CHƯƠNG 38
Dường như phát hiện ra được cách trị thương có phần quen nhưng lại lạ, quen vì người đã từng thấy qua, lạ vì Khắc nhi biết được. Lão không thể không hỏi.
- Khắc nhi sao con lại biết chiêu thức này
Kéo từ trong túi áo trước ngực Khắc nhi không hề che dấu, nó đã từng nghĩ sẽ giao lại cho lão ông để người còn biết cách mà xử trí.
- Cửu Dương chân kinh
- Dạ phải, chúng con đã tìm thấy nó ở một hang động – dừng lại Khắc nhi cúi đầu
Còn lão ông thì nhíu mày.
- Thế còn Hàn chân nhân?
- Chân nhân đã mất rồi, chúng con đã chôn cất người ở đó
Lão ông nhắm chặt mắt, lão cũng đã sớm đoán biết được.
- Lão ông con nghĩ quyển chân kinh này nên do người giữ sẽ tốt hơn bọn con – Khắc nhi đưa quyển chân kinh đã có phần ướt vì nước, khi giao chiến với Cung Khuynh xong thì nó bám vào được mấy mảnh gỗ trên thuyền. Thế nhưng nước vẫn bắn vào người, bảo toàn được tính mạng nhưng thân người thì ướt sũng
Cầm quyển chân kinh đã gây sóng gió trong giang hồ trên tay mà lòng lão ông cảm thấy nặng trĩu. Hàn Chân Nhân một tổ sư của phái Võ Đang chân truyền giờ cũng đã không còn. Cứ tưởng mọi thứ sẽ bị chôn dùi theo người thật không ngờ bọn nhỏ này lại có duyên để gặp lại. Có lẽ thiên gia gia đã có thiên ý của riêng người.
- Ta sẽ lấy với điều kiện con phải gọi ta là sư phụ
Khắc nhi nhăn mặt, không ngờ lão ông dù đã bị trọng thương thế mà đầu óc vẫn tinh tế như vậy.
- Lão ông con
- Không cần giải thích, Yên nhi đã chấp nhận rồi giờ là đến con. Cho con biết không phải muốn làm đồ đệ của ta là làm đâu – hất hàm lão ông quyết ăn thua đủ với tên tiểu tử này
Khắc nhi thật sự đang rất khó xử, nó nhìn Yên nhi như cầu cứu.
Vẻ mặt của Khắc nhi chỉ làm Yên nhi thêm buồn cười, khó coi quá đi mất. Ban đầu quả thật nàng cũng khó mà đồng ý, thế nhưng lão ông đã nhờ cậy mà lại có thành ý như vậy, dù gì người cũng dạy bảo cho nàng nhiều thứ, không chỉ có võ học mà còn cả cuộc sống này.
- Huynh nên đồng ý đi, cho sư phụ vui
Ngay cả Yên nhi cũng nói thế.
- Phải đó Khắc huynh, bá phụ của ta rất quý huynh, người cháu này có khi còn không bằng – Nghĩa Thanh cũng thêm vào để thuyết phục, thế nhưng câu nói ấy lại bị lão ông liếc mắt đe dọa
Nghĩa Thanh cười với bá phụ rồi quay sang tiếp tục khoác vai tình yêu của mình.
Hồng Hoa chỉ còn biết cười, những người này xuất hiện trong cuộc sống của cô quả là một điều may mắn. Đặc biệt chính là Nghĩa Thanh.
- Thế nào, tiểu tử ơi ta sắp sống không được bao lâu nữa đâu – lão ông dùng giọng thảm thương nhất để thuyết khục
- Sư phụ người đừng nói vậy – quỳ xuống Khắc nhi hấp tấp
Lão ông cười thầm.
- Được rồi được rồi, ta chưa chết kia mà mau đứng lên. Nghe con gọi như vậy là ta mãn nguyện rồi – đang khoái chí thì từ đâu một luồng khí lạ chạy dọc cơ thể làm lão ông chợt rùng mình rồi một ngụm máu được phun ra
- Sư phụ
- Bá phụ
- Không sao không sao – gượng nói lão ông đưa tay chặn ngực
Khắc nhi vội bắt mạch cho lão ông, nó nhíu mày vì lo lắng, lại cho lão ông uống thêm một viên Liên Sơn đan. Có lẽ nó nên đưa lão ông về U Dương cốc để lão bà chữa trị sẽ tốt hơn.
- Con làm gì vậy? – cảm nhận được một luồn nội lực chạy vào người mình, lão ông cố gắng không tiếp nhận
- Con xin người đó, chỉ còn cách này mới giữ không cho chất độc phát tán nhanh hơn. Cơn sẽ dùng cách trị thương trong Ngũ Dương chân kinh để giúp người đã thông kinh mạch. Con nghĩ người nên cùng Nghĩa Thanh và Hồng Hoa trở về U Dương cốc để lão bà chữa trị
- Khắc nhi, ta – lời nói chưa được trọn vẹn lão ông đã không thể nói gì thêm
Khắc nhi đã ẩn nguyệt để lão ông hợp tác với mình.
Đứng ngoài ai nấy đều lo lắng, nhìn người lão ông cứ hừng hực khí độ,c cảm giác lo sợ cứ bao trùm lấy họ.
Sau 1 canh giờ trị thương cuối cùng Khắc nhi cũng có thể đứng lên, để lão ông nằm nghĩ cả bốn người nhóm lửa, trời cũng đã chuyển sang tốt. Bữa ăn tối hôm nay lại là cá nướng và gà nướng, có còn hơn không, mà đó cũng là đặc sản đấy chứ.
Hôm sau Khắc nhi cùng Nghĩa Thanh đã thức dậy từ rất sớm để xem xét lại chiếc thuyền nhỏ dùng đi đến Khiết Giang. Cũng không có gì đáng ngại, có điều Khắc nhi đang phân vân có nên để lão ông, Nghĩa Thanh và Hồng Hoa đi cùng hay không. Hay là như khi tối mà nó đã nói.
- Tôi đi với hai người họ, huynh vào xem sư phụ thế nào? – đi theo Hồng Hoa và Yên nhi để tìm thêm thức ăn Nghĩa Thanh vỗ vai Khắc nhi bảo
Khắc nhi không phản đối nó vào trong để xem tình trạng của lão ông, có lẽ nó nên khuyên ba người họ trở lại U Dương cốc như thế sẽ có lợi cho lão ông và an toàn cho họ hơn. Nó không biết nó cùng Yên nhi sẽ trãi qua những chuyện gì nên tốt nhất nên có ít người bị liên lụy thì càng tốt.
- Sư phụ người cảm thấy thế nào
- Tiểu tử nhà ngươi giỏi lắm, ngươi có bao nhiêu công lực mà bài đặt truyền cho ta – trách móc Khắc nhi, lão ông không thèm nhìn mặt nó
Khắc nhi lẳng lặng đi về phía trước mặt của lão ông, nó quỳ xổm xuống nhẹ lời khuyên bảo.
- Những gì Khắc nhi có là do người cùng lão bà cất công cho, sư phụ, con chỉ hi vọng người bình an. Người đã truyền chức trưởng môn lại cho Yên nhi, chẳng lẽ người để muội ấy tự mình mà gánh lấy trọng trách, người cần phải bên cạnh mà giúp muội ấy chứ
- Giỏi lắm, dám đem Yên nhi ra mà uy hiếp ta
Cười mỉm nó biết lão ông sẽ không giận, chỉ là người lo cho nó.
Chần chừ một chút lão ông chậm rãi lên tiếng.
- Tiểu nha đầu đó yêu con lắm đấy, con có nên nói sự thật không?
Nghe đến điều này trong lòng Khắc nhi bỗng dâng lên ngọn sóng dữ dội đã âm ỉ từ lâu. Nó vốn không muốn lừa dối Yên nhi nhưng nếu nàng biết sự thật thì sao, có tránh xa nó, có hận nó và có đau khổ hay không. Đáng tiếc nó biết những trường hợp đó điều có thể xảy ra.
- Ta biết con cũng rất yêu Yên nhi, thế nhưng Khắc nhi này, ta cũng mong con hãy suy xét thật kĩ. Tình yêu nó không đơn giản như hai đứa nghĩ đâu, nó cũng trong sáng, cũng đẹp, cũng hạnh phúc. Nhưng nó cũng sẽ có đau khổ, và đau khổ nhất là bị lừa dối chứ chưa hẳn đã là phản bội
- Con hiểu, khi mình lừa dối người mình yêu bản thân mình cũng không thoải mái, con cũng vậy. Phản bối chỉ là một trạng thái của lừa dối mà thôi. Sư phụ, rồi con sẽ nói cho Yên nhi biết sự thật về con, giờ con cần bên cạnh bảo vệ muội ấy. Con phải giúp muội ấy tìm được Hàn Binh pháp
Hiểu điều Khắc nhi nói, lão ông gật gù, lão xoa đầu nó. Nó đã không còn nhỏ bé như ngày nào. Giờ cũng đã ngoài 20, không còn bồng bột, nó lại là đứa biết sống và nghĩ cho người khác. Thở dài lão chỉ hi vọng hai đứa nhỏ này, hai đứa học trò cưng này của lão sẽ được hạnh phúc bên nhau. Thế nhưng chuyện đời khó đoán.
Ở gần bờ sông cả ba người Nghĩa Thanh, Hồng Hoa và Yên nhi đang cẩn trọng quan sát hai người từ chiếc thuyền nhỏ vừa mới cập bờ. Hai người họ đang bàn tán nhiều việc trong đó có Thiết Chưởng bang và một người mà họ gọi là tiểu thiếu gia.
- Mấy năm nay thiếu chủ cứ cho người điều tra về hài tử của mình, trưởng môn coi như đã không có đứa cháu này. Thật tội nghiệp sinh ra đã không được yên bình, còn bị tráo đổi thân phận và sống như một nam hài
- Mà ta thấy tiểu thiếu gia rất có khí chất, có khi đúng như Mã nhủ mẫu đã qua đời nói, tiểu thiếu gia đã bị sinh lầm trong cơ thể của nữ nhi
- Ta nghĩ giống như người vậy đó, mà nghe đâu tiểu thiếu gia cứ đi cùng với một tiểu cô nương xinh như tiên nữ vậy, có khi họ là một cặp
- Ta không rõ, mà thôi mau ra trấn để còn đặt hàng cho tháng này, mà ta phải công nhận Trịnh Gia thật là rắc rối, lại không biết quý trọng người tài. Tội cho tiểu thiếu gia, mà phải nói là tội cho tiểu thư
- Ngươi đừng có ăn nói hàm hồ, dù gì tiểu thiếu gia cũng là đứa cháu tài giỏi của trưởng môn. Coi chừng sau này sẽ cai quản Thiết Chưởng bang của chúng ta cũng không chừng
Hai người họ cứ huyên thuyên trò chuyện, lúc thì gật gù lúc thì trách nhau lỡ miệng. Họ nào biết ba người đang chứng kiến nãy giờ đã có một người thay đổi sắc mặt.
- Trùng hợp thật Y Khắc huynh cũng họ Trịnh – nhìn thấy sắc mặt khó coi mà nói đúng hơn là thất thần của Yên nhi, Hồng Hoa vội nói khéo
- Hai người về trước đi ta ra trấn để mua ít đồ dùng
- Sao muội biết đường mà đi – Nghĩa Thanh vội cản
- Thì đi theo hai người họ - nói rồi Yên nhi chạy theo
Nghĩa Thanh cùng Hồng Hoa biết rõ với khinh công của Yên nhi họ muốn đuổi theo cũng khó, họ đành đem những thứ mà nảy giờ ba người tìm được quay về động.
Quả thật ở đây có một cái trấn nhỏ, vậy mà Yên nhi không biết. Có lẽ đã xa nơi này quá lâu nên sự thay đổi là không thiếu. Những quán mì vỉa hè, những phu đánh xe hay những người làm bốc vác cũng khá nhiều. Người của Tào Cân bang quả là có ở khắp nơi, cuối cùng nàng cũng đã thấy hai người khi nảy.
- Ngươi là ai? – một người trong hai người lúc nảy hốt hoảng khi bị Yên nhi điểm nguyệt và đẩy mạnh vào một con hẻm, đồng thời không thể cử động
- Huynh đài đừng sợ ta chỉ muốn hỏi chút chuyện
- Muốn hỏi chuyện đâu cần phải thế này – tên đó phát hiện Yên nhi có những chiêu thức giống với Thiết Chưởng bang, nhất là khi vận chuyển khinh công
Yên nhi cười nửa miệng, nhìn thẳng vào tên trước mặt. Nàng vốn không tin những gì mình nghĩ là thật, nhưng nàng cần đối chứng.
- Thiết Chưởng bang là của Trịnh gia sáng lập
- Đúng thì sao
- Huynh đài đừng cố chấp, nên nhớ mạng của ngươi trong tay ta đó
Tên đó cúi đầu không dám hống hách.
Nhìn lên trời mây đen đã kéo mà Yên nhi vẫn chưa về, Khắc nhi đâm ra lo lắng. Nàng ấy đã đi được 3 canh giờ rồi, con cá mà nó để lại cho nàng cũng đã nguội lạnh. Nó cứ đi qua đi lại trước cửa động, không biết nàng có chuyện gì không. Nó định đi tìm nhưng Nghĩa Thanh và Hồng Hoa nói nên để hai người họ đi, nó cần bảo vệ lão ông. Nó đồng ý vì nó biết Yên nhi rất thông minh có thể ứng phó nếu lỡ gặp tên Cung Kha kia. Thế nhưng đâu biết chắc hắn ta sẽ không bỉ ổi như phụ thân của hắn.
- Sư phụ cẩn thận – bắn một viên đá vào đầu con rắn đang bò trên cửa hang nó nhíu mày, lại là rắn ở núi Xà Cân
- Cái tên độc rắn này vẫn không chịu buông tha, Khắc nhi chúng ta mau rời khỏi chỗ này – lão ông đứng lên nhìn xung quanh, bắt đầu xuất hiện thêm vài con xà độc nữa, thật là làm người khác khó chịu
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)