Bách Hợp Tiểu Thuyết

Chương 7

560 0 1 0

CHƯƠNG 7

Lắc đầu lão ông đành vác cái tiểu tử thúi này về động để Chu Không lão bà cứu chữa, mà lão ta có được vào trong đâu, lão bà ấy chắc sẽ dùng chổi mà quét ra cho xem. Nói là động chứ thật ra bên trong rất đẹp, có nệm ấm chăn êm, vậy mà lão phải nằm ở cái động đối diện với một đống rơm, thật bất công.

  • Lão già chết tiệt, ai cho ngươi giúp tiểu tử thúi vậy hả - đúng như dự đoán Chu Không lão bà rất tức giận khi thấy lão ông bước vào động trên vai là tiểu tử đã ngất đi, lão đặt nó nằm xuống giường
  • Vậy thì ngươi để nó chết đi
  • Ngươi – Chu Không đứng bật dậy dùng một chưởng đánh cái lão già chết tiệt này

Lão không né tránh, chỉ lấy rượu ra uống.

  • Tiểu tử ấy nặng tình quá rồi, nó lương thiện nên làm sao có thể làm ngơ
  • Ngươi còn gọi nó là tiểu tử, ngươi biết nó như thế nào mà – bước lại gần Chu Không lấy kim châm lên nguyệt thái dương của Khắc nhi
  • Đã sao, ta không quan tâm dù gì ta cũng là một nửa sư phụ của nó, ngươi không cứu ta cứu cho dù có liều cái mạng già này – lão vứt bình rượu tiến lại giường
  • Ai nói với ngươi ta không cứu nó, chỉ là ngươi không thấy kì sao – Chu Không liếc xéo lão già

Lão đương gia chỉ bật cười.

  • Không kì không kì, tiểu tử này vốn dĩ đã bị sinh lầm rồi, ngươi không biết đó thôi tiểu quận chúa ấy vô cùng xinh đẹp, hơn nữa lại có tấm lòng, hợp với tiểu tử nhà chúng ta rồi còn gì
  • Ngươi chỉ được cái nói khoác
  • Còn không tin, mà tin hay không cũng không quan trọng, quan trọng tiểu tử này đã đem cô nương ấy làm trọng yếu, chắc là khó quên lắm đây, ta nói cho ngươi biết không được ngăn cản, ngươi sợ mất mặt thì cứ nói nó là đồ đệ của Kinh Hà lão này – hất mặt về phía Chu Không lão bà, Kinh Hà lão vừa đe dọa, vừa kiên quyết
  • Ai nói ta ngăn cản, mà này nó là đồ đệ của ta
  • Ta cũng có phần, trong người của nó có nội công của ta đó

Thế là hai người lại cãi nhau, giờ thì không còn ai can ngăn nữa. Thường thì Khắc nhi sẽ là người giảng hòa nhưng bây giờ thì không còn sức mở mắt nói chi là giảng hòa.

Hai người họ cãi nhau là thế nhưng vẫn cứu chữa cho đứa đồ đệ yêu quý. Chu Không lão bà châm cứu để giúp Khắc nhi đẩy chất độc, còn Kinh Hà lão ông thì một tay truyền nội công cho Khắc nhi để lưu giữ chân khí, cũng như gia tăng sinh lực, một tay không ngừng chỉ trỏ. Cả hai đều biết bản thân có duyên với Khắc nhi, từ lúc Khắc nhi đến cả hai đã rất yêu quý nó, chỉ dạy mọi thứ cho nó, cho dù nó chưa từng gọi cả hai là sư phụ. Cái điều kiện mà Chu Không lão bà đưa ra năm xưa cũng chỉ là cái cớ để được nhận Khắc nhi làm đồ đệ, giờ thì lão bà đang nghĩ mình nên dạy cho nó cái gì nữa. Khắc nhi vốn thông minh dạy đâu hiểu đó, hai lão đương gia này tuy suốt ngày cãi nhau mất hòa khí nhưng là những sư phụ tốt, ngoài dạy Khắc nhi y thuật, còn dạy võ công, nội công, cách nấu ăn, săn bắn, còn kể cho nó nghe chuyện trên giang hồ của hai người họ của những bang phái khác. Còn nói cho nó biết thế nào là triều đình, rồi thị phi, rất nhiều thứ, nó có rất nhiều kĩ năng để sống. Có điều hai người này không phải gặp là nói chuyện đàng hoàng có khi làm nó tức chết, do đó đến tận 5 năm Khắc nhi mới cảm thấy mình học được rất nhiều, mỗi năm trôi qua họ chỉ dạy chút ít. Họ muốn mưa dầm thấm lâu, muốn Khắc nhi thật vững vàng và có cái tâm, không như những kẽ ỷ mạnh hiếp yếu. Họ từng nói nếu Khắc nhi lạm dụng khả năng của mình thì họ không ngần ngại mà phế võ công của Khắc nhi ngay tức khắc. Họ nhận ra trước khi đến đây Khắc nhi đã học võ và luyện công ở môn phái khác, không phải của Thiết Chưởng bang, cũng không phải của An Bình gia trang. Dù thật nó có thừa hưởng từ hai môn phái này, nếu hai người họ đón không lầm thì sư phụ thật sự của nó chính là trưởng môn Song Ưu của phái Cửu Chân ở núi Ngọc Lĩnh. Đứa nhỏ này thật được ưu ái.

  • Lão bà, lão ông – thuề thào Khắc nhi lên tiếng, lồng ngực vẫn còn đau
  • Ngươi còn biết đến sự hiện diện của bọn ta hay sao? – giận dỗi Chu Không lão bà quay đi

Hà Kình lão ông cười lớn.

  • Kệ lão nương ấy, tiểu tử ngươi thấy thế nào
  • Ta không sao, thứ lỗi cho ta
  • Được rồi, không ai giận ngươi đâu, đến lúc ngươi phải đi rồi – thở dài Chu Không lão bà buồn bã nói

Khắc nhi chưa hiểu lắm nó ngồi dậy rồi chợt thấy tờ giấy trên bàn, chắc là từ con chim bồ câu kia.

“Khắc nhi mẫu thân rất nhớ con, đã 5 năm năm rồi mỗi lần chim bồ câu bay đi ta không hề thấy nó quay về, ta biết nó không đến được với con của ta. Con vẫn khỏe phải không, ta biết Khắc nhi của ta rất ngoan, rất thông minh. Con phải học cho tốt rồi mau về với mẫu thân, mẫu thân luôn chờ con”.

  • Mẫy thân - một hàng nước mắt đã chảy ra, đã lâu rồi Khắc nhi không khóc, từ ngày nó rời khỏi mẫu thân thì nó luôn dặn lòng phải mạnh mẽ mà sống
  • Đừng khóc, tiểu tử chẳng phải ngươi gan lỳ lắm sao, dám đấu với xà quyền của Cung Kha tiểu tử đó, ngươi giỏi hơn cả ta
  • Thôi sao lão bà cứ thích châm chọc Khắc nhi vậy – lão ông can ngăn

Thật ra thì Chu Không lão bà không muốn xa Khắc nhi nên không dùng lời ngọt ngào, lời nói đi sai suy nghĩ, dù gì lão cũng biết không giữ chân được nó lâu hơn. Tiếc là bản thân quá cố chấp.

  • Đa tạ lão bà
  • Đứng lên, ta chỉ muốn nghe ngươi gọi ta là sư phụ thôi

Khắc nhi khó xử, bao năm nay rồi nó vẫn chưa gọi hai người này hai tiếng sư phụ. Nó không thể.

  • Được rồi ta biết ngươi khó xử, chuẩn bị đi ngày mai xuống núi – lão ông cũng thở dài, xa tiểu tử nghịch ngợm, thông minh nhưng luôn nấu cho người nhiều món ngon người rất buồn, có lẽ nó thật sự là truyền nhân của người
  • Hai ngươi làm gì thì làm lát vào ăn cơm

Khắc nhi trợn mắt nhìn Chu Không rồi đem ánh mắt nghi ngờ sang Hà Kình.

  • Tiểu tử ngươi đang nghĩ gì, phải biết rất hiếm khi như thế, thôi theo ta ra đây

Khắc nhi ngoan ngoãn đi theo Hà Lình lão ông, không biết hôm nay là ngày gì mà Chu Không lão bà lại xuống bếp, mà còn nấu cho cả nó cùng lão già này ăn, chẳng phải bình thường lão bà ghét ngồi cùng lão ông lắm hay sao.

  • Lão ông định làm gì?
  • Quỳ xuống – quay phắt qua phía Khắc nhi Hà Kình nghiêm nghị

Khắc nhi cũng quỳ xuống, vết thương 3 ngày nay chắc cũng đã lành, có điều nó hôn mê cũng khá lâu nên chưa vận động mạnh được.

  • Hà Kình ta uy chấn võ lâm, tiếc rằng nơi đó không lưu luyến được bước chân này, Khắc nhi ngươi là đồ đệ đầu tiên mà ta yêu quý nhất, ta đã từ bỏ chức trưởng môn để đến U Dương cốc vì một Chu Không lão bà, tiếc rằng lão bà ấy chẳng quyến luyến gì ta. Nhưng không sao, ta đã quyết thì đến chết cũng ở bên lão ấy, do đó ngươi hãy dũng cảm mà đối mặt với cảm xúc của mình, ta biết ngươi là ai nhưng ta còn biết ngươi là một kẻ có tài, khí chất hơn người. Ngươi hoàn toàn xứng đáng, những gì ta nói hôm nay có lẽ ngươi sẽ không hiểu hết được nhưng có một ngày ngươi sẽ biết Hà Kình này không chỉ nói ngoa. Được rồi Trịnh Y Khắc ta muốn ngươi hứa với ta một chuyện

Nảy giờ Khắc nhi vẫn còn ngơ ngác, hôm nay không chỉ có Chu Không lão bà lạ mà ngay cả Hà Kình lão ông cũng lạ, cả hai không cãi nhau khi gặp mặt, lại có những lời nói khó hiểu, những gì lão ông nói nó chỉ hiểu 1 phần thồi.

  • Lão ông cứ nói
  • Sau này dù có xảy ra bất cứ chuyện gì cũng phải bảo toàn tánh mạng
  • Ta mà có làm gì ảnh hưởng đến tánh mạng hay sao
  • Có hứa hay không? – thật là tên tiểu tử này, thông minh thường xuyên ngu ngốc 1 giờ, nhìn tiểu tử này cũng biết tương lai làm việc lớn cũng không chừng. Chỉ là làm việc lớn thì tánh mạng khó mà bảo toàn

Khắc nhi ngậm ngùi im lặng, ở chung 5 năm qua dù gì cũng phát sinh tình cảm. Cũng sắp rời khỏi, nó chắc rằng sẽ rất nhớ hai người họ và cả cảnh vật nơi đây.

  • Ta hứa
  • Được rồi, bây giờ thì ta sẽ truyền lại tầng thứ 9 và thứ 10 trong bộ Hà Kình kiếm pháp cho ngươi, Khắc nhi ngươi phải nhớ luyện võ không thể một ngày một khắc, mà phải là quá trình rèn rủa, hãy tin ta có một ngày ngươi sẽ uy danh thiên hạ
  • Lão ông chẳng phải người nói chỉ truyền tầng thứ 9 và thứ 10 cho trưởng môn của bang thôi sao
  • Nhiều chuyện, ngươi cứ học đi – tên tiểu tử này nhớ dai thật, không thể để kế hoạch phá sản được
  • Ta không học
  • Ngươi
  • Ta không muốn họ trách lão ông đâu, đa tạ ngươi, Y Khắc này đã học quá nhiều rồi – chấp tay thành quyền Khắc nhi quay lưng
  • Ta muốn ngươi học, vì người sẽ là trưởng môn tương lai của phái Tào Cân
  • Lão ông
  • Không bàn cãi nữa
  • Ta không làm
  • Ngươi dám cãi – vận công khí Hà Kình tóm lấy Khắc nhi đem về trước mặt mình rồi bẻ một cành cây ném cho nó thay kiếm
  • Nhất quyết không
  • Tiểu tử cứng đầu, ngươi không học, ta chết cho ngươi xem – nói rồi Hà Kình giơ con dao lên cỗ mình cứa mạnh
  • Lão ông, được rồi được rồi đừng dọa ta, ta học được chưa – hốt hoảng Khắc nhi tội nghiệp lao tới chụp lấy con dao rồi ném xuống, vô tình động vào vết thương nhưng điều đó không quan trọng bằng việc lão ông sẽ tự kết liễu

Đau thật, mà Hà Kình này đâu có điên như thế, lão vẫn chưa được sự dịu dàng ôn nhu từ Chu Không lão bà mà. Chỉ là lão biết tên tiểu tử này không thể bỏ mặc lão thôi.

  • Có vậy chứ, bắt đầu

Không biết Khắc nhi có bị dính mưu hay không nữa, lão ấy chẳng có vẻ gì là đau cả, mà đã lỡ hứa rồi, tại sao lại rắc rối như vậy, nó chỉ muốn quay về bên cạnh mẫu thân cùng ngoại tổ phụ và cửu cửu mà sống đến hết đời thôi, thời gian nó sống nó sẽ để dành để nghĩ về Giao Yên quận chúa. Cho dù nó biết không kết quả nhưng hình bóng của nàng đã đi vào tim nó mất rồi.

Mặt trời xuống núi cả hai một già một trẻ cũng quay về, trước mặt hai người là một bàn đầy đủ các món ăn, Chu Không lão bà đang ngồi chờ.

  • Thật giống nương tử chờ tướng công và hài tử
  • Ngươi có muốn ăn cá sống không?
  • Không không, bữa nay vui vẻ bữa nay vui vẻ
  • Hai người lại thế nữa rồi, ta ăn đây, đói lắm rồi – lắc đầu Khắc nhi cầm đũa
  • Tiểu tử không biết phép tắc – Chu Không liền khẽ tay Khắc nhi

Chợt nhớ nó cười xòa.

  • Mời lão bà và lão ông dùng cơm
  • Từ lúc lọt lòng ngươi không học hai từ sư phụ hay sao vậy – nheo mắt Chu Không lão bà nhăn nhó
  • Ăn thôi – lão ông lên tiếng để giảng hòa

Buổi tối đó thật vui vẻ, không khí thật ấm cúng, Khắc nhi chú ý quan sát hai người bên cạnh, nhìn họ vui lòng Khắc nhi cũng vui. Nó cũng không nở xa hai người họ, cứ ngỡ khi biết sẽ được quay về Giang Nam nó phải vui lắm, vui thì có vui chỉ là nó vẫn không nở. 5 năm nay là hai lão đương gia này chăm sóc, dạy dỗ nó không có ơn sinh cũng có ơn tái tạo ra Khắc nhi ngày hôm nay.

Hai lão đương gia vốn có yên giấc, chỉ muốn giữ Khắc nhi lại bên mình nhưng không được, duyên chỉ đến đây thôi, bên ngoài kia mới là thế giới của tiểu tử ngốc nhưng vốn thông minh này.

  • Tiểu tử bảo trọng đấy – xoa đầu Khắc nhi lão ông cũng có chút nghẹn ngào, nó cao lắm rồi, cao còn hơn cả lão, nó lớn thật, lại tuấn tú và khí chất phi phàm
  • Ta không thất hứa với ngươi đúng không – Chu Không lão bà cười hiền từ

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp: