Bách Hợp Tiểu Thuyết

117

822 0 1 0

Giờ thìn tam khắc sẽ có cơ thiếp đến vấn an, Mộ Hoan chưa kịp dùng thiện đã phải đứng dậy thay đổi y sam khác, còn chưa làm xong việc bên ngoài đã có tiếng nói của cơ thiếp.

Mộ Hoan cầm gương đồng quan sát một hồi, đưa tay chỉnh lý búi tóc của mình: “Hỉ Tâm, bên phải hơi trống.”

Nghiêng đầu nhìn qua gương, Hỉ Tâm cũng cảm thấy phía búi tóc bên phải hơi trống, thuận tay cầm một chiếc kim thoa khác xem thử.

“Búi tóc ban nãy chủ tử không vừa ý sao?”

“Ban nãy chỉ búi cho thoải mái vận động, nhưng bây giờ là quản gia chủ mẫu để bọn họ vấn an, tất nhiên phải thay đổi cho hợp với thân phận rồi.” Mộ Hoan cầm lấy hoa nhung đưa cho Hỉ Tâm: “Cài cái này lên.”

Tường Liên đang quỳ dưới sàn nhà giúp sửa soạn đai lưng, nghe nàng nói xong liền mỉm cười: “Chủ tử thân phận tôn quý, dù không cài nhiều phụ sức vẫn tỏa ra quý khí hơn người.”

Nghe xong câu này Mộ Hoan đột nhiên khựng lại, chỉ vào mặt mình mà nói: “Ý ngươi là dù ta có đeo nhiều phụ sức vẫn không tôn quý?”

“Ách, không phải! Chủ tử ngài không nên hiểu lầm nô tỳ a!!”

“Ngươi đúng là biết cách chọc tức ta!”

Mộ Hoan tức giận kéo hoa nhung vừa cài ném lại xuống bàn, hậm hực phất tay áo rời khỏi ngọa phòng. Hỉ Tâm vội liếc Tường Liên một cái sắc lẻm rồi đứng dậy đuổi theo chủ tử đã đi đến đại sảnh.

Cảm giác tự vả dâng lên, Tường Liên cúi đầu mắng chửi bản thân, lấy lòng không được đã đành lại còn bị tiểu thư chán ghét!?

Một mạch thẳng đến đại sảnh, Mộ Hoan nộ khí công tâm vén váy ngồi xuống tọa ỷ, quét mắt nhìn khắp An Tự Các xem có ai vắng mặt hay không. Quả nhiên hôm nay người của Ngọc Lộ Các không xuất hiện, xem chừng hôm qua bị nàng dập tắt khí thế nên không có mặt mũi nhìn người nữa.

“Hôm nay Trắc phi không đến vấn an?”

“Trắc phi thân phận vẫn cao hơn quý thiếp một bậc, nếu dùng từ vấn an có vẻ không đúng lắm.” Đông Hinh vuốt ve hai bàn tay cho đỡ lạnh, miễn cưỡng chống đỡ chán ghét: “Mộ chủ tử quả nhiên có tinh thần, đáng tiếc Trắc phi nương nương lại không được như vậy.”

“Nếu Đông cơ thiếp đã có lòng quan tâm như thế thì ta cho phép ngươi đến chiếu cố Trắc phi.” Mộ Hoan vén váy rồi duỗi thẳng cánh tay ra, lãnh liệt phóng mắt về phía Đông Hinh: “Đi đi.”

Đông Hinh tức giận đứng bật dậy, nhưng nhìn quanh bản thân cũng chỉ có một mình không người chống đỡ, đành phải nuốt hận xoay người rời khỏi An Tự Các.

Bớt đi ruồi muỗi tự nhiên không khí liền trong sạch hẳn mấy phần, Mộ Hoan khoan khoái dựa vào lưng ỷ, nheo nheo mắt nhìn tất cả cơ thiếp có mặt ngày hôm nay. Bọn họ phân nửa giống nàng là omega loài người, nhưng thân phận tất nhiên bất đồng, vĩnh viễn không dám nghĩ đến đối nghịch với nàng. Có vài người là omega Lang tộc của các hào môn thất thế, vì không còn chỗ dựa mà phải bám víu vương phủ sống qua ngày. Những người này khó đối phó hơn đám cơ thiếp kia, nhưng sẽ không đến mức liều cả mạng, chỉ cần giữ thái độ đúng mực thì nước sông không phạm nước giếng.

“Các ngươi đều là nữ nhân của Ngạc vương phủ, sống là người của Ngạc vương phủ mà thác cũng phải là quỷ của Ngạc vương phủ. Chỉ cần ai có lòng muôn dạ thú, âm thầm ở phía sau ám hại điện hạ và chủ tử thì đừng mong được khoan hồng. Lấy bọn tiện nô kia mà làm gương, các ngươi không có chỗ dựa, nếu bị vứt ra đường chỉ có thể làm kỹ nữ, khất cái mà thôi.”

Sắc mặt các cơ thiếp chuyển trắng, vội vàng quỳ xuống khấu đầu: “Chủ tử ân đức, nô tỳ xin khắc cốt ghi tâm, tuyệt không quá phận làm càn.”

Mộ Hoan miễn cưỡng hài lòng, cầm một ít quả khô cho vào miệng để lót dạ: “Sáng nay đều đến thỉnh an, đã dùng thiện hay chưa?”

Các nàng đưa mắt nhìn nhau, ái ngại lắc đầu.

“Thế thì cùng ta dùng bữa.” Mộ Hoan quét mắt nhìn Tường Liên đang đứng bên cạnh: “Đi dặn trù phòng chuẩn bị thêm cho các tiểu chủ.”

“Vâng, chủ tử.”

“Vẫn còn hơi lạnh, Hỉ Tâm, ngươi gọi người mang thêm than lô. Sẵn tiện mang mấy kiện phi phong giữ ấm tốt nhất đến cho các nàng, xem các nàng đều lạnh đến run rẩy cả rồi.”

Cơ thiếp thụ sủng nhược kinh, rối rích cảm tạ ân đức của Mộ Hoan, ánh mắt nhìn nàng cũng không còn kiên dè sợ sệt mà biến thành ngưỡng mộ tôn sùng.

Cách thu phục nhân tâm này cũng là học từ Mộ Tước mà ra, bình thường tỷ tỷ đối đãi hạ nhân rất tốt, bọn họ dù có ác tâm cũng không nỡ hạ thủ với nàng. Vì lẽ đó mà nàng bình an sống ở Đồng vương phủ nhiều năm, dù cho Đồng vương có xuất chinh cũng chẳng ai tổn hại được đến nàng.

Trong lúc chờ đợi trù phòng dâng tảo thiện, Mộ Hoan cùng các cơ thiếp vui vẻ trò chuyện, bầu không khí dần dần trở nên tốt đẹp hơn. Lát sau trù sư mới dẫn theo hai hàng nữ nô tiến vào, đến từng bàn dâng lên một phần tảo thiện phong phú bắt mắt.

Phần lớn đều là thứ ăn cay nóng giữ ấm, bên cạnh có một chén nước Tuyết Hà thanh nhiệt giải độc. Nhưng do hàn tính lớn nên chỉ dùng một ít để giải nhiệt, tránh để hàn khí xâm nhập vào cơ thể mà nhiễm bệnh.

Mộ Hoan dùng một ít dương nhục xào cay, ăn vài miếng thì thái dương đã thấm ướt mồ hôi, chậm rì rì dùng khăn lụa chà lau mấy cái. Thức ăn cay giữ ấm rất tốt nhưng ăn nhiều sẽ đổ mồ hôi ướt người, cho nên Mộ Hoan chỉ ăn một chút thì chuyển sang dùng nhiệt thang.

Còn chưa kịp nuốt thang nóng thì phát hiện Đổng Giai đang loay hoay tìm cách lấy thịt từ những cái chân tiểu hải giải* (cua biển). Vừa vặn để các cơ thiếp xung quanh nhìn thấy, liền che miệng cười nhạo nàng, có người thậm chí còn chỉ tay vào nàng chế giễu.

“Chủ mẫu cũng không để ngươi đói, có cần phải ăn cả vỏ hay không a?”

Xuất thân Đổng Giai không tốt, chỉ là một nữ nô của thanh lưu cao môn, theo chân tiểu thư nhập cung tuyển tú. Vốn là đi theo hầu hạ, kết quả lại bị ma ma hiểu nhầm, nhanh tay hơn đem nàng lôi vào tham gia cùng, toàn gia cao môn kia đều không dám tin. Vạn vạn không ngờ tiểu thư cao môn lại không được chọn, một nha hoàn lại có thể leo lên đến Ngạc vương phủ, đây cũng xem là trò cười của toàn bộ Ngạn Huyền đại lục địa.

Bị người khác cười nhạo tự khắc cảm thấy hổ thẹn, Đổng Giai cúi đầu nhìn xuống dưới chân, hốc mắt hoen đỏ sắp khóc.

Mộ Hoan dời mắt nhìn sang Tường Liên: “Ngươi đến đó giúp Đổng chủ tử bóc vỏ hải giải.”

“Vâng.”

Đợi Tường Liên đi rồi, Mộ Hoan mới mở miệng nói: “Ở Ngạc vương phủ này các ngươi sống sung túc quen rồi, tất nhiên sẽ quên mất ngày tháng khổ sở trước đây, ta nói có phải hay không?”

“Chủ mẫu, ngài nói vậy là có ý gì?” Nhất đầu hôi lang ở góc trái không hài lòng nói: “Tỷ muội ở đây có người xuất thân thanh lưu cao môn, hàn vi đều chưa từng trải qua.”

“Nếu chưa từng trải qua hàn vi vậy các ngươi sẽ tuyển tú làm thiếp sao?”

Xung quanh lập tức rơi vào yên lặng, chẳng ai đủ dũng khí tiếp tục mở lời.

“Các ngươi là Lang tộc omega, sinh ra đã được ưu ái khác biệt với omega Nhân tộc, nếu không phải thất thế bần cùng chỉ sợ ngôi hoàng hậu cũng nghĩ đến rồi, ta nói không sai chứ?”

“Chủ mẫu nặng lời rồi.” Nhất đầu hôi lang ban nãy cười gượng hai tiếng: “Ha, đều là tỷ muội, không nên tính toán.”

Mộ Hoan đặt đũa xuống bàn cho Hỉ Tâm chà lau hai tay, chậm rãi mở miệng nói tiếp: “Sống ở vương phủ càng ít thị phi càng tốt, các ngươi dù là omega Lang tộc nhưng vẫn là thiếp, mà thiếp thì chính là nô của chủ tử. Các ngươi gọi ta một tiếng chủ mẫu thì không nên vượt quá giới hạn ta đặt ra, cũng đừng để ta biết các ngươi ở phía sau kéo bè kết cánh ức hiếp người khác.”

“Ách, vâng, chủ mẫu.”

“Còn Đổng Giai.” Mộ Hoan liếc mắt nhìn đến Đổng Giai đang rưng rưng nước mắt mà nói: “Ngươi là cơ thiếp vương phủ, hành xử nói năng đều phải mực thước, đừng để người khác cười nhạo Ngạc vương phủ không có lễ giáo.”

“Vâng, nô tỳ biết tội.”

“Được rồi, các ngươi tiếp tục dùng thiện đi. Hôm nay ta có chút mệt mỏi, sớm sớm nghỉ ngơi.”

Tất cả cơ thiếp lập tức đứng dậy: “Cung tống chủ mẫu.”

Mộ Hoan một đường trở về ngọa phòng nghỉ ngơi, nói đúng hơn là tránh thị phi bên ngoài đại sảnh, đợi bọn họ dùng xong tảo thiện rồi rời đi bớt thì tự nhiên An Tự Các lại an tĩnh.

Nhìn một bàn sổ sách đã coi hết một nửa, Mộ Hoan tiếp tục ngồi xuống đọc cho xong, chắc đến trưa hôm nay sẽ hoàn thành toàn bộ. Thời gian này đặc biệt nhạy cảm, phía chó nhỏ bị kéo vào cuộc chiến giữa hai tộc sớm muộn cũng phát động chiến tranh, đến lúc đó nếu không thu xếp ổn thỏa gia sản rất dễ bị người khác thừa nước đục thả câu.

Hỉ Tâm cầm chén trà vừa phao mang đến đặt lên bàn, thuận tay giúp nàng sắp xếp lại mớ hỗn độn trên bàn: “Chủ tử, chỉ còn vài cửa tiệm nữa là xong, hay là nghỉ ngơi một chút nữa?”

“Cửa tiệm ta xem không hiểu lắm…” Mộ Hoan nhìn thu chi ghi chép trong sổ sách liền hoa cả mắt, nghi hoặc hỏi tiếp: “Cửa hàng này là có từ khi nào đây?”

“Cũng mới đây thôi, được một hai năm, có cái được thánh thượng ban thưởng là trên năm năm.”

“Năm năm? Vậy nhất định phải đi kiểm tra mới được.”

Mộ Hoan đặt lại sổ sách xuống bàn: “Đi, Hỉ Tâm ngươi gọi mã xa đến, ta muốn đến cửa tiệm kiểm tra tình hình sinh ý.”

“Bây giờ sao?”

“Phải, càng sớm càng tốt.”

Tường Liên nhanh tay nhanh chân đem áo khoác choàng lên người Mộ Hoan, giúp nàng vuốt phẳng tay áo, tiện tay cầm theo cả chăn lông thú giữ ấm. Còn Hỉ Tâm thì gấp gáp chạy ra báo cho A Phúc một tiếng rồi đi gọi xe ngựa, không quên gọi theo vài gia đinh tráng kiện đi theo bảo hộ chủ tử.

Chưa bao lâu sau xe ngựa của vương phủ cũng được dẫn đến, Mộ Hoan bước lên bục gỗ để leo vào, rồi mới đến Hỉ Tâm và Tường Liên. An toàn ngồi xuống nệm vải, nhấc tay lên để hai người phủ trùm chăn lông lên chân giữ ấm, Mộ Hoan kéo kéo cổ áo choàng tránh cái lạnh chạm đến da thịt.

“Cửa tiệm của điện hạ rất nhiều, sợ không thể một ngày mà kiểm tra hết được.” Hỉ Tâm ngồi gạt than, thuận miệng nói tiếp: “Chủ tử, ngài đi như vậy điện hạ nhất định không hài lòng.”

“Sợ rằng điện hạ đêm nay không thể hồi phủ.”

“Sao?” Hỉ Tâm giật nảy, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Mộ Hoan: “Chủ tử ngài nói vậy là có ý gì?”

“Điện hạ luôn miệng nói nàng sẽ không xuất chinh, nhưng tình hình Trưởng công chúa bất ổn, nhất định hoàng thường sẽ giữ các hoàng thân lại bàn bạc đối sách mang người về. Căn bản một mình Kình vương không thể làm được việc, lần này sợ rằng điện hạ phải đăng trình một chuyến.” Mộ Hoan giấu hai tay ở trong thủ lô, giọng nói tránh không được chán chường: “Trước sau gì cũng sẽ dấy nạn lửa binh, điện hạ đại thắng có thể uy phong lẫm lẫm mà ngẩng cao đầu làm người, nếu không sẽ xương trắng phơi đầy đất.”

“Điện hạ cát nhân thiên tướng nhất định sẽ hảo hảo đại thắng hồi kinh.”

Mộ Hoan trút một tiếng thở dài, cúi đầu nhìn mũi hài thêu hoa: “Ta không thể giúp nàng được gì, chỉ có thể hảo hảo an bài mọi thứ trong vương phủ, giúp nàng bớt đi một nỗi lo.”

Hỉ Tâm lo lắng ngồi xuống bên cạnh Mộ Hoan: “Hay là giữ điện hạ ở lại phủ, ngài cũng yên tâm hơn?”

“Ngươi nghĩ ta nói thì nàng sẽ ở lại sao? Điện hạ là đại lang kiêu ngạo uy dũng, chỉ muốn vẫy vùng tứ hải sao có thể bảo nàng vùi hùng tâm tráng khí cùng ta ở trong khuê phòng chứ? Đi cũng được, nàng đi bao nhiêu xa cũng được.” Mộ Hoan dời mắt nhìn sang Hỉ Tâm, yếu ớt nói tiếp: “Chỉ cần trở về là được rồi.”

“Chủ tử…”

“Nàng xuất chinh, chuyện trong vương phủ đều phải một tay ta cáng đáng, sớm sớm làm quen vẫn tốt hơn.”

“Vậy nô tỳ bảo người đi nghênh đón?”

“Không cần.” Mộ Hoan trầm tư suy nghĩ một chốc: “Ta muốn bất ngờ kiểm tra.”

“Ách, vâng.”

Mất nửa canh giờ thời gian mới đến được cửa tiệm tơ lụa được thánh thượng ngự ban nửa năm trước, sinh ý chiếm bốn phần của vương phủ cũng là nơi buôn bán tốt nhất trong kinh thành.

Mộ Hoan đưa tay cho Hỉ Tâm dìu xuống xe ngựa, chậm rãi kéo mũ trùm đầu che khuất nửa mặt trên, ung dung bước vào xem thử cửa tiệm buôn bán thế nào.

Mặt hàng tơ lụa trước nay đều rất được ưa chuộng, ai cũng vậy, đầu không có phụ sức cũng được nhưng không thể không mặc y phục ra đường. Tơ lụa vải vóc đều là những thứ dùng nhiều nhất chỉ sau cơm gạo, chỉ cần mở tiệm thì nửa năm đã thu hồi toàn bộ vốn.

Lúc bước vào thì cửa tiệm đã có vài mệnh phụ đứng vây quanh quầy lựa chọn vải, bộ dáng có vẻ rất hài lòng với vải vóc mà cửa tiệm đưa ra.

Mộ Hoan chậm rãi bước đến quầy: “Lão bản.”

Lão bản là một đại hắc lang trung niên, đôi mắt sắc bén quét qua Mộ Hoan: “Là cơ thiếp của phủ đệ nào?”

Hỉ Tâm xung động muốn bước lên lý luận thì bị Mộ Hoan kéo trở về: “Lão bản, chỉ mua vải vóc cần khai cả danh tính sao?”

“Đùa à? Ngươi có biết đây là cửa tiệm của đương kim thánh thượng ngự ban cho Ngạc vương phủ hay không? Một omega loài người cũng dám đến mua? Có bán cả mạng cẩu của ngươi cũng không đủ mua một phân!”

Bị chà đạp như vậy Mộ Hoan cũng không có lấy nửa điểm tức giận, bình tĩnh nói tiếp: “Lão bản, nếu ngươi cảm thấy phiền thì cứ bán tiếp cho bọn họ, còn ta sẽ chờ mua sau.”

Lão bản hừ hừ hai tiếng, xoay người lấy lòng hai vị mệnh phụ đang lựa vải vóc bên kia. Trong tiệm chỉ có hai cái ghế đẩu, Mộ Hoan đứng mỏi thì chuyển qua bên kia ngồi, nhàn nhã như chẳng có việc gì xảy ra.

Ở vị trí này dễ dàng nghe hai người kia nói chuyện.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
117
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16