  • Không biết An Tinh trang chủ đại giá quang lâm có gì sai bảo
  • Đắc tội đắc tội, tại hạ nào dám, chỉ mong Chu Không lão bà ra mặt để tại hạ cầu xin một chuyện
  • An Tinh trang chủ khách sáo quá rồi – từ trên đỉnh núi một người thiếu phụ đầu hai thứ tóc, tóc dài gần đến chân bay xuống. Dù đã được mệnh danh là lão bà nhưng gương mặt cứ như một thiếu nữ, có điều tóc đã không còn một màu đen huyền bí

Trang chủ An Tinh đang vui trong lòng, không ngờ Chu Không lại dễ dàng để gặp như vậy.

Ngài nào biết Chu Không trước giờ làm gì cũng điều suy tính thiệt hơn.

Cuộc trò chuyện diễn ra khá lâu, chốc chốc lại nghe tiếng cười rợn người và vang vọng. Không biết sẽ có kết quả gì hay không, chỉ thấy khi An Tinh trang chủ bước ra thì thần sắc không hề dễ coi.

  • Đi thôi
  • Ngoại tổ tại sao vậy, lão bà không chịu cứu mẫu thân của con sao, vậy để con vào cầu xin – Khắc nhi nhất định không về nó chạy về hướng động của lão bà
  • Khắc nhi, đó không phải nơi con có thể nào – An Tinh trang chủ vội cản cháu của mình lại

Khắc nhi không hiểu, đến đây thì phải cứu được mẫu thân chứ.

  • Con không về, con sẽ gặp lão bà
  • Tiểu tử ngay cả ngoại tổ của ngươi nói chuyện với ta còn không dám gọi ta là lão bà đấy – một âm sắc có phần tức giận

An Tinh trang chủ kéo Khắc nhi về phía mình.

  • Chu Không các hạ, điều kiện đó mạn phép tại hạ không thể đồng ý
  • Là điều kiện gì mà không thể đồng ý, ngoại tổ nói đi, biết đâu con giúp được – Khắc nhi vẫn nài nỉ, nó không thể bỏ qua cơ hội cứu mẫu thân mình

Đau lòng An Tinh trang chủ chỉ đành lắc đầu, ông không thể.

  • Ta không thể, về thôi
  • Không, lão bà rốt cuộc đó là điều kiện gì – Khắc nhi chạy về hướng cửa động nói lớn
  • Khắc nhi – cứng rắn An Tinh trang chủ kéo Khắc nhi lần nữa
  • Có liên quan đến ngươi đấy tiểu tử – trước cửa động lần thứ hai mọi người được nhìn rõ Chu Không lão bà
  • Liên quan đến ta sao – chỉ tay vào mình Khắc nhi cứ như không thể tin, nhưng nếu là vậy thì tốt rồi, Khắc nhi sẽ làm tất cả để cứu mẫu thân mình
  • Đúng, có điều ngoại tổ của ngươi không đồng ý, ta đành chịu
  • Khoan đã – gọi với theo Khắc nhi quay lại nhìn ngoại tổ của mình

An Tinh trang chủ khó xử, ông không thể đồng ý.

  • Khắc nhi nghe ta, chúng ta sẽ nghĩ cách khác
  • Còn cách nào nữa sao?
  • Không đâu, tiểu tử ngoài ta ra không ai có thể cứu được mẫu thân của ngươi cả – lão bào cười to nói quả quyết

Khắc nhi nhìn ngoại tổ, đúng là người có gì đó giấu nó.

  • Ngoại tổ giấu con chuyện gì, đúng như lão bà nói đúng không, được con đồng ý – không chần chừ Khắc nhi cương quyết
  • Khắc nhi, ta không cho phép

Hai ánh mắt nhìn nhau, trong hai đôi mắt ấy có cả sự van nài.

Khắc nhi cố gắng nuốt từng giọt lệ của một đứa nhỏ ở tuổi 14, không quá nhỏ nhưng cũng chưa đủ trưởng thành. Nó quỳ trước mặt ngoại tổ của nó.

  • Khắc nhi con mau đứng lên
  • Không, con xin ngoại tổ con muốn cứu mẫu thân

Quay đi để không nhìn thấy ánh mắt van nài kia An Tinh trang chủ sợ mình sẽ xiu lòng mất.

  • Giỏi lắm, được ta sẽ cứu mẫu thân của ngươi – cao hứng lão bà cười lớn lần nữa

Sự kiên định của Khắc nhi khiến ngay cả An Tinh trang chủ cũng không thể ngăn cản, nó giống phụ thân của nó, hiếu đạo. Nhưng người phải ăn nói thế nào với ái nữ khi nàng ấy tỉnh dậy đây chứ.

Lại 7 ngày đường tiếp theo Chu Không lão bà cùng người của An Bình gia trang quay về Giang Nam, lão bà rất có hứng thú với tiểu tử tuy nhỏ mà lại toát lên vẻ khí chất này, nhất định sẽ làm được việc lớn.

Vừa đến nơi Khắc nhi đã kéo Chu Không đến phòng của mẫu thân mình, nó không thể chậm trễ giây phút nào nữa.

Tiếng thở dài não nề của An Tinh trang chủ làm cả gia trang không thể nào hưng sắc lên được.

Người thiếu phụ nằm im bất động kia quả thật rất đẹp, tiểu thử này giống mẫu thân ở đôi mắt và chiếc miệng, còn mũi và hàng chân mày kia chắc là giống phụ thân của nó. Hàng chân mày của nó rất đậm, có phần châu lại còn mẫu thân của nó thì lại thưa và tản ra. Rất có khí chất, đúng là lão bà đã chọn không sai.

Để yên tĩnh và an toàn Chu Không sẽ ở phòng của An Y phu nhân trong ba  ngày mà điều khí, vận công, làm những gì cần thiết, điều đó không thể tiết lộ. Những ngày này An Bình gia trang canh giữ rất cẩn trọng, không cho ai tùy tiện ra ngoài, cũng như vào trong, an toàn là tuyệt đối. Trong ba ngày này Khắc nhi lúc nào cũng ở ngoài cửa, đến ăn cơm cũng không rời nửa bước.

Một luồng sáng phát ra từ căn phòng của An Y, Khắc nhi bừng tỉnh và nhìn vào trong, cánh cửa bật mở từ bên trong Chu Không lão bà tám phần mệt mỏi ngước nhìn Khắc nhi, rồi một nụ cười hé lộ. Đã bao lâu rồi lão bà không cười một nụ cười thật tâm với bất kì ai, thế mà tiểu hài tử này có thể khiến lão bà làm điều ấy. Dù chỉ mới gặp có vài ngày.

  • Mẫu thân của ngươi không sao rồi
  • Thật không, đa tạ lão bà – vui mừng Khắc nhi nhảy cẩng lên rồi lao vào trong
  • Đa tạ Chu Không lão nương – An Tinh trang chủ vô cùng xúc động, người quỳ mọp trước mặt lão bà
  • Ấy đừng như thế, là nhờ ngoại tổ của ngươi thôi, ta có thể nghĩ ngơi được chứ
  • Vâng, người đâu sắp xếp phòng cho Chu Không đại hiệp

Bật cười to khi được gọi là đại hiệp Chu Không lão bà đi theo gia nhân về phòng.

An Tinh trang chủ cùng An La vội vã chạy vào để xem An Y thế nào.

  • Mẫu thân Khắc nhi đây, mẫu thân mau tỉnh dậy đi – áp tay An Y phu nhân vào mặt mình Khắc nhi lại rơi lệ
  • Mẫu thân đã không sao rồi, Khắc nhi con nên nghĩ ngơi đi
  • Không, con sẽ chờ đến khi mẫu thân tỉnh lại – kiên quyết Khắc nhi quyết không rời khỏi mẫu thân mình

Cả hai người nhìn nhau lắc đầu, đứa nhỏ này khi đã quyết thì rất khó mà ngăn được.

Trăng đêm nay sáng rõ, ngày mai sẽ có một cảnh phân ly.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: