“Nương nương! Nương nương!!”
Mộ Hoan đang tĩnh tâm niệm kinh chú, nghe tiếng hét của Ân Ly nhịn không được chau mày, dừng lại động tác lần chuỗi tràng lưu ly. Rất nhanh Ân Ly liền xuất hiện, hoảng ha hoảng hốt chạy vào bên cạnh nàng.
“Tiểu công gia đến, còn nói không gặp được nương nương sẽ không đi.”
“Cứ bảo bản cung cần nghỉ ngơi, lần khác hẵn đến.”
“Nhưng tiểu công gia ôm theo một đứa trẻ, nói nương nương nhất định phải thấy tiểu ngoại tôn.”
Mắt Mộ Hoan lập tức mở ra, nghi hoặc hỏi lại: “Là một omega đúng không?”
“Phải a, oa oa rất đáng yêu lanh lợi, còn cười với nô tỳ nữa.”
“Là nha đầu rồi…” Mộ Hoan đưa mắt nhìn bức tượng thần linh, chấp tay bái lạy: “Đa tạ thần linh phù hộ Phổ Lan bình an đưa oa oa trở về.”
“Vậy…”
“Để nàng vào đi.”
Mộ Hoan đưa tay để Ân Ly dìu đứng dậy đi ra sảnh chính, mệt mỏi ngồi xuống dựa lưng vào nệm vải mềm mại. Chốc sau A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan cũng tiến vào, trên tay bồng nha đầu A Ba Đáp Lan Hương Khấu. Đúng như Ân Ly miêu tả, nha đầu này bề ngoài lanh lợi khả ái, gặp ai cũng cười tít mắt lên.
A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan nhắc nhở: “Gọi di bà.”
“Di bà hảo.”
A Ba Đáp Lan Hương Khấu ngoan ngoãn gọi một tiếng, không quên tặng kèm một nụ cười.
“Quả nhiên giống, rất giống.” Mộ Hoan chống tay lên bàn trà, nhìn A Ba Đáp Lan Hương Khấu rất lâu: “Giống Phất Nữu đến bảy phần.”
“Ai cũng nói Khấu nhi rất giống nương thân, nhưng đại thẩm nói mắt của Khấu nhi rất giống mẫu thân, giống đến nỗi ngài ấy mỗi lần nhìn thấy là tức giận nhưng lại giận không được Khấu nhi.”
“Nha đầu cũng lanh lợi thật, Lan nhi, để bản cung bồng nàng một chút.”
A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan cũng không có ý kiến gì, nhanh nhẹn đưa A Ba Đáp Lan Hương Khấu cho tiểu di bồng. Nha đầu A Ba Đáp Lan Hương Khấu được ôm liền chui thẳng vào lồng của di bà, ôm chặt lấy cổ nàng mà nhõng nhẽo.
“Tiểu thư có vẻ rất thích hoàng quý phi a.” Ân Ly đem trà rót ra chén, nhịn không được cười nói: “Nếu được hay hoàng quý phi giữ nàng bên cạnh.”
“Bản cung mạng mình còn không thể giữ, sao có thể chiếu cố Khấu nhi.”
Đáy mắt thoáng lộ ra tia phức tạp, A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan có chút lo lắng hỏi: “Trên đường hồi kinh nghe một số lời đồn, lẽ nào đều là thật sao?”
Mộ Hoan không trả lời, trái lại còn vui vẻ lắc trống bỏi trước mặt tiểu nha đầu Lan Hương Khấu, giống như việc lời đồn bên ngoài không liên quan đến nàng.
“Tiểu di, ngươi nói có việc gì cần ta giúp, ta sẵn lòng giúp đỡ ngươi. Bản thân ta thoát chết được cũng nhờ tiểu di ở trước mặt hoàng thượng nói đỡ, ta không thể trơ mắt nhìn ngươi một mình chống đỡ như vậy.”
Ân Ly nhìn trộm sắc mặt của hoàng quý phi rồi nói: “Tiểu công gia, ngài nhất định phải giúp hoàng quý phi, bằng không hoàng quý phi sẽ bị ả tiện nhân kia bức chết.”
Ánh mắt chuyển đến Ân Ly: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Không chút chần chờ đem mọi chuyện nhất thanh nhị sở nói ra, còn không quên đem chuyện điều tra được suốt mấy tháng qua, Ân Ly tin tiểu công gia nhất định cứu được hoàng quý phi.
Sắc mặt A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan thoáng ngưng trọng, nghiêm túc đánh giá: “Nếu như vậy phải tra từ chỗ Nam Cung thị, lấy bằng được bách tuế liên kia, nhất định bọn họ sẽ hành động.”
“Nói xem.”
“Tiểu di, ta muốn ngươi diễn một màn kịch.”
Mộ Hoan bật cười: “Dựng lên rồi, chỉ thiếu một người trợ giúp.”
A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan mạc danh kỳ diệu, sau đó liền xấu hổ cười: “Tiểu di thông minh như vậy sớm đã biết cách ứng phó, ta đúng là tự làm xấu mặt mình.”
“Sau nhiều năm ngươi cũng cơ linh hơn trước rất nhiều.” Mộ Hoan với tay xoa xoa đầu nàng, yếu ớt cười nói: “Bây giờ đổi lại là ngươi bảo hộ Khấu nhi, trở thành chỗ dựa lớn nhất cho nha đầu.”
“Vâng, tiểu di, chuyện này cứ giao cho ta, ta nhất định sẽ làm tốt.”
“Ta biết ngươi sẽ làm được.”
Mộ Hoan ôm nha đầu Lan Hương Khấu về phía A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan: “Ngươi đưa nàng về nghỉ ngơi đi, xem chừng nha đầu đã buồn ngủ rồi.”
Tiếp nhận tiểu bảo bối từ tay tiểu di, A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan kéo khăn trùm của nha đầu ra một chút, quả nhiên mặt nhỏ đã lộ ra chút mệt mỏi.
“Vậy ta đi trước, tiểu di bảo trọng.”
Gật đầu hai cái coi như đáp ứng, Mộ Hoan nhìn đến khi bóng người đều đã khuất mới chậm rãi thu hồi tầm mắt.
“Nương nương, chuyện này…”
“Làm phiền đến tiểu công gia, hẳn là có thể giải quyết nan đề.” Mộ Hoan kéo chỉnh phi phong trên người, thở ra một làn khói mỏng: “Bản cung đi đến bước đường này đã không thể quay đầu được nữa rồi.”
“Tối nay yến tiệc tổ chức, nô tỳ lập tức đi chuẩn bị.”
“Cẩn thận.”
Bắt gặp ánh mắt lo lắng của hoàng quý phi, Ân Ly vui vẻ gật đầu: “Nô tỳ nhất định cẩn trọng.”
…
Yến tiếc chúc mừng Đồng quốc công và tiểu công gia đại thắng man di được tổ chức phi thường long trọng, tất cả phi tần đều được mời đến, tựa như bách hoa tề phóng không gì sánh bằng. Riêng hoàng quý phi lại một bộ dáng thất sắc, yếu ớt không chút khí lực, cảm tưởng nàng rất nhanh sẽ theo gió mà tan biến. Phía bên trái là Tường tần, đầy mặt bất mãn trừng trừng nhìn hoàng quý phi, hoàn toàn không che giấu hận ý của mình.
Nửa canh giờ sau hoàng thượng mới xuất hiện, uy nghiêm ngồi xuống tọa ỷ, dùng mắt bao quát toàn bộ đại điện.
Tất cả mọi người đồng loạt đứng lên: “Bái kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
“Bình thân.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên đưa mắt nhìn sang Mộ Hoan, thấy nàng bình an vô sự mới an tâm thở hắt một hơi. Tình trạng bệnh tình của kiều hương chưa thấy ổn định, lại vừa trải qua kinh hách nếu không điều dưỡng kỹ sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thân thể.
Cung nô lần lượt bước lên dâng món, đến bàn của hoàng quý phi lại có chút thay đổi, toàn bộ là những món mà nàng thích ăn. Bất quá Mộ Hoan chẳng có nửa điểm phản ứng, an nhiên gấp một ít cho vào miệng, sau đó thì không động đũa nữa.
“Hoàng quý phi sao lại không ăn? Không hợp khẩu vị nàng sao?”
Mộ Hoan đặt chén trà lên bàn, mắt chẳng buồn ngẩng lên: “Thần thiếp thân mang bệnh, ăn cái gì cũng nhạt nhẽo, không dám làm phiền hoàng thượng đa tâm.”
“Nàng có đặc biệt muốn ăn gì hay không? Trẫm giúp nàng phân phó ngự trù chuẩn bị.”
“Không cần, thần thiếp vẫn chưa muốn ăn.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên há miệng định nói thì Đồ Ngân đột nhiên lên tiếng: “Bản cung thèm ăn chua, các ngươi dâng lên mấy món ngọt làm gì? Đều đem đổ hết đi, mang lên mấy món thật chua.”
Thục phi đảo mắt nhìn sang, nâng khăn lụa che miệng cười: “Tử chua nữ cay, không chừng oa oa trong bụng của Tường tần là hoàng thân.”
Đồ Ngân đưa tay áp lên tiểu phúc, cười nói: “Thái y nói qua rồi, là hoàng thân.”
“Hoàng thượng, ngài nghe rồi chứ?” Thục phi hướng mắt nhìn thánh thượng, đầy mặt xuân quang thông báo: “Tường tần hoài chính là hoàng thân, đây là trưởng tử của ngài a.”
Đáy mắt lộ ra tia không vui, A Ba Đáp Thấu Á Viên chậm rãi mở miệng: “Trưởng đích tử của trẫm là Tử Không thái hoàng thân.”
Bầu không khí lập tức chùn xuống, biến thành ngộp thở gượng gạo. Thục phi miễn cưỡng chống đỡ ý cười, cũng không dám mở miệng nói nữa, an tĩnh dùng trà của mình.
Mộ Hoan quét mắt nhìn qua, phản ứng đầu tiên chính là khinh bỉ. Loại người giả nhân giả nghĩa nàng gặp qua không ít, nhìn một cái liền thấu nội tâm ghê tởm kia.
“Cười cười nói nói vui vẻ như vậy, Thục phi cũng chưa từng hoài thai, sao lại mừng rỡ thay cho Tường tần đây?”
Nghiêng đầu nhìn theo nơi phát ra tiếng nói, nguyên lai là Quốc công phu nhân đồng thời là thân sinh tỷ tỷ của hoàng quý phi Mộ thị Mộ Tước.
Thục phi mỉm cười đáp: “Thần thiếp vui mừng vì có người thay A Ba Đáp thị khai chi tán diệp.”
Mộ Tước ‘ồ’ lên một tiếng, lạnh lẽo nói: “Lúc trước khi hoàng quý phi hoài thai cũng không thấy ngươi nhiệt tình như vậy.”
Ý cười trên mặt đông cứng, Thục phi gian nan dời mắt, không muốn tranh chấp cùng nàng. Dù sao chỗ dựa lớn nhất của Mộ thị cũng đã quay về, bất cẩn dây trúng e là khó lòng thoát khỏi móng vuốt.
Mộ Hoan bình thản như thể nàng đã thoát tục phi thăng, mọi thứ trần tục bủa vây đều hóa thành mây khói. Bất quá để ý kỹ vẫn cảm thấy khí tức tang thương bao trùm, từ ánh mắt đến động tác cử động cơ thể đều phảng phất yếu đuối cùng thất vọng.
Mà người có thể nhìn thấy điều này chỉ có A Ba Đáp Thấu Á Viên.
Lạch cạch âm thanh phát ra, rất nhỏ chỉ có Mộ Hoan nghe thấy được, tất nhiên là vì người gây ra tiếng động này là Uyển Nhược. Tầm mắt lập tức di chuyển, hướng hoàng quý phi gật đầu một cái, mọi chuyện đều được an bài hảo.
Khóe môi hơi nhấc lên, ung dung cầm chén trà uống thêm một ngụm.
Rất nhanh trên mái nhà truyền đến tiếng bước chân, một đám hắc y từ đâu kéo đến lao thẳng vào đại điện. Theo bản năng A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn và A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan lập tức lôi kéo Mộ Tước lùi về sau, lúc này trong tay nàng ôm chính là hai nha đầu A Ba Đáp Nhĩ Ái Lan và A Ba Đáp Lan Hương Khấu.
Đại điện náo loạn thành một đoàn, tiếng hét thất thanh của phi tần đặc biệt vang dội. Lưu loát đánh ngã một người, A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan tước hắn vũ khí, yểm hộ phía trước để mọi người có đường lui ra khỏi đại điện tránh đao kiếm của hắc y nhân.
A Ba Đáp Thấu Á Viên di chuyển rất nhanh, ban nãy còn đứng sau bàn yến thì giờ đã xuất hiện trước mặt Mộ Hoan, dùng sức đạp văng một tên đang tấn công. Chụp lấy trường kiếm luôn để trong đại điện, A Ba Đáp Thấu Á Viên không dám dùng quá nhiều sức mà kéo kiều hương đứng dậy, lách người chém vào ngực tên hắc y một đường.
Mộ Hoan không có phản ứng gì, nhanh chóng đứng sau lưng A Ba Đáp Thấu Á Viên, lùi hẳn khuất sau tấm bình phong bách hoa tề phóng. Tay áo may thêu tỉ mỉ từng đường ánh lên kim sắc mê hoặc, lặng lẽ rút ra một thanh chủy thủy hướng tấm lưng rộng lớn trước mặt không chút dao động hạ thủ.
A Ba Đáp Thấu Á Viên không quay đầu lại cũng biết là ai, bàn tay cầm kiếm có chút run rẩy, bất quá vẫn giữ nguyên tư thế đánh ngã tên hắc y nhân đang công kích.
Bị khí tức sát phạt xung quanh đánh lùi mấy bước, Mộ Hoan lảo đảo vịn lấy cây đèn lưu ly làm điểm tựa, ánh mắt dán chặt vào vết thương vẫn đang ướt đẫm máu trên lưng A Ba Đáp Thấu Á Viên. Rõ ràng biết nàng xuất thủ vẫn kiên quyết đứng phía trước bảo hộ mà chịu một vết chém trên cánh tay, nửa lời than oán cũng không thốt ra.
Dứt khoát đạp ngã tên đang tấn công, cánh tay quét một đường cắt đứt cổ tên còn lại. A Ba Đáp Thấu Á Viên nén nhịn đau đớn túm lấy Mộ Hoan ôm vào lòng, xoay người muốn chạy thoát khỏi đám đông hỗn loạn. Lại xuất hiện một tên hắc y nhân không biết sống chết, hướng Mộ Hoan vung kiếm chém xuống một đường.
Đau đớn bản thân mường tượng lại không xuất hiện, mở mắt ra chỉ thấy lồng ngực ấm áp lưu lại một vệt máu trên áo bào đỏ thẫm. A Ba Đáp Thấu Á Viên gian nan nâng kiếm chém tên hắc y nhân một nhát, máu bắn cao ba thước, tiếp tục kéo Mộ Hoan ra sau sườn điện.
Hai chân vô lực ngã xuống đất, Mộ Hoan chống hai tay lên bậc thang ôm ngực thở hào hển. Cơ thể nàng không thể chịu thêm bất kỳ áp lực nào, bình thường đi đứng đều không quá một khắc, kiên trì đến bây giờ thân thể vô pháp trụ nổi.
A Ba Đáp Thấu Á Viên lưu loát vung kiếm đánh lùi hắc y nhân, ôm lấy hai vai nàng: “Đừng sợ, dựa vào trẫm, trẫm đưa nàng rời khỏi đây.”
Ngẩng đầu lên trông thấy đầu tiên là đôi mắt đẹp đẽ sáng ngời của đối phương, Mộ Hoan chớp mắt một cái, đưa tay vòng qua cổ nàng.
Ý cười ngọt ngào hiếm hoi xuất hiện trong đôi thủy lam tinh xảo, A Ba Đáp Thấu Á Viên dùng sức ôm ngang kiều hương lên, tay còn lại cầm kiếm chém giết không biết mệt.
Thẳng đến sườn điện, bỏ lại đống hỗn độn ngoài chính điện cho Cấm vệ quân xử lý. Lúc này trong sườn điện chỉ còn lại hai người các nàng, phần lớn mọi người đều đã di chuyển ra cửa lớn, hoặc không đã leo cửa sổ chạy thoát.
A Ba Đáp Thấu Á Viên làm đầu tiên chính là kéo Mộ Hoan ở trong lòng xem vết thương, loạt động tác phi thường ôn nhu, giống như sợ tổn hại da thịt mềm mại trước mặt. Kiểm tra một lúc không thấy có nửa điểm thương tổn mới an tâm thở hắt ra, nhẹ nhàng đưa tay lau đi vết máu chói mắt dính trên gò má nàng.
Mộ Hoan vẫn trực diện nhìn thẳng vào nàng, ánh mắt chưa từng có lấy một phân dao động, lạnh lẽo đến đáng sợ.
“Không sao, trẫm ở đây, bảo hộ nàng.” A Ba Đáp Thấu Á Viên hạ thấp tay nắm lấy bàn tay phát lạnh của Mộ Hoan: “Ở đây không có than lô, đợi Cấm vệ quân giải quyết xong trẫm cho người đốt than lô huân ấm sườn điện.”
“Ta sống chết không liên quan đến người.”
Lời nói kia có bao nhiêu vô tình nhưng vẫn không làm giảm được lo lắng trong mắt của A Ba Đáp Thấu Á Viên: “Với trẫm quan trọng là đủ.”
Mộ Hoan nghiêng người dựa lưng vào tường, nhắm mắt tĩnh thần lắng nghe tiếng động bên ngoài. Quả nhiên Cấm vệ quân có thực lực, chỉ tốn chút thời gian đã giải quyết xong hơn trăm tên hắc y nhân, lập tức tràn vào trong sườn điện xem xét tình hình.
“Hoàng thượng!”
Nén đau đớn xuống, A Ba Đáp Thấu Á Viên khom người ôm ngang Mộ Hoan lên, chậm rì rì mở miệng: “Gọi Nam Cung thị đến, thái y còn lại chẩn trị cho người bị thương.”
“Vâng!”
=====================
Chúc mọi người năm mới nhiều niềm vui, nhiều sức khoẻ, nhiều hạnh phúc, nhiều bình an, nhiều tiền tài, nhiều thuận lợi nhaaaaa <3>
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)