Bách Hợp Tiểu Thuyết

CHƯƠNG 200

711 0 1 0

Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Đồ Ngân lười nhác quay lại nhìn, không ngoài dự đoán, quả nhiên là Triêu Đài đi đến. Đối phương như cũ mặc y phục nhất đẳng cung nô, trên người khoác phi phong dày, bước chân vững vàng đi đến trước mặt nàng.

“Ngươi rốt cuộc đang mưu tính cái gì?” Triêu Đài sắc mặt có điểm nhợt nhạt, cảnh giác nhìn Đồ Ngân: “Là ngươi hạ hồng hoa vào canh gà?”

“Phải, là ta.” Đồ Ngân ung dung kéo cành cây khô xuống, tuyết lộp lộp rơi dưới chân: “Mưu tính của ta, lẽ nào ngươi nhìn không thấu?”

“Bản thân ngươi chẳng phải muốn tìm mọi cách tiếp cận hoàng thượng sao? Đột nhiên ngươi lại khiến bản thân nhục nhã bị đuổi ra khỏi Phượng Hòa Cung, ta nghĩ mãi cũng nghĩ không ra trong hồ lô của ngươi đang bán thuốc gì.”

“Kỳ thật không phải chỉ ở Phượng Hòa Cung mới có thể gần gũi hoàng thượng.”

Triêu Đài thoáng chau mày trầm tư, chốc sau liền chấp tay ra sau lưng: “Phỏng chừng ta đoán được bảy phần.”

“Nói xem.”

“Ngươi muốn bản thân sạch sẽ đến bên cạnh hoàng thượng nên cố ý ly khai Phượng Hòa Cung từ đầu?”

“Quả nhiên thông minh.” Đồ Ngân kéo kéo khóe môi, tiện tay kéo phi phong trên người: “Kế hoạch thành công, nếu ta còn lưu lại Phượng Hòa Cung nhất định sẽ bị hoàng thượng giận cá chém thớt, lúc đó cơ hội trở mình cũng không còn. Nhưng nếu sớm sớm ly khai Phượng Hòa Cung, sau này xảy ra bất cứ chuyện gì đều không liên quan đến ta, hoàng thượng sẽ cho rằng từ đầu đến cuối hai bàn tay ta đều phi thường sạch sẽ.”

“Hảo mưu tính.” Triêu Đài cười dài, phất phất tay áo hai cái: “Hồng hoa này ngươi thông qua ngân châm hạ vào canh gà, có tra thì cũng tra ra cả nồi canh đều có hồng hoa. Một khi hoàng thượng trách tội xuống chỉ trách được đến người của Ti Thiện Phòng, còn ngươi vẫn vô can mặc dù chính tay ngươi hạ thủ.”

“Hóa ra ngươi cũng biết ta làm sao hạ thủ sao?”

Triêu Đài cười khẩy một tiếng: “Ta còn không hiểu rõ các ngươi sao? Mưu tính trong Hầu phủ cũng không phải oa oa chơi trò chơi.”

Đồ Ngân không nói gì, chấp tay ra sau lưng quan sát một màn tuyết rơi trắng xóa.

“Bất quá ngươi phải ghi nhớ những gì đã đáp ứng ta.”

“Yên tâm, Đồ Ngân ta nói được làm được, tuyệt đối chừa lại hậu vị cho Lộc nhi của ngươi.”

“Hậu vị này ngươi có ngồi được đi nữa ta cũng đem ngươi lôi xuống.”

Sắc mặt Đồ Ngân biến đổi, nghi hoặc nhìn nàng: “Không phải ngươi muốn giành lấy hậu vị về tay Thục phi hay sao?”

“Một phần.” Triêu Đài quét mắt liếc nhìn, khóe môi nhếch lên: “Hãy còn một điều kiện.”

“Ngươi quá phận!”

“Nếu ngươi không đáp ứng thì tiếp tục làm cung nô phao trà, kế hoạch gì đó đều quên hết đi, ta tuyệt đối không nhún tay vào.”

“Triêu Đài, ngươi muốn chúng ta liên thủ, giờ ngươi lại trở mặt sao?” Đồ Ngân tức giận trừng trừng mắt: “Nói, ngươi còn điều kiện gì?”

“Truyền rằng bách tuế liên trăm năm khai hoa một lần, được người của Nam Cung thị trông giữ cẩn mật, đây cũng là phương thuốc bí truyền giúp Nam Cung thị đứng vững trong y giới. Ta muốn đóa bách tuế liên kia, nhất định phải mang đến còn tươi.”

“Nguyên lai…” Đồ Ngân ý vị thâm trường mở miệng: “Oa oa kia của ngươi bệnh không nhẹ đi?”

Triêu Đài chẳng buồn giải thích, lạnh nhạt nói tiếp: “Đáp ứng không?”

“Được thôi, ta sẽ lấy nhưng sau khi đại sự thành.”

“Thành giao.”

 

=================

 

“Hoàng thượng, không còn vấn đề nữa rồi.”

Thấy chó nhỏ cả ngày mặt chau mày ủ, tâm tình Mộ Hoan cũng chẳng tốt đẹp bao nhiêu. Biết rõ đối phương vì chuyện hôm nay mà lo lắng, nhưng địch trong tối ta ngoài sáng, có nghĩ nhiều hơn cũng chưa chắc được gì.

“Trẫm thật sự không thông suốt, rốt cuộc kẻ chân chính đứng sau chuyện này là ai? Người can dự nhiều vô số, có tra mãi cũng tra không ra, trẫm hoài nghi tất cả mọi chuyện đều do một người làm lấy.”

“Hoàng thượng có tính toán, bọn họ cũng sẽ có tính toán. Dù thế nào thần thiếp cũng chỉ cầu bình an sinh hạ oa oa, nhưng chuyện ra cho qua đều cứ qua đi, truy cứu mãi chưa chắc đã tốt lại còn rước thêm họa vào người.” Mộ Hoan nhẹ nhàng ôm lấy hai vai chó nhỏ, mềm nhẹ nói tiếp: “Thần thiếp cảm thấy chuyện này đến đây dừng lại, sau khi sinh oa oa xong rồi tính tiếp, được không?”

“Thật sự thỏa đáng?” A Ba Đáp Thấu Á Viên giấu không được tia lo lắng trong mắt: “Oa oa quan trọng, nhưng nàng lại càng quan trọng hơn, trẫm không thể không lo lắng khi có kẻ năm lần bảy lượt muốn hại nàng.”

“Ngồi lên vị trí cao quý này, thần thiếp dù không muốn vẫn bị kéo vào tranh đấu. Hậu cung ba ngàn giai lệ kẻ nào có phúc hoài long tự về sau không cần lo lắng, nhưng nếu thất sủng thì vạn kiếp bất phục. Hoàng thượng thân phận tôn quý, không ít nữ nhân muốn cùng ngài đồng sàn cộng chẩm, hiện tại thần thiếp độc sủng hậu cung dễ dàng bị bọn họ nhắm đến.”

“Tính cách nàng vốn không như vậy, bình thường bị ức hiếp nàng liền lập tức phản công ngay, sao hôm nay…”

“Đó là trước đây, bây giờ thần thiếp có oa oa rồi, nếu cứng đối cứng với họ người chịu thiệt thòi chỉ có oa oa mà thôi. Kế này không thành, bọn họ ít nhiều cũng sẽ thu liễm tránh bị phát hiện, thần thiếp chỉ cần sinh xong oa oa sẽ tính hết một lần.” Áp tay lên gò má lạnh lẽo của đối phương, Mộ Hoan có chút không đành lòng mà tháo thủ lô đang cầm dúi vào tay nàng: “Hoàng thượng, ngài như vậy lạnh, là cảm nhiễm phong hàn sao?”

“Có nhiều chuyện phải xử lý, đêm qua cảm mạo một trận, dùng xong dược phối của Nam Cung thái y đã đỡ hơn tám chín phần.”

“Hoàng thượng phải bảo trọng long thể.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên ôn nhu mỉm cười, nhẹ nhàng hôn lên gò má: “Ái phi cũng mệt mỏi nhiều rồi, ghi nhớ, sau này đồ ăn do A Phúc công công đưa tới mới được dùng. Tuyệt đối không ăn uống linh tinh, cũng không được ăn quá nhiều đồ chua, Nam Cung thái y căn dặn thế nào đều phải nhất nhất nghe theo.”

“Hiện tại Nam Cung thái y không khác gì nhũ mẫu, ngày ngày đi theo giám sát thần thiếp dùng thiện dùng dược. Thậm chí thấy thần thiếp ăn cái gì cũng phải kiểm tra ba bốn ngân châm mới cho dùng, mà lại chỉ được dùng một hai miếng đã mang đi mất.” Mộ Hoan ủy ủy khuất khuất tố cáo: “Hoàng thượng, hay là bảo Nam Cung thái y thường xuyên đi phơi thuốc đi, được không?”

“Nàng đó, Nam Cung thái y tận trách vì nàng lẽ ra phải được trọng thưởng, nàng còn dám than phiền hay sao?”

“Nhưng mà…”

“Hảo liễu, hảo liễu.” A Ba Đáp Thấu Á Viên sủng nịch dỗ dành: “Đợi sinh oa oa xong còn phải nhờ Nam Cung thái y điều dưỡng cho nàng, Nam Cung thị trước giờ y thuật cao minh đến cả thái y trong cung còn phải thúc thủ chịu thua. Trẫm vì nàng tốn không biết bao nhiêu công sức mang người đến, nàng còn chê trách được sao?”

“Biết rằng Nam Cung thái y y thuật cao minh, nhưng hành xử như gà mẹ vậy, thần thiếp cũng không phải oa oa mà chịu nổi giám sát như vậy.” Mộ Hoan ôm chầm lấy cánh tay của nàng, chun chun mũi nói: “Nếu có giám sát cũng phải là hoàng thượng giám sát thần thiếp, thần thiếp tuyệt không có nửa điểm ý kiến.”

“Trẫm muốn giám sát nàng cũng phải đợi một thời gian nữa, ái phi hiện tại tinh thần dồi dào nên nghỉ ngơi thật tốt, về sau tiểu phúc to lên muốn bay nhảy cũng khó.”

Mộ Hoan có chút thất vọng, lay lay nhẹ tay áo nàng: “Hoàng thượng~”

“Ái phi à, nàng biết trẫm không chịu được nàng làm nũng mà.” A Ba Đáp Thấu Á Viên ve vuốt cái cằm nhỏ của kiều hương, sủng nịch cười nói: “An tâm, cho trẫm thêm ba ngày, ba ngày sau trẫm tạm xem ổn định sẽ lập tức bồi nàng cả ngày.”

“Ba ngày? Thật sự?”

“Tuyệt đối không lừa gạt nàng.”

“Vậy hoàng thượng nhất định phải nhanh lên một chút, thần thiếp ở Phượng Hòa Cung đợi ngài đến.”

“Hảo liễu.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên đứng dậy ly khai, không quên tặng kiều hương một nụ hôn làm lễ vật.

Đưa tay chạm vào trán mình, Mộ Hoan đứng dậy nhìn theo bóng lưng của A Ba Đáp Thấu Á Viên, trong lòng như được ai rót mật. Chó nhỏ đối nàng như vậy tốt, nàng tất nhiên không thể cô phụ đối phương, càng phải nỗ lực bảo trụ oa oa bình an sinh ra.

 

====================

 

“Tỷ tỷ, tam tỷ, các ngươi cảm thấy chuyện này thế nào?”

A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách đặt xuống một con cờ, nghiền ngẫm bước đi tiếp theo, không quên hồi đáp câu hỏi của Mộ Hoan.

“Tất nhiên là kỳ quái rồi.”

Ngay cả Mộ Tước cũng không phản đối: “Một đám người giang hồ từ đâu xuất hiện thích sát một quý phi, không kỳ quái mới là lạ.”

Nhìn nước cờ của hai người cố gắng học hỏi một phen, Mộ Hoan mạc danh kỳ diệu hỏi tiếp: “Có khi nào là do người trong cung mua về?”

“Cũng có thể.” A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách lại lấy một con cờ đặt xuống: “Giang hồ võ sĩ đều là một đám thô nhân, cho họ chút bạc bảo họ bán mạng cũng được. Vì vậy rất có thể do người trong cung mua chuộc họ xuất thủ, bất quá đám người giang hồ kia phần lớn đều không tra ra tung tích, xem chừng được lựa chọn kỹ càng.”

Động tác tay của Mộ Tước dừng lại, nghi hoặc: “Rốt cuộc ai là có ác tâm như vậy? Nhất định phải hạ sát quý phi mới cam tâm?”

“Trong bụng của Hoan nhi chính là trưởng đích tử của hoàng thượng, không nảy ác tâm được sao? Trưởng đích tử phi thường tôn quý, tương lai được lão tổ tông bảo hộ tránh khỏi họa sát thân, phần lớn đều trở thành trữ quân của Ngạn Huyền, không thể không động ác tâm được.”

Mộ Hoan bất tri bất giác nhìn xuống tiểu phúc của mình, yếu ớt trút một tiếng thở dài: “Con đường này ta đã lường trước được sẽ như thế nhưng lại không dám tưởng tượng tiếp…”

“Trước Phượng Hòa Cung có hơn trăm thủ vệ tinh nhuệ, thậm chí Hỉ La thống lĩnh đích thân xuất mã canh giữ nhất định không thành vấn đề. Cung nô bên trong cung đều tra rõ lí lịch, không phải thân hữu cũng là hoàng thân quốc thích, nhất định không dám động đến một sợi tóc của trưởng đích tử.” A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách nhìn đến tiểu phúc của Mộ Hoan: “Đáng lo là ngươi, thân thể không tốt còn gặp nhiều đả kích sợ sẽ ảnh hưởng oa oa.”

“Ta gần đây học Nam Cung thái y điều tiết tính khí đã cải thiện hẳn mấy phần, hẳn không thành vấn đề đâu.”

Mộ Tước chau chau mày tính toán nước cờ, thuận miệng hỏi: “Thời điểm hoài oa oa tính khí thất thường là chuyện thiên kinh địa nghĩa, tam công chúa có phải lo lắng quá mức?”

“Tất nhiên là chuyện thiên kinh địa nghĩa nhưng oa oa trong bụng quý phi bất đồng, đó là trưởng đích tử của hoàng thượng có bao nhiêu tôn quý a?” A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách nửa thật nửa đùa nói: “Sau này còn phải dựa dẫm oa oa của Hoan nhi nhiều rồi.”

Mộ Hoan nâng khăn lụa khanh khách che miệng cười: “Tam tỷ nói như thế ta làm sao dám nhận đây a?”

“Trưởng đích tử chính là trữ quân tương lai, là hoàng đế tương lai, hoàng thượng sủng ái ngươi như vậy lập ngươi lẽ nào không lập oa oa của ngươi a?”

“Tam tỷ tính quá sớm rồi a.” Mộ Tước cũng bị kéo theo câu chuyện, vui vẻ hùa theo một hai câu: “Hoan nhi của chúng ta bản lĩnh lớn, hoàng thượng thậm chí còn sợ nàng chau mày một cái, đến lúc đó Phượng Hòa Cung đủ loạn. Như vậy còn sợ oa oa của nàng không được lập sao?”

“Tỷ tỷ, tam tỷ, các ngươi đừng trêu ta nữa.” Mộ Hoan dựa lưng vào gối hơi mềm, tay ve vuốt tiểu phúc: “Chuyện lập hay không lập ta không quản, chỉ mong oa oa được bình an sinh hạ là tốt rồi.”

“Có người làm nương thân nào không thương yêu oa oa? An tâm, ngươi cát nhân thiên tướng, oa oa nhất định sẽ bình bình an an mà xuất thế.”

“Đúng rồi, tam tỷ, tỷ tỷ các ngươi lại đánh cờ, ta còn phải học vài chiêu nữa, bằng không chơi cờ với hoàng thượng thua mãi cũng xấu hổ.”

A Ba Đáp Thi Nặc Lan Cách và Mộ Tước đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt che miệng khanh khách cười.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
117
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16