CHƯƠNG 4
Hắn ta bật cười, lấy quạt và tiếp tục khẫy.
- Vậy thì đừng trách tại hạ không nương tình
- Cung Kha công tử ngài cần chi phải làm khó người khác, ngài cũng biết nước giếng không phạm nước sống, ngài làm thế đã là trái luật rồi
- Kẻ nào – Cung Kha có hơi rụt chân, hắn ta nhìn xung quanh dò xét, âm thanh vang vọng chứng tỏ người này nội công thâm hậu không thể xem thường
Không nghe tiếng trả lời chỉ có giọng cười trong trẻo vang ra, không đáng sợ và ngạo nghễ như Cung Kha, mà khiến người khác an lòng, vì nó vẫn còn vương nét trẻ con, thế nhưng lời lẽ thì hoàn toàn ngược lại.
- Đã đến U Dương cốc mà ngài lại không tôn trọng quy luật ở đây, ngài không sợ Chu Không lão bà sẽ tìm phụ thân của ngài mà kể tội hay sao – lời nói phát ra tuy mạnh dạn, dứt khoác nhưng Khắc nhi đang lo cho mình, lão bà mà biết chắc Khắc nhi ăn đòn mất, lão bà không rảnh mà tìm người khác để mắng vốn. Thôi kệ để giúp những con người bên dưới thì chỉ đành đắc tội với lão bà
Nghe đến danh Chu Không lão bà Cung Kha hơi hoảng sợ, phụ thân của hắn còn phải nễ bà ấy mấy phần, hắn là hạng tiểu bối không dám khinh xuất.
- Các hạ thứ lỗi, tại hạ cùng người của mình sẽ rời khỏi đây, tại hạ thay phụ thân chúc Chu Không lão bà mãi xinh tươi như hoa mẫu đơn
- Tiểu tử ngươi có biết đang nói gì không – lần này là một giọng ma lực hơn, nụ cười cũng không dễ chịu hơn khi nảy
- Thứ lỗi cho tại hạ - Cung Kha vội gập người, nghe giọng điệu này hắn biết không phải người lúc nảy, có vẻ nó uy lực hơn nhiều, điều này khiến hắn khiếp sợ
- Thứ lỗi ngươi có biết ngươi phạm lỗi gì không, mà thôi ta cũng không chấp hạng ranh con không biết núi cao như ngươi. Về nói với phụ thân của ngươi hãy mau mang ngươi đến Hằng Nguyệt gia trang đi
- Tiểu bối nhất định truyền lại, tiểu bối cáo từ - hắn vẫn gập người rồi cùng người của mình nhanh chân vận khinh công bay đi
- Đâu có dễ - Khắc nhi bún vài hạt đậu vào ngay gối của những tên bên cạnh hắn, làm hắn càng hoảng hồn lần nữa
- Tiểu tử thúi còn nghịch phá, việc còn lại là của ngươi, ngươi có biết nếu ta không lên tiếng có thể ngươi và hắn đã đánh nhau rồi không – quay sang Khắc nhi, Chu Không lão bà trách móc
Khắc nhi lè lưỡi.
- Thì đánh, đánh để không uổng phí bao năm ta khổ luyện cùng lão bà
- Ngươi đó, đêm nay ta còn phải luyện tầng thứ 8 nên ngươi muốn làm gì thì làm, nhưng ngày mai giữa trưa phải xuất hiện trong động, nếu không đừng trách ta – nói đoạn với Khắc nhi, lão bà cũng bay đi mất
Khắc nhi không thắc mắc, chắc là có gì đó giao phó, lão bà cũng tinh ý thật biết đêm nay nó sẽ không về.
- Xin hỏi người vừa ra tay tương trợ là người ở phương nào – người chỉ huy tản binh về vị trí, không quên tìm kiếm người giúp đỡ đoàn của mình
- Cho 3 người bọn họ uống ngay đi – từ trên cao Khắc nhi nhảy xuống làm một đám người quan binh giật bắn người và còn giơ giáo lên chỉa về nó
- Dừng tay – người chỉ huy ngăn cản và nhận lấy, có điều vẫn nghi ngại
Hiểu điều đó Khắc nhi tiến về phía 1 người đang bị thương, mặt hắn đã tím cả lên, đây là rắn độc cũng may chưa được gọi là kịch động, nó có thể chữa. Còn nếu là loại rắn được luyện theo phương pháp gia truyền của Võ gia chắc rằng tên nay đã về với tổ tiên mất rồi, e rằng lão bà cũng không chữa được. Hắn chỉ là kẻ luyện võ, nội công chả được mấy phần, chịu đựng được thế này cũng chỉ nhờ vào thể lực, Khắc nhi đành phá lệ.
- Ngươi làm gì vậy
- Để yên cho thiếu hiệp trị thương – người chỉ huy tinh ý ngăn cản thuộc hạ
Khắc nhi tập trung vận công để đẩy máu độc từ trong người hắn ra ngoài, hắn bị nặng nhất nên Khắc nhi không thể trị thông thường được.
Một ngụm máu đen đặc đã được đẩy ra, hắn ngất ngay và không biết gì nữa, trán của Khắc nhi cũng đầm đìa mồ hôi.
- Ngươi đi về phía Bắc khoảng 100 thước ở đó có một hang đá nhỏ, trong đó có một ấm dùng để nấu thuốc, có cả củi, mang những thứ này bỏ vào rồi lấy nước ở con suối cạnh bên, canh đúng 2 canh giờ rồi quay lại, nếu không ta e các ngươi phải chôn cất họ ở nơi đây – đứng lên Khắc nhi vận công để lưu thông rồi tận tình hướng dẫn
Người chỉ huy chần chừ giây lát nhưng linh tính của một người nhiều kinh nghiệm chinh chiến và gặp không ít người trong giang hồ ngài nghĩ có thể tin Khắc nhi.
- Ngươi đi đi
- Tuân lệnh – tên đó cầm một cái túi nhỏ có gì trong đó cũng không rõ rồi chạy đi làm theo lời của Khắc nhi
Khắc nhi tiến đến điểm nguyệt cho hai tên còn lại để ngăn chất độc rồi xé một ít vải ở vạt áo cột phần trên bắp chuối nơi chân bị thương của họ, đồng thời cho cả 3 uống 3 viên thuốc vo tròn khi nảy nó đưa mà không ai dám nhận.
- Đa tạ công tử
- Đừng vội mừng, để xem 3 canh giờ sau họ thế nào – Khắc nhi ngồi lên một tảng đá gần đấy nhìn lên trời bảo, nhưng đó chỉ là sự lấp liếm, nảy giờ nó cứ len lén nhìn vào cái trại ở giữa kia, khi nảy nó nghe Cung Kha nói muốn gặp quận chúa. Nó đoán trong cái lều trại ấy là quận chúa cho mà xem, chỉ thấy bóng của một người, thường con nhà quyền quý sẽ rất xinh xắn, có người còn được mệnh danh là sắc nước hương trời không biết vị quận chúa này thế nào. Ấy chết suýt nữa nó quên mục đích của mình
- Dù sao cũng đa tạ khi nảy công tử và lão bà đã cứu giúp, ta thay mặt quận chúa đa tạ ngài và lão bà
- Đừng khách sáo, thật ra thì ta chỉ muốn đến để xin một vật, trường hợp khi nảy cũng chỉ tình cờ - cơ hội chắc đã đến, Khắc nhi nghĩ có qua có lại, với lại ý định của nó chắc cũng không vượt tầm với của những người này
Người chỉ huy nhíu mày, ông ta nghĩ rốt cuộc Khắc nhi muốn thứ gì.
- Mạo phép hỏi công tử cần thứ gì ở nơi bọn ta
- À, là con chim bồ câu hồi chiều bị các ngươi bắn trúng đấy mà
Chim bồ câu.
- Thứ tội ta không thể vì con chim bồ câu ấy đang trong lều của quận chúa
Vậy là nó đã nghĩ đúng, làm sao đây, cái đầu thông minh của nó chỉ được mỗi việc đoán đúng sự thật.
- Dương tướng quân ngài mời vị công tử ấy đến đây – một âm vang trong trẻo, tinh khiết phát ra cứ như bừng sáng cả một vùng trời tối đen
- Hạ thần đã hiểu – Dương tướng quân - cũng là người chỉ huy cung kính rồi ngài quay sang Khắc nhi
- Mời công tử
- Đa tạ - Khắc nhi trả lời mà tâm trí chạy lại chỗ chiếc lều kia mất rồi
Nói là đến gặp thôi chứ thật ra vẫn phải đứng ở ngoài, cũng phải thôi ai lại để một vô danh tiểu tốn được diện kiến một quận chúa cao sang quyền quý kia chứ, đứng nhìn cái bóng chắc là hạnh phúc lắm rồi.
- Còn không mau tham kiến quận chúa – Dương tướng quân vội nhắc khéo
Khắc nhi này làm gì quan tâm mấy cái đó, cũng không có ý định.
- Không cần, ta còn phải đa tạ ngài ấy
- Đừng gọi là ngài, ta chỉ mới 19 thôi
- Công tử hãy cẩn trọng lời nói – Dương tướng quân lại nhắc khéo lần nữa
Cẩn trọng gì chứ, Khắc nhi này có cái gì phải sợ đâu.
Khóe môi của vị quận chúa xinh đẹp cong lên thành một nụ cười tuyệt mĩ.
- Công tử, quận chúa mời người
- Mời ta – như không tin vào tai mình Khắc nhi chỉ vào mặt mình
Ngay cả Dương tướng quân đứng bên cạnh còn phải bất ngờ, nhưng đó là lệnh.
Một cái thúc từ một con người dạn dày sương gió, chinh chiến sa trường bao năm giờ về cung để thực hiện trọng trách trực tiếp bảo vệ người của hoàng thất này khiến Khắc nhi hơi lảo đảo, võ công nó cao đấy nhưng tình huống bất ngờ vẫn có thể ngã thôi.
- Công tử còn không mau tham kiến quận chúa – lần này là đến nha hoàng bên cạnh quận chúa nhắc nhở
Chắc là mình cũng thất lễ vì nảy giờ đã có hai người nhắc nhở Khắc nhi đành cung kính, chắc cũng không mất gì.
- Tại hạ bái kiến quận chúa
Nha hoàng bên cạnh tủm tỉm cười, đúng là người trong giang hồ một chút phép tắc cũng không biết.
- Hồng nhi không được cười công tử, thất lễ
- Dạ nô tì biết lỗi, nô tì cáo lui – vội cúi đầu Hồng nhi ra khỏi lều trại
Dương tướng quân lại càng bất ngờ, từ trước đến giờ quận chúa có bao giờ để người lạ đứng gần mình dù chỉ là 1 thước đâu chứ, hơn nữa cũng sẽ không ở cùng với người lạ khi chỉ có một mình.
- Sao ngươi lại ra đây
- Bẩm Dương tướng quân đó là lệnh của quận chúa
Dương tướng quân chỉ đành chấp nhận, trong lòng thì càng nghi hoặc hơn, quận chúa chịu mở lòng hay sao. Khắc nhi tuấn tú thật, lại có khí chất, nhưng là người trong giang hồ hoàng thượng làm sao chấp nhận. Ấy sao ông lại nghĩ xa xôi rồi, chỉ vô tình hữu duyên mà gặp nhau thôi, chắc chỉ là hữu duyên.
- Xin hỏi quý tánh đại danh của công tử - giọng nói phát ra người vẫn còn quay lưng
Khắc nhi ngồi xuống cái ghế đối diện với cái giường to lớn kia.
- Ta tên Trịnh Y Khắc – quan sát xung quanh Khắc nhi nhíu mày, con bồ câu không có trong đây, sao lạ thế
Phía trước có một người đã cong khóe môi một lần nữa, nàng mỉm cười cũng không hiểu vì sao, có vẻ nàng thích con người sau lưng mình.
- Ngài có biết đang nói chuyện với ai không?
- Là quận chúa, thật tình ta không hiểu phép tắc đâu do đó nàng đừng mong chờ gì ở ta – Khắc nhi trả lời thành thật, nó có biết gì là quy tắc lễ giáo, quen từ xưa đến giờ rồi
Quận chúa lại mỉm cười, con người này thẳng thắng thật.
- Vậy ngươi không sợ bị trách phạt hay sao?
Có chút uy quyền rồi đó, có chút thú vị đó chứ, trong đầu Khắc nhi từ lúc biết có quận chúa xuất hiện cứ nghĩ người đó phải là một tiểu cô nương đanh đá, cậy quyền và sẽ rất tinh nghịch như bao tiểu thư quyền quý khác. Có lẽ do nó chưa tiếp xúc nhiều nên không biết rõ, trên đời này thiếu gì loại người.
- Ngươi cười gì đó? – nhíu mày quận chúa thắc mắc, không lẽ nàng đã nói gì hay làm gì khiến hắn tức cười và cười nhạo mình
- Cũng không có gì, mạn phép cho ta hỏi con chim bồ câu nhỏ lúc chiều có ở đây không? – đứng lên Khắc nhi lại quan sát xung quanh, nếu không có thì nó cần phải đi, cô nương trước mặt làm nó tò mò quá rồi, nó không biết mình sẽ vô tắc hay không nữa
- Có thể cho ta biết vì sao ngươi cần nó không? – vẫn âm thanh trong trẻo đó quận cháu gặng hỏi
- Nó đưa thư, ta muốn biết về quê nhà thế nào thôi – có hơi buồn khi nhắc về quê nhà, âm thanh không còn dõng dạc như lúc nảy. Dù gì nó cũng chỉ là một tiểu hài tử mới lớn, vẫn còn trẻ con mà, nó tự nhận như thế cho dù nó cũng đã 19 tuổi
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)