CHƯƠNG 52
Nếu bây giờ nó trả lời không thì thế nào, mà nếu nó trả lời có thì ra sao. Nếu nói không nó sẽ mất Yên nhi và không còn cơ hội bên cạnh nàng, còn nói có nó cũng hiểu cuộc sống sau này không đơn giản nữa, gần vua như gần cọp. Chưa tính nếu thân phận thật của nó bị phát hiện thì hoàng thượng sẽ xử lý nó ra sao. Nó thì chẳng sao có điều nó không muốn Yên nhi cùng An Bình gia trang xảy ra chuyện. Thế nhưng nó không thể xa quận chúa được, nó rất yêu nàng, xa nàng chẳng khác nào nó xa luôn hạnh phúc, tương lai và cuộc sống ý nghĩa của mình. Nàng quá nặng tình với nó và nàng đã hi sinh vì nó quá nhiều.
Bất ngờ trước câu hỏi ngược lại của nó, hoàng thượng cười to vỗ vai nó.
Vua vẫn là vua, tuyệt tình quả là vua. Nó không ngờ Yên nhi phải đối diện với những chuyện binh đao, loạn lạc, mạng sống và cả hạnh phúc theo kiểu chẳng nhẹ nhàng chút nào. Nó yêu nàng nó biết nó nhất định làm tất cả để nàng vui và bình yên.
Không trả lời hoàng thượng phất tay áo.
Nó lui về sau, mắt nhìn về phía trước, ngày mai là gì thì ngày mai sẽ biết, giờ nó chỉ biết nó cần về với Yên nhi.
Phì cười nó vuốt tóc nàng rồi ôm nàng vào lòng mình.
Gật nhẹ đầu nó hít hà mùi hương thoảng thoảng dễ chịu trên người Yên nhi, nàng luôn làm nó thoải mái.
Nó không trả lời Yên nhi cũng không hỏi, nàng nghĩ có chuyện gì đó thế nhưng nàng sẽ đợi đến khi nó nói.
Quả thật hôm sau cả hoàng cung trở nên khác hẳn, có rất nhiều sứ giả từ các nước láng giếng đến Sở quốc. Yên nhi cùng Khắc nhi cũng được triệu đến từ sớm để chuẩn bị, Yên nhi đang nghĩ đến thái độ của Khắc nhi vào tối qua. Chẳng lẽ đã có việc gì đó không hay, hay hoàng thượng đã nói gì đó gọi là uy hiếp nó.
Đúng với tư chất một đế vương, hoàng thượng bình tĩnh trước lời khen và điềm nhiên trước những lời nói ẩn ý. Ngài không thể phấn khích hay nổi giận với sứ thần được.
Đứng bên trong Yên nhi đã nghe tất cả, giờ thì nàng có thể hiểu phần nào. Việc nàng tự định hôn sự tuy hoàng thượng đã đồng ý, thế nhưng liệu quốc dân có hay không. Giao hữu vẫn là điều cần thiết.
Nét mặt lo lắng của Yên nhi, Khắc nhi có thể phần nào hiểu được. Bọn họ đã nói rõ ý định rồi còn gì.
Miệng cười mà lòng đang căng thẳng, hoàng thượng uống vội một ngụm trà để lấy bình tĩnh. Ngài cẩn trọng nhìn xung quanh, rồi cười thầm trong bụng.
Gật gù hoàng thượng lại nâng ly mời mọi người, rồi ra hiệu chuẩn bị lập võ đài.
Yên nhi cũng lo lắng không kém, nàng nhìn Khắc nhi mong nó sẽ nói gì đó nhưng không nó vẫn cứ im lặng.
Nó im lặng vì nó đang bận suy nghĩ, nó đang tìm hiểu đối thủ của mình. Những người ở đây không phải cao thủ võ lâm nhưng là người chinh chiến sa trường, tính kiên trì ngoan cường có thừa. Nắm chặt tay Yên nhi lòng nó cảm thấy bất an.
Một người chấp tay cung kính rồi lên võ đài trước.
Khắc nhi nắm chặt tay mình, nó chưa vội ra bây giờ, nó dần hiểu ý của hoàng thượng.
Hoàng thượng là muốn những người trên đó tự đấu với nhau để bước cuối cùng là nó.
Trận chiến vẫn diễn ra, có vẻ tò mò về sắc đẹp của Yên nhi đã làm những con người này hăng máu, không chú trọng đến tôn nghiêm mà hành xử như những kẻ giành mỹ nữ trong các kĩ viện.
Nhìn sang nén hương cũng đã tàn gần hết, người đánh trống đã phải thay trên 10 người, bọn này quả thật rất hăng, nhịp trống cũng dồn dập hơn.
Người trên võ đài quả là uy dũng, tuấn tú, hoàng thượng gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
Vị hoàng tử ấy cứ nghĩ mình được lòng hoàng thượng thì càng ra sức trỗ tài, hắn bay xuống lấy cung tên rồi nhắm thẳng vào một tấm bia đặt đó chừng 100 thước, vút, tiếng phi tiêu lao đi cứ như xé nát không khí.
Đồng loạt rất nhiều người cùng hướng về phía của cung nữ khi nảy, nhất là vị hoàng tử kia, có vẻ hắn đang nắm chắc phần thắng sẽ có mỹ nữ bên mình.
Cười trong lòng hoàng thượng đặt tách trà xuống, quay sang nhìn Khắc nhi. Ngài đã đoán đúng, có lẽ ngài cũng đã không nhìn nhầm người.
Vị hoàng tử có phần trùng bước trước ánh mắt kia.
Hoàng tử lùi lại đồng thời lấy lại vẻ nghiêm nghị.
Khắc nhi vẫn bình tĩnh, trước khi ra đây nó đã nghĩ rất nhiều, nó biết nó đang liều lĩnh. Nếu nó thua đồng nghĩa với việc nó mất không chỉ Yên nhi mà còn là tất cả.
Yên nhi muốn mặc kệ nó, nàng đã khuyên bảo nó là đừng ra mà nó cứ liều. Nàng biết vị hoàng tử ấy, nàng không phải sợ nó thua, mà là nàng sợ nó sẽ không toàn mạng. Nếu nó thắng thì vị hoàng tử kia cũng sẽ lôi nó chết cùng vì thanh danh của quốc gia. Nàng đã bảo dù có bất cứ chuyện gì thì nàng cũng chỉ là của nó, cũng chỉ yêu mình nó, thế mà nó vẫn không nghe. Mã quốc vốn không đơn giản, nếu muốn uy hiếp hoàng thượng để chiếm nàng còn được, hoàng tử đó cũng chỉ là cái cớ mà thôi. Những sứ thần ở đây một nữa đã quy thuận Mã quốc rồi. Nếu nó cư xử không khéo, nếu không chết dưới tay của vị hoàng tử ấy thì cũng là hoàng huynh của nàng.
Giữ ánh mắt bình tĩnh nhất có thể hoàng thượng nhìn vị hoàng tử kia, ngài quên mất hắn là người của Mã quốc. Ngài nhìn sang Khắc nhi, ngài có nên trả lời như một câu giải thoát. Tiểu tốt là có thể thí vì giao hữu.
Khắc nhi hiểu nỗi lo của Yên nhi, nhưng ở cái chốn hoàng cung này liệu có dung một người như nó nếu nó không có gì đó để chống lưng. Nó phải bảo vệ được nàng, nó phải cùng nàng danh chính ngôn thuận đến với nhau, có vậy nàng mới không bị những kẻ này dòm ngó, nó không thích ánh mắt và cả dục vọng đáng chết của những kẻ quen với chiến thắng kia. Dù có chết nó cũng phải bảo vệ nàng.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)