CHƯƠNG 13
Chạm nhẹ vào dòng nước mắt của hài tử, tâm can An Y phu nhân không yên ổn, có phải tâm can của nàng đang trách nàng tại sao lại làm con mình bị tổn thương.
Khắc nhi không trả lời, nó chỉ khẽ gật đầu trong chua xót.
Vuốt tóc con, lòng một người mẫu thân cũng đã bị động tâm. Nàng tự trách mình bấy lâu không nghe con nói, vứt luôn bộ y phục mà khó khăn lắm mới có người may cho nó, nàng không quan tâm nữa.
An Y phu nhân cứ như được bảo bọc, chở che, phải chăng thiên gia gia đã trêu ngươi con của nàng, có thật như người ta nói nó đã bị sinh lầm trong 1 thân xác.
Đẩy nhẹ Khắc nhi ra, An Y phu nhân lau nước mắt cho con, nó cao quá, cao hơn cả nàng, nó có thể che chắn cho nàng, mạng này của nàng là do nó cứu.
Tiếng khóc của mẫu tử họ làm hai người đứng ngoài cũng không thể cầm lòng.
An Tinh trang chủ cùng An La đại hiệp bước vào vỗ vai Khắc nhi.
Tiếng cười đã trở lại, cả trấn cũng đều biết tiểu thiếu gia của An Bình gia trang là nữ nhi, thế nhưng họ cũng không mấy quan tâm. Những gì An Bình gia trang đã làm cùng những gì mà Khắc nhi đã làm dường như mới là cái mà họ nhìn nhận. Ban đầu họ có phần sốc nhưng rồi cũng chính tình người mà cảm hóa nhau. Trong trang mọi người đều gọi Khắc nhi là tiểu thiếu gia, phần vì quen rồi, phần vì gọi thiếu gia hay tiểu thư thì cũng là chủ nhân của họ, miễn sao chủ nhân của họ vui là được.
Nếu nói cuộc sống là những chuỗi ngày êm đềm thì sai rồi, đó phải là những tháng ngày của nhớ thương người phương xa, theo đuổi lợi danh, có khi nào con người biết tự hài lòng.
Nhíu mày Khắc nhi đứng bật dậy rồi theo gia nhân ra ngoài.
Bên ngoài An Tinh trang chủ cùng An La đại hiệp cũng đang bận tiếp khách, đó không ai khác chính là sứ giả đến từ phái Cửu Chân.
Người này cũng không xa lạ với Khắc nhi.
Cả hai tay bắt mặt mừng.
Nó gãi gãi đầu, vì nôn nóng thôi.
Vẫn chưa biết mục đích vì sao Song Lăng đến đây nhưng nếu đã đến thì Khắc nhi phải tiếp đón thật tốt, đã lâu rồi Khắc nhi không về lại Cửu Chân phái ở núi Ngọc Lĩnh.
An Tinh trưởng môn cùng An La đại hiệp tế nhị ra ngoài.
Giờ chỉ còn lại hai huynh đệ Khắc nhi nghĩ cái không khí vui vẻ khi nảy sẽ không còn, bằng chứng là Song Lăng đôi mày đã nhíu lại.
Thở dài Song Lăng trầm tư.
Song Lăng thở dài.
Thở hắt ra Khắc nhi lắc đầu, lắc đầu không phải không đi mà là lắc đầu về vấn đề thời gian. Nó biết đã đến lúc Cửu Chân cùng Song Ưu trưởng môn cần nó, nó không thể làm ngơ. Chỉ là chữ hiếu đạo ở đây chưa tròn, nó về chỉ mới có 4 tháng mà thôi, trời vẫn đang vào hạ, oi bức.
Ngồi xuống ghế Khắc nhi cảm thấy nặng trĩu lòng, lại phải xa An Bình trang, xa mẫu thân, ngoại tổ và cửu cửu. Lần này đi biết bao giờ sẽ trở lại, núi Ngọc Lĩnh lại khá xa Giang Nam, càng xa kinh thành hơn “ Yên nhi giờ này muội đang làm gì, ta rất nhớ muội”. Tiếng lòng ấy liệu có đến được với người thương.
Trên tay cầm quyển binh lược Yên nhi chỉ muốn quên, nhưng càng cố quên thì càng nhớ, bức họa ấy đã thấm đầy nước mắt của nàng mất rồi. Lần này thỉnh mẫu hậu về lại hoàng cung nàng nhận được một đặc ân của hoàng huynh đó là tự quyết hôn sự tương lai của mình. Nàng biết hoàng huynh đã nghe được gì đó nhưng huynh ấy vẫn còn suy tư, miệng nói thế nhưng lòng thì chưa yên. Nàng không thể làm huynh ấy phiền lòng. Hằng ngày nàng chỉ biết đọc sách kinh thư rồi đến võ lược. Lâu lâu sang Từ Ninh cung mà trò chuyện cùng mẫu hậu, quản lý An Bình cung của mình, thật trùng hợp hai cái tên giống nhau, hỏi sao mà nàng không nhớ. Lúc này nàng chăm luyện võ hơn cả lúc trước, nàng có dự tính gì đó không hay. Có người nói nàng chính là mệnh của hoàng thượng, mà nàng thì phải có phúc tinh chiếu rọi. Thế liệu ba người có gắn kết được với nhau, nàng biết đã là hữu duyên chỉ là không biết có hữu phận hay không mà thôi.
Khắc nhi lo dọn dẹp mọi thứ để còn chuẩn bị lên đường, nó cần phải đi, mọi sổ sách nó bàn giao lại cho cửu cửu và mẫu thân, nó đề cử A Phúc giúp cửu cửu một tay. Chỉ là nó chưa thể nói chuyện với mẫu thân được, nhìn nét buồn trong ánh mắt của mẫu thân làm lòng nó như trùng xuống.
Đêm đó Khắc nhi ở lại cùng mẫu thân, hai mẫu tử nói chuyện rất lâu, nói rất nhiều chuyện, ngày mai lại phải chia xa.
Gà chỉ vừa gáy, sương còn đọng thì đã có hai thân ảnh trên hai con chiến mã đi về hướng đông. Trước khi đi Khắc nhi có một buổi chia tay không quá ướt lệ nhưng rất tình cảm, ngoại tổ luôn căn dặn Khắc nhi phải biết nghĩ khi hành động, đừng quá nhân từ rồi thiệt thân. Cửu cửu cứ bảo phải chăm ngoan mà luyện tập, giang hồ lắm chông gai. Mẫu thân đã ôm Khắc nhi rồi nói nhỏ “yêu theo trái tim của con”. Yêu sao, liệu Khắc nhi còn có thể, quận chúa và Khắc nhi xa lại càng xa, mà trái tim của nó cũng có còn ở đây. Trái tim ấy đã được Giao Yên quận chúa mang theo về kinh thành xa hoa tráng lệ, nơi nó không thể nào đặt chân vào.
Khắc nhi chỉ cười không nói gì, từng bước chân cũng đã nhanh hơn, hai người đang đi vào bằng lối thứ nhất, ở cái núi Ngọc Lĩnh này muốn vào được Cửu Chân bang có đến chín lối đi, nhưng đa phần đều có người của bang canh giữ.
Hai người họ nhắc đến Song Ái, cứ tưởng đó là trò trẻ con không ngờ đến giờ họ vẫn còn giữ. Khắc nhi còn nhớ ngày còn bé cả bọn ngoài tập luyện võ công cũng chơi mấy trò trẻ con, trong đó có tân nương tân lang. Ai cũng tranh sau này làm tân lang của Song Ái muội xinh đẹp, Khắc nhi luôn là người thắng, thời ấy vô tư không nghĩ gì nhiều. Bây giờ lại thành chuyện để tranh chấp.
Cả hai đẩy Song Lăng sang một bên rồi tiếp tục đánh nhau, rất nhiều người trong Cửu Chân bang chạy ra xem, tất nhiên không thể không có Song Ái tiểu thư – ái nữ của trưởng môn Song Ưu.
Song Ái ngao ngán, nàng rất mệt mỏi vì hai người này, nàng đã nói là không thích ai trong hai người họ hết, nàng chỉ xem là ca ca tốt thôi. Ánh mắt nàng chợt dừng lại nơi người đứng ở cửa, ánh mắt ấy, đôi hàng chân mày ấy rất quen, nhưng sao giờ lại thay đổi như vậy, còn miếng ngọc bội miếng ngọc bội không còn ở đó, chẳng lẽ lời nói năm ấy đã hiệu nghiệm.
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)