Bách Hợp Tiểu Thuyết

CHƯƠNG 97

438 0 1 0

Trời chưa sáng Mộ Hoan đã bị ma ma lôi ra ngoài làm khổ sai, ngay cả Châu Nhất Di cũng không ngoại lệ. Nhẫn nhịn ôm vết thương nhức buốt đi ra ngoài, Mộ Hoan đến cả thở cũng thở không nổi, hai bên thái dương vẫn cứ túa mồ hôi không ngừng.

“Các ngươi là người mới, chăm chỉ làm việc thì tốt còn không thì đừng trách ma ma ta không niệm tình.” Tống ma ma chỉ vào mặt của Mộ Hoan mà quát: “Thái độ gì đây? Còn cho rằng bản thân là chủ tử sao?”

Châu Nhất Di đã quá quen với sự chèn ép của các ma ma, vội kéo Mộ Hoan ra sau lưng che chở: “Em ấy bị thương, hay là để ta làm thay.”

“Việc ta giao ngươi còn làm không xong, thay là thay cái gì? Cút! Đừng có dong dài lôi thôi, làm không hết việc đừng mong có cơm mà ăn!”

Mộ Hoan lấy sức đẩy Châu Nhất Di qua, dùng ánh mắt bảo nàng mau mau đi làm việc đừng quan tâm đến chỗ này nữa. Châu Nhất Di bất đắc dĩ ly khai, nửa đường thì quay lại nhìn, trong lòng một mực cảm thấy bất an.

“Ngươi giờ không còn là người của An Tự Các, làm việc tốt thì có cơm ăn bằng không sẽ phải bị phạt.” Ma ma chụp lấy chậu quần áo bẩn dúi vào tay nàng: “Giặt đi, ở kia còn vài chậu, giặt không xong thì đừng nghĩ đến tảo thiện.”

Mộ Hoan cũng không nhiều lời dây dưa, cầm lấy chậu quần áo đi ra giếng nước giặt y phục. Mọi việc chẳng có gì nếu đám nữ nô đang giặt đồ xung quanh không từng người đứng dậy đổ y phục trong chậu của mình vào chậu quần áo của nàng, còn hất cằm tỏ vẻ chờ xem phản ứng.

Liếc mắt nhìn chậu y phục bẩn, Mộ Hoan chẳng nói gì, tiếp tục cầm thêm một kiện khác giặt giũ.

“Biết điều như vậy là tốt.” Nữ nô đặt tay lên đùi, hơi khom người xuống nhìn sườn mặt của nàng: “Giờ ngươi là nô tỳ lao dịch, đừng mong có thể ngóc đầu nhìn lên, mau mau giặt cho xong còn đi làm việc khác.”

“Cút.”

“Sao?!” Nữ nô trợn trừng mắt túm lấy cằm của Mộ Hoan: “Mẹ nó! Ngươi vừa nói cái gì?”

“Ta nói cút.” Mộ Hoan ngẩng đầu lên, đôi mắt hạnh lãnh liệt phóng ra hàn ý: “Tỷ tỷ của ta vẫn còn là chính phi của Đồng vương phủ, đừng ép người quá đáng.”

Nữ nô hừ hừ hai tiếng, hất mạnh cằm của Mộ Hoan rồi phủi tay rời đi.

Người đi rồi tai cũng tự nhiên được thanh tịnh, Mộ Hoan nén đau đớn tiếp tục giặt sạch mấy chậu y phục xung quanh, xem chừng tảo thiện này nàng không ăn được rồi.

Loay hoay hết cả buổi sáng, quá trưa Mộ Hoan mới giặt xong, hai tay đều phát đau đến mức vô pháp cử động. Sức người dẫu sao cũng có hạn, giặt vài bộ thì còn chịu được, mà tất cả y phục trong phủ đều dồn cho một mình nàng thì mạng cũng chẳng cần nữa.

Hai tay kịch liệt phát run, Mộ Hoan dùng sức giữ vẫn chẳng có bao nhiêu tác dụng, đành buông tha trở về phòng củi. Từ một cơ thiếp hưởng hàng vạn ân sủng kết quả lại luân lạc đến mức trở thành một nữ nô lao dịch thấp hèn, đây là loại sỉ nhục vô cùng tàn bạo. Đến tối lại ngủ ở trong phòng củi ẩm thấp, vào hạ tuy ít mưa nhưng lại ban ngày thì nắng nóng đến choáng váng.

Mộ Hoan thường hay suy nghĩ làm sao mà Châu Nhất Di có thể sống nổi suốt thời gian qua? Đường đường là đại tiểu thư phú hào, xe có nhà có giờ lại phải chui rúc trong một cái phòng củi ọp ẹp ẩm thấp lại chẳng than vãn nửa lời.

Con đường này nàng bước không nổi, nhưng lại bị người khác ra sức đẩy đi về phía trước.

Mộ Hoan ôm bả vai đau nhức trở về phòng củi, muốn tìm một cái gì đó lót dạ, từ sáng đến giờ nàng cũng chỉ uống vài ngụm nước cầm hơi. Bên trong phòng củi nóng như cái lò hấp, ngồi một chút thì choáng váng cả đầu, chờ một lúc mới thấy Châu Nhất Di trở về.

Đối phương lén lút nhìn quanh, rồi chạy đến chỗ nàng lấy ra trong tay áo hai cái màn thầu nguội lạnh: “Trầm Ngọc, cái này cho em cả, mau mau ăn đi.”

Mộ Hoan hiếu kỳ xé nửa cái màn thầu ra xem liền bị dọa đến trợn tròn mắt: “Màn thầu nhân thịt? Sao chị lại có cái này?”

“Nhi nữ của trù sư hình như thích chị cho nên trộm từ chỗ nương nàng hai cái màn thầu, chị lập tức mang về cho em, mau mau ăn đi coi chừng bị nhìn thấy.”

Tỉ mỉ quan sát dáng vẻ của Châu Nhất Di, dù là quá khứ hay hiện tại đều không giấu được khí chất, mỹ mạo tuyệt luân ai nhìn vào cũng đều phải ghen tỵ. Thật không quá khó để thu hút các cô nương xung quanh, nhi nữ của trù sư xem chừng là bị mỹ mạo của nàng hấp dẫn.

Đúng lúc bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, chốc sau thì thấy Hỉ Tâm và Tường Liên lén lút chạy vào phòng củi.

“Chủ tử, ngài đúng là ở đây!!”

Mộ Hoan thấy các nàng thì mừng rỡ không thôi, vội chạy đến ôm chầm các nàng: “Các ngươi đều ổn chứ? Đều ổn chứ?!”

“Nô tỳ quen làm việc nặng nhọc, chút khổ cực này không tính là gì, còn ngài…” Hỉ Tâm đau lòng không ngớt, hai mắt đỏ hoe thì thào: “Ngài thiên kim chi khu lại phải cùng chịu khổ, nô tỳ thật sự rất đau lòng, chủ tử.”

“Ta không sao, trước đây chẳng phải đã quen với ăn không no mặc không ấm rồi sao?” Mộ Hoan xoa xoa gương mặt của nàng, kéo khóe môi miễn cưỡng nở nụ cười: “Hỉ Tâm, Tường Liên, các ngươi chịu khổ rồi.”

“Chủ tử tay của ngài.” Tường Liên hoảng hốt chụp lấy bàn tay của nàng: “Sao lại run lợi hại như vậy? Bọn họ đã làm gì ngài sao?”

“Giặt quần áo, run một chốc liền hết thôi.”

“Còn vết thương kia? Đã thượng dược chưa?”

Mộ Hoan mím mím môi, ảm đạm lắc đầu.

“Chủ tử xem nô tỳ có cái gì này.”

Hỉ Tâm nhìn quanh rồi lấy trong tay áo hai ba gói giấy và một lọ bạch ngọc dúi vào tay nàng.

“Cái này…?”

“Là dược phối của chủ tử, nô tỳ thâu về từ An Tự Các đó.”

“Thế có làm sao không a?” Mộ Hoan sợ đến xanh cả mặt, hoảng hốt kiểm tra Hỉ Tâm từ trên xuống dưới: “Có bị phát hiện hay không?”

“Không có, nô tỳ giả vờ làm nữ nô dọn phòng, lặng lẽ thâu dược phối. Mất kim thoa phụ sức thì còn bị hoài nghi, còn mất dược phối chẳng ai quan tâm đâu. Cái lọ kia là kim sang dược, cũng chẳng phải đồ tốt gì, nô tỳ hỏi mua lại từ một nữ nô trong trù phòng.”

“Đa tạ các ngươi.”

“Không cần phải đa tạ a.” Hỉ Tâm nhìn ngó xung quanh, vẫn cảm thấy không an toàn mà nói: “Nô tỳ không được phép đi ra đây, giờ phải quay về trù phòng kẻo bị nghi ngờ, chủ tử ngài hảo hảo bảo trọng.”

“Các ngươi đi đường cẩn thận.”

Hỉ Tâm và Tường Liên cùng nhau bái lạy rồi rời khỏi phòng củi, một mạch rời đi như ăn trộm mà ngó nghiêng ngó dọc.

Mộ Hoan trút một tiếng thở dài, đem dược phối cất dưới đống rơm, đợi đến tối sẽ sắc một chén mà dùng.

“Trầm Ngọc, họ là…”

“Gọi em là Mộ Hoan, đừng gọi Trầm Ngọc nữa.”

“Ách, Hoan…”

“Họ là tâm phúc.” Mộ Hoan phủi tay đứng dậy, chậm rì rì nói tiếp: “Chẳng được bao lâu lại phải chịu khổ, em thật lòng cảm thấy áy náy vô cùng.”

“Cũng không phải lỗi của em.”

“Không sao.”

Mộ Hoan cầm lấy cái màn thầu còn lại đưa cho Châu Nhất Di, cong mắt mỉm cười: “Cái này của chị, đúng rồi, tối nay chị lưu lại đâu?”

“Họ chuyển chị qua kho phòng.”

“Thế chăn ở đây chị mang qua đó để giữ ấm.”

“Không cần thiết.” Châu Nhất Di lôi kéo Mộ Hoan ngồi xuống cùng mình, dịu dàng xoa vuốt hai tay đang phát run của nàng: “Chị sức khỏe vẫn luôn tốt hơn em, mọi thứ em đều giữ lại đi. Mà chứng run tay của em chưa khỏi, hay là tìm cách đổi công việc?”

“Họ biết rõ em mắc chứng run tay nên mới cố tìm xếp em vào công việc này, dù có muốn đổi cũng đổi không được.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Không sao, em trước giờ cũng quen giặt giũ, vài ngày nữa là ổn cả thôi.”

Châu Nhất Di chán nản thở dài, dịu dàng xoa gương mặt thủy nộn của nàng: “An tâm, chị sẽ tìm cách đưa chúng ta rời khỏi nơi đây, quay về Thượng Hải lập tức tổ chức đám cưới.”

“Đừng nhắc đến chuyện này nữa, chúng ta chỉ có thể làm bạn thôi.”

“Nhưng…”

Mộ Hoan nổi giận đánh gãy lời nàng: “Chị còn nói nữa chúng ta làm bạn cũng không thể!!”

“Ách, hảo, hảo đều nghe theo em cả.”

Hai người nói thêm vài câu thì phải thu dọn ra ngoài làm việc, Mộ Hoan được phân đi rửa chén bát của chủ tử, tay cả ngày đều phải nhúng vào trong nước bẩn. Đợi chiều muộn một chút, Mộ Hoan cầm theo dược phối chạy vào trù phòng lén đưa cho Hỉ Tâm sắc một chén, đến tối đối phương sẽ mang ra phòng củi cho nàng.

Công việc của Mộ Hoan vốn không nhiều nhưng bị ma ma và nữ nô thị uy chèn ép, bắt nàng gánh cả phần việc còn bọn họ, đến gần sáng mới được tha về nhà. Hỉ Tâm chờ không được đành phải chạy về trước, để lại chén thuốc nguội lạnh đóng một lớp váng mỏng phía trên.

Mộ Hoan ôm quần áo ra ngoài tắm rửa sơ sài rồi trở về phòng, xa xa nghe tiếng côn trùng râm ran không dứt. Hai tay run run cầm lấy chén thuốc, dược phối nào cũng vậy để nguội sẽ vô cùng đắng, Mộ Hoan nửa uống nửa che miệng muốn nôn.

Dùng hết khí lực mới uống xong chén thuốc, tiếp tục một mình loay hoay thượng dược lên vết thương. Mặc dù đau đến ứa cả nước mắt nhưng tuyệt không kêu la, bây giờ chỉ còn lại một mình nàng, nếu nàng không kiên cường chống đỡ sẽ bị người khác chèn ép đến chết.

“Hức…”

Nén tiếng kêu la xuống cổ họng, Mộ Hoan đóng nắp lọ kim sang dược đặt trở lại bàn, mệt mỏi lăn ra thảm rơm mà chợp mắt một chút.

Hôm nay, thật sự đủ mệt rồi, ngày mai nhất định sẽ tốt hơn.

Đáng tiếc mọi chuyện lại chẳng tốt đẹp như Mộ Hoan đã nghĩ, thậm chí còn thê thảm gấp trăm lần. Ngơ ngác nhìn mấy chục chậu y phục bẩn trước mặt, rõ ràng đã giặt rất nhiều sao hôm nay vẫn còn y phục để giặt vậy?

“Nhìn cái gì? Còn không mau giặt sạch sẽ?” Tống ma ma như cũ hống hách, chỉ tay vào mặt Mộ Hoan mắng chửi không ngừng: “Ngươi a cái thứ không biết tốt xấu, chỉ phân cho ngươi giặt giữ đã tốt lắm rồi, người khác sớm đã bị lôi đi bưng vác nặng. Còn đứng nhìn nữa sao? Mau đi vào giặt cho lão nương, nếu không lại lôi ngươi ra phạt hèo!”

Mộ Hoan hoàn toàn không nhét mấy lời Tống ma ma vừa nói vào tai, chán nản thở dài một tiếng, tiếp tục ngồi xổm xuống giặt y phục.

Trời thì nóng bức lại chẳng có gì trong bụng, Mộ Hoan mấy lần choáng váng đều phải dùng móng tay bấm vào da thịt kéo chút thanh tỉnh, chẳng mấy chốc bắp đùi liền bị nàng bấm bầm cả.

Nhiều lúc quá đau mà phải dừng lại một chút để nghỉ ngơi, run rẩy cầm lấy bình nước bên cạnh mà uống liền mấy ngụm. Còn chưa kịp thoải mái thở ra một hơi thì trước mắt lại trút xuống một cơn mưa y phục, đổ tràn qua cả y phục vừa giặt sạch sẽ của nàng. Cảm thấy chưa đủ, nữ nô kia còn trút cả nước giặt đổ bẩn vào người nàng, từng giọt từng giọt theo độ cong gương mặt trượt xuống.

“Ây da, lỡ tay mất rồi!”

Nữ nô khom người che miệng thảng thốt: “Người mới, phiền ngươi hảo hảo giặt lại chậu y phục kia, đừng mang y phục vừa bẩn vừa hôi đến chỗ các vị chủ tử nhé.”

Mộ Hoan cúi đầu vén tóc ra sau, bình thản gạt y phục bẩn ra khỏi chậu đồ vừa giặt, vờ như không nghe ả nói cái gì.

“Tiện nhận còn giả vờ cao quý.” Ả mạnh tay ném cả chậu gỗ xuống đất: “Ngươi tưởng nơi này là đâu? An Tự Các? Hay là Đồng vương phủ? Còn cho rằng bản thân là quyền quý nhân sao?”

“Nhưng cũng không được hiếp người quá đáng như vậy!”

Ả nữ nô lập tức quay lại xem là ai đang nói, vừa vặn bắt gặp một cơ thiếp lạ mặt bước vào, bên cạnh còn có một nữ nô theo hầu.

“Chủ tử, kia là Hồng Liên.”

“Hồng Liên?” Cơ thiếp đặc biệt không hài lòng, nhíu mày quát khẽ: “Không thật ra thể thống gì cả! Thân là nô lại lười biếng không làm việc còn nhục mạ kẻ khác, có tin ta đến chỗ điện hạ cáo trạng, lúc đó ngươi ngay cả mạng để tác oai tác quái cũng không còn!”

“Ha, chỉ là một cơ thiếp chưa được sủng hạnh, ngươi cao ngạo cái gì chứ!?”

“Trắc phi nương nương cũng chưa được thị tẩm qua, ngươi nghĩ, ngươi là ai mà dám nhục mạ chủ tử!?”

Hồng Liên có vẻ kiên dè, hậm hực giậm mạnh chân xuống đất rồi rời đi.

Cơ thiếp kia là một omega loài người, tên gọi Đổng Giai, từ khi nạp vào phủ đến nay chưa được gọi đi hầu hạ một lần. Bản thân Đổng Giai tính cách nhu nhược lại không ưa náo nhiệt tranh sủng, từ trước đến nay đều an phận lưu trong tẩm thất.

Hôm nay thấy một nữ nô bị ức hiếp liền nhịn không được ra mặt, bước đến chỗ nàng mà nói: “Cô nương, không sao chứ?”

Mộ Hoan vội chùi tay vào y phục mà đứng dậy: “Chủ tử vạn an.”

“Không cần đa lễ, ngươi là người ở phòng nào sao ta chưa từng thấy qua ngươi?”

Thúy Yên tá hỏa kéo tay của chủ tử mà nhắc nhở: “Đây là Mộ Tần.”

“A!?” Đổng Giai hoảng hoảng trương trương khom người bái lạy: “Thần thiếp khấu kiến Mộ Tần nương nương.”

“Ta còn là cái gì Mộ Tần nữa chứ?” Mộ Hoan xoa hai tay đau nhức, miễn cưỡng cười nói: “Hôm nay được chủ tử giúp đỡ, Mộ Hoan chẳng có gì đền đáp, ngày sau thoát khỏi tao đoạn sẽ tìm cách đáp đền.”

“Nhấc tay chi lao mà thôi, Đổng Giai thật sự không dám nhận.”

“Hóa ra chủ tử gọi Đổng Giai.”

“Vâng.”

“Không cần gọi ta là chủ tử, ta đã bị điện hạ phế xuống làm nữ nô lao dịch, có ngồi xe ngựa cũng đuổi không kịp ngươi.”

“Ây, Mộ chủ tử đừng nói như vậy.” Đổng Giai luống cuống chẳng biết phải nói thế nào mới đúng: “Dù cho ngài có thể bị phế bỏ nhưng thân phận ngài cùng nô khác biệt, nô chẳng dám hồ loạn xưng hô.”

“Ngươi như thế làm ta cũng chẳng biết phải nói gì mới phải.”

Hai người còn đương trò chuyện qua lại thì Tống ma ma bước vào, Mộ Hoan ban đầu đã nghĩ bà ta muốn khiển trách nàng lười biếng nhưng nào ngờ lại đầy mặt xum xoe bước lên.

“Mộ cô nương, bên ngoài có người tìm gặp.”

Đoán chắc bảy phần là người quyền quý, Mộ Hoan thoáng chau mày: “Ai?”

“Là chính phi nương nương.”

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
117
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16