CHƯƠNG 20
Ngồi đây mà Nghĩa Thanh không rời mắt khỏi Hồng Hoa dù là 1 khắc. Yên nhi có thể thấy gân trên tay của Nghĩa Thanh đã nổi, đó là ghen và khó chịu. Nếu ba tên kia còn không mau dừng hành động khiếm nhã ấy thì nàng tin Nghĩa Thanh sẽ liều sống chết với chúng cho mà xem.
Hồng Hoa hốt hoảng vội nhìn về phía sau, còn tưởng là Nghĩa Thanh. Nàng sợ Nghĩa Thanh sẽ giết ba tên này mất, nhưng không phải huynh ấy, huynh ấy chỉ vừa đứng lên và chiếc đũa vẫn còn trong tay.
Tiểu Hào đưa tay chỉ ra cửa, 3 người kia liền chạy nhanh ra ngoài.
Có điều Hồng Hoa không quan tâm là mấy, nàng đi về hướng của Nghĩa Thanh rồi ngồi xuống bàn mà nảy giờ Yên nhi đang ngồi.
Giang hồ đâu hẳn lúc nào cũng hiểm ác, cũng có lúc khá thú vị đó chứ.
Hồng Hoa vẫn im lặng, thấy vậy Nghĩa Thanh lên tiếng.
Thất vọng Tiểu Hào vẫn chưa muốn đi, hắn nhớ Hồng Nhi, rất nhớ.
Tiểu Hào thất vọng ngồi phịch xuống ghế.
Thở dài ra chìu thông cảm, Nghĩa Thanh vỗ vai Tiểu Hào an ủi.
Nhìn nam tử này Nghĩa Thanh không khỏi chạnh lòng, từ ngồi đệ ấy đã chuyển sang quỳ để cầu xin. Nghĩa Thanh này biết phải làm sao, Hồng Hoa còn khó xử hơn. Nghĩa Thanh biết nàng ấy không có thành kiến với Hào đệ nhưng mẫu thân của đệ ấy đã xúc phạm tỷ muội nàng ấy. Với nàng ấy thì không sao nhưng với Hồng Nhi thì là không được, hơn ai hết Nghĩa Thanh biết Hồng Hoa rất thương Hồng Nhi. Cho dù có liều mạng để bảo vệ muội ấy nàng ấy cũng có thể làm.
Nghĩa Thanh mỉm cười uống ngụm trà để thanh cổ, trà này là một tay Hồng Hoa trồng ra, nó rất đặc biệt. Mỗi lần dùng nó Nghĩa Thanh không tài nào quên được mùi vị ấy, nó đắng ở đầu lưỡi nhưng ngọt từ thanh quản, giống như Hồng Hoa vậy.
Có chút bất ngờ khi Nghĩa Thanh lại khẳng khái xưng hô với mình như thế Yên nhi cười nhẹ.
Lại một chuyến hành trình nữa phải bắt đầu, cái nắng gay gắt của mùa hè đã chuyển sang cái se se lạnh của thu sang. Thu đến tuyết vẫn chưa rơi nhưng lá đã chuyển màu, liệu con người có như những chiếc lá kia sẽ thay đổi theo năm tháng. Rồi ai cũng sẽ già đi. Cái đêm trước lúc rời khỏi Thiên An trấn, cái tên nghe quá đổi thanh bình kia Yên nhi cùng Nghĩa Thanh đã cùng nhau trà trộm vào nơi của bọn Liêu quốc và những kẻ giang hồ có ý đồ không tốt đối với Hàn Binh pháp của Nhược gia. Lần này đi hai người nên dễ dàng để điều tra sự việc, hai người biết được bọn chúng sẽ đến đại hội võ lâm để thực hiện tham vọng của Cung Khuynh. Còn người của bọn Liêu quốc sẽ đến Khiết Giang để tìm Hàn Binh pháp, vẫn chưa biết nơi cụ thể nhưng bọn chúng có sơ đồ, có điều vẫn chưa hoàn chỉnh. Mục đích của Cung Khuynh đến đại hội võ lâm lần này không chỉ là chức võ lâm minh chủ mà còn là một nửa còn lại của sơ đồ kia. Yên nhi càng phân vân hơn, nàng nên đến Hằng Nguyệt gia trang ở Tào Châu hay đến Khiết Giang đây chứ. Ngựa vẫn chạy không ngừng nghĩ, nàng lại không màn đến thời gian cứ rong rủi trên đường, nàng muốn đến U Dương cốc thật nhanh.
Cuối cùng Khắc nhi cùng đoàn người của Cửu Chân bang cũng đã đến Hằng nguyệt gia trang, họ đã có chỗ dừng chân tốt để mà nghĩ ngơi. Tại đây các hào kiệt khắp nơi đang dần hội tụ đông đủ, có cả người của phái Tào Cân. Khắc nhi có nghe nói họ còn không biết trưởng môn có đến vào năm nay hay không. Nghĩ lại nó cảm thấy nhớ Hà Kình lão ông cùng Chu Không lão bào, không biết hai người họ có khỏe hay không. Chốn giang hồ này họ đã muốn ẩn tích từ lâu. Cánh hoa dại đung đưa theo chiều gió làm Khắc nhi nhớ đến mùi hương trên tóc của Yên nhi, tóc nàng ấy xõa dài thật đẹp, thật mượt mà. Khắc nhi này đã có diễm phúc mà chiêm nghiệm và được ngắm nhìn vẻ đẹp kiều diễm ấy.
Dừng chân tại nơi mà mình đã từng dựng lều để nghĩ ngơi Yên nhi ngắm nhìn xung quanh. Cảnh ở đây thật đẹp, U Dương cốc đâu có nghĩa phải là âm u, chính nơi này nàng đã gặp được Khắc nhi, đã nhìn thấy khuôn mặt và thân ảnh ấy, đến giờ không tài nào nàng có thể quên. Miếng ngọc bội nàng vẫn luôn mang theo, Khắc nhi đã bảo chỉ trao cho người mà huynh ấy yêu thương, liệu người ấy có thật là nàng. Thời khắc chia xa cũng tại nơi này, huynh ấy lại cứu nàng thoát khỏi Cung Kha. Ở An Bình gia trang cũng là huynh ấy không để kẻ kia mạo phạm nàng lần nữa, khi ấy cả hai đã rất gần nhau. Trái tim của cả hai cứ như hòa nhịp, huynh ấy đã chăm sóc và bên cạnh nàng cả đêm hôm ấy. Ánh mắt yêu thương dành cho nhau thì làm sao có thể là giả được chứ.
Sau giây lát suy nghĩ Yên nhi có thể đoán được đó là ai.
Lão ông cười hiền từ.
Quận chúa khẽ mỉm cười, hai vị tiền bối này thật thú vị.
Trước mặt Yên nhi là một cửa động nhìn có chút đáng sợ, mạnh dạn theo lão ông vào trong nàng không khỏi bất ngờ, quá đẹp khác hoàn toàn với bên ngoài, lại có một bàn đầy thức ăn cứ như đã chuẩn bị từ lâu.
Làm lão ông nhăn nhó đến tội nghiệp.
Yên nhi phì cười.
Cả ba cùng ngồi trên bàn tiệc đã được chuẩn bị sẳn, thế nhưng Yên nhi vẫn chưa cầm đũa. Không phải nàng không thích mà vì nàng chưa hiểu nguyên nhân thì chưa ăn được.
Biểu hiện của quận chúa, hai lão trước mặt biết chứ.
Hà Kình bật cười.
Thiện chí của hai người họ làm Yên nhi khó lòng từ chối, các món ăn tuy dân giả mà lại rất ngon. Khắc nhi phải hạnh phúc và vui lắm khi có hai người này chăm sóc như vậy.
Nàng không trả lời chỉ cười mỉm gật đầu, mặt vẫn vương nỗi buồn.
Lão ông không dám hỏi nữa vì đã bị lão bà liếc xéo nên cắm cúi ăn. Thật ra thì hai người đã đón được có người đến viếng thăm, chỉ không ngờ đó là quận chúa. Quả thật đây là cái duyên, hai đứa nhỏ này nói không có duyên với hai lão đây quả thật là không tin. Dù không còn Khắc nhi ở đây nhưng Yên nhi vẫn đến, cứ như có gì đó thôi thúc vậy.
Biết ngay thế nào đứa nhỏ này cũng thắc mắc, hai lão đây đã chuẩn bị tinh thần từ trước rồi.
Hà Kình lão ông gật nhẹ đầu rồi ném một thân cây nhỏ cho Yên nhi. Khi lão dạy bất kì ai cũng đều bắt đầu từ một thân cây. Từ xưa đến nay chỉ có 3 người lão đích thân chỉ dẫn, trong bang đều là do các Cần lão đại. Những Cần lão đại ấy chính là thủ lĩnh của mỗi nhóm môn đồ. Họ làm nghề phu xe, phu hàng hóa ở cảng, có cả người chỉ bán mì ven đường, bán màng thầu hay thậm chí là mã phu. Môn đồ trong bang có khắp nơi trong Sở quốc. Đại hội võ lâm lần này chắc rằng các Cần lão đại của mỗi nhóm sẽ đến tham dự. Lão biết họ đến để gặp lão báo cáo tình hình.
Không hiểu lắm nhưng tiền bối đã nói vậy thì Yên nhi nghĩ mình không nên từ chối. Nàng học không phải chỉ một người dạy nên các đường kiếm có khác chút đi.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)