Bách Hợp Tiểu Thuyết

CHƯƠNG 224

617 0 2 0

“Thế ngươi đi bắt người của Tư Nguyệt Thất là đạo lý gì?”

“Theo lẽ phi tần sinh hạ hoàng thân đều phải đưa đến Phượng Hòa Cung cho chủ mẫu hậu cung xem qua một lần, thần thiếp không thấy mình làm gì sai.”

Thái hoàng thái hậu gõ mạnh long trượng xuống đất: “Ngươi cho rằng ai gia là oa oa mà muốn qua mặt hồ lộng?”

“Thần thiếp nào dám, chỉ mong Thái hoàng thái hậu nhìn người kỹ lưỡng, tránh sau này lại tức giận bản thân đi sai đường.”

“Hoàng quý phi, ngươi…”

Mộ Hoan dựa lưng vào ghế, tiếp tục nói: “Thần thiếp hiện tại là nữ chủ hậu cung, mà hoàng thượng cũng đã nói mọi chuyện sau này trong hậu cung sẽ do thần thiếp một tay quản lý. Vì vậy Thái hoàng thái hậu cũng không nên xen vào, hảo hảo lưu lại Trường Thọ Cung dưỡng bệnh thì hơn.”

Không để Thái hoàng thái hậu kịp nói, Mộ Hoan đã phân phó: “Người đâu, đưa Thái hoàng thái hậu hồi cung nghỉ ngơi đi.”

“Mộ Hoan! Ngươi càng lúc càng càn rỡ!” Thái hoàng thái hậu phẫn uất, hướng ánh mắt về phía mẫu tử Tường tần: “Nếu ngươi dám động đến một sợi tóc của mẫu tử Tường tần, ai gia và cả lão tô tổng đều không tha cho ngươi!”

Dứt câu liền xoay người rời đi, Đồ Ngân thấy vậy cũng nhanh chóng ôm oa oa đuổi theo phía sau. Mộ Hoan đưa mắt nhìn, hộ giáp gõ lạch cạch trên bàn, trên mặt lộ ra vẻ đăm chiêu.

“Nương nương.” Ân Ly di chuyển sang bên cạnh nàng, hỏi khẽ: “Oa oa của Tường tần thật sự là của hoàng thượng?”

“Ngươi nói alpha Lang tộc bạch mao lam đồng có hiếm gặp không?”

“Đúng là nô tỳ ít gặp được nhưng không phải không có.” Ân Ly nghiêm túc nghĩ ngợi, sau đó nói tiếp: “Trước đây đi qua Cấm vệ quân tìm Tuyền Từ, có trông thấy rất nhiều alpha bạch mao lam đồng.”

“Nếu vậy cũng chẳng chứng minh được oa oa kia là con của hoàng thượng.” Mộ Hoan nhíu nhíu mày trầm mặc: “Điều tra mấy ngày qua đều bế tắc, không phải vì Thục phi đã chết có lẽ đã tra ra được gì đó… Thục phi?”

Bất tri bất giác đưa mắt nhìn khắp nơi, Mộ Hoan thoáng chốc căng thẳng. Thời gian này nàng không hề thấy bóng ma của Thục phi xuất hiện, lẽ nào là có người cố ý bày ra muốn nàng sa vào bẫy?

“Nương nương sao thế?”

“Bản cung hoài nghi…” Mộ Hoan vội vã đứng dậy nhìn ra ngoài cửa, rồi đè thấp giọng nói: “Ân Ly ngươi đi gọi Nam Cung thái y đến, bảo nàng kiểm tra toàn bộ Phượng Hòa Cung xem có gì bất ổn không.”

“Hả? Hảo, hảo.”

Tuy Ân Ly chưa hiểu hoàng quý phi nói gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn chạy đến Thái Y Viện tìm Nam Cung Lộng Nguyệt. Chốc sau hai ngươi liền cùng nhau trở về, trên vai Nam Cung thị quải chẩn tướng, nghe Ân Ly nói sơ qua một lần thì tự mình đi vòng quanh Phượng Hòa Cung kiểm tra một lượt.

Mộ Hoan đứng ngồi không yên, loanh hoanh trong sườn cung. Bên ngoài trời vẫn đang đổ tuyết, chỉ e là mùa đông còn kéo dài vài hôm nữa, nhưng xa xa đã trông thấy mai khai hoa đẹp đẽ.

“Hoàng quý phi nương nương.”

“Nam Cung thái y?” Mộ Hoan quay đầu lại nhìn, vừa vặn thấy nàng mang hương nan an thần treo ở đầu giường: “Cái này…”

“Trong này có huyễn thảo.”

Nam Cung Lộng Nguyệt trút hết thảo dược trong túi hương ra, gạt bớt những loại thảo dược phổ thông sang một bên, quả nhiên là có huyễn thảo.

“Bản cung đoán không sai, đúng là có người động tay động chân.”

Mộ Hoan mím mím môi, trong lòng thầm suy đoán một phen, rốt cuộc là ai hướng nàng động thủ? Kẻ đoán ra được hành tung của nàng, biết được cái chết của Thục phi, rất có thể chính là Tường tần.

“Nương nương đã biết là ai hạ thủ?”

“Bản cung chỉ mới suy đoán, chưa có kết quả.” Mộ Hoan dời mắt nhìn Nam Cung Lộng Nguyệt rồi nói: “Bản cung cần thời gian điều tra, bất quá chỉ có nhiêu đây?”

“Huyễn thảo có dược tính rất mạnh, chỉ một chút đủ gây ảo giác một tháng.”

“Thế tại sao bản cung ở cạnh hoàng thượng lại không thấy ảo giác nữa?”

“Rất có thể là do hương nan hoàng thượng hay mang theo, vi thần nhớ dường như trong hương nan có một ít loại thảo dược khắc chế được dược tính của huyễn thảo.”

“Nguyên lai là vậy.”

Mộ Hoan thả người ngồi xuống tọa ỷ, cảm giác như mây đen bị một bàn tay dùng sức xé toạt, ánh dương quang chói mắt truyền thẳng đến trước mắt. Dần dần phát hiện bản thân do chỉ chú tâm đến việc trả thù mà bỏ quên mất những tiểu tiết xung quanh, bằng không chút thủ đoạn này nàng đã sớm phát hiện ra mới phải.

“Hoàng quý phi, có cần điều tra không?”

“Điều tra.” Mộ Hoan mím chặt môi dưới, bàn tay vô thức siết lấy cạnh bàn đến trắng bệch: “Bản cung không phải là con rối để người khác tùy ý thao túng, chuyện này để Uyển Nhược làm, ngươi chỉ cần chú ý tin tức được đưa về.”

“Vâng.”

“Nam Cung thái y.”

Nghe hoàng quý phi gọi đến tên, Nam Cung Lộng Nguyệt nhanh chóng hồi đáp: “Không biết hoàng quý phi có gì dạy bảo?”

“Ngươi chuẩn bị cho bản cung một ít dược liệu khắc chế dược tính của huyễn thảo, càng nhiều càng tốt. Nếu được thời gian này ngươi thường xuyên đến kiểm tra xem còn địa phương nào sót lại huyễn thảo hay không, bản cung không tin tưởng cung nô trong Phượng Hòa Cung.”

“Vi thần nhất định tận chức.” Nam Cung Lộng Nguyệt thoáng chần chờ, không biết có nên nói hay không nhưng vẫn quyết định mở miệng: “Nương nương sắc mặt hôm nay hơi kém, vi thần cần bắt mạch cho ngài.”

“Hôm nay thì không cần.” Mộ Hoan yếu ớt trút một tiếng thở dài: “Bản cung cảm thấy trong người vẫn ổn, việc cần ngươi làm nên tranh thủ làm sớm, không cần để ý chút chuyện vặt vãnh này.”

Hoàng quý phi đã nói như vậy, Nam Cung Lộng Nguyệt cũng không thể mặt dày yêu cầu thêm, đành đứng dậy cáo từ.

 

====================

 

Khí lạnh những ngày đông vẫn còn, mãi đến khi nhập xuân mới miễn cưỡng ấm lên một chút. Còn riêng Mộ Hoan dù đông hay xuân nàng vẫn không bước chân ra khỏi cửa, ngày ngày ở trong thần đường niệm kinh chú.

Thành tâm hướng về thần linh, không dám cầu khẩn quá nhiều, chỉ mong người ở chốn biên ải vẫn bình an. Tin tức đưa về vẫn điều đặn, Tuyền Từ có nói mặc dù mỗi lần tấn công Xà tộc đều tổn thất số lượng lớn, nhưng quân Lang tộc vẫn đang chiếm thế thượng phong.

Nếu có thể, năm sau sẽ hồi kinh.

Mộ Hoan biết rõ chiến tranh ác liệt, đi một hai năm là chuyện thường tình, nàng vẫn có thể chờ đợi được. Nhưng chỉ sợ gió cát mai một lòng kiên định, càng sợ phong ba nhấn chìm đi tất cả hy vọng đã từng gửi gắm.

Bầu không khí an tĩnh duy trì chưa được bao lâu đã nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp của Ân Ly truyền vào.

“Nương nương, Tuyền Từ đến báo tin.”

Động tác lần chuỗi niệm châu dừng lại, Mộ Hoan chậm rãi mở mắt, đồng thời nâng tay để Ân Ly dìu đứng dậy. Di chuyển đến sảnh chính, vừa vặn trông thấy Tuyền Từ mặc quan phục đứng nghiêm chỉnh bên ngoài, không biết đã chờ bao lâu rồi.

“Hoàng quý phi nương nương thiên an.”

“Miễn lễ.” Mộ Hoan vén váy ngồi xuống, nâng mắt nhìn Tuyền Từ hỏi: “Hoàng thượng bên ấy thế nào rồi?”

“Vẫn như cũ, đang tìm cách công phá thành trì của Xà tộc. Lương thảo đưa đến ổn định, chưa có vấn đề đáng ngại, hoàng thượng đang ở trong cung của Miêu tộc nên không có sơ suất gì.”

“Vậy thì tốt, ngươi lại tiếp tục đi một chuyến, định kỳ tháng sau lại đến báo tin.”

“Thuộc hạ xin phép cáo từ.”

Tuyền Từ nhanh chóng lui xuống, rất nhanh liền mất hút sau hàng cây mai trong Phượng Hòa Cung.

Đưa mắt nhìn theo hắn một lúc nữa, nội tâm Mộ Hoan lộ ra một phân nghi hoặc, chẳng biết hắn có vì trấn an nàng mà hồ lộng thông tin đưa tới. Bất quá dù hắn thật sự hồ lộng nàng đi nữa, nàng cũng vô pháp biết được tin tức thật sự, đành nhận lấy chút thông tin ít ỏi này làm một đơn thuốc an thần.

“Nương nương.” Ân Ly bị sắc mặt nhợt nhạt của nàng dọa sợ, hoảng hốt hét một tiếng: “Ngài làm sao vậy? Sao sắc mặt kém như vậy? Nô tỳ đi gọi Nam Cung thị!”

Không đợi hoàng quý phi kịp trả lời Ân Ly đã chạy đi mất, để lại nàng ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì. Rất nhanh Nam Cung Lộng Nguyệt cũng bị kéo đến trước mặt hoàng quý phi, cũng đồng dạng ngơ ngác không khác gì nàng.

“Ngươi đến xem, sắc mặt hoàng quý phi kém quá!”

Nam Cung Lộng Nguyệt bước lên quan sát một chốc, xác nhận đúng là sắc mặt quá kém, lập tức lấy gối chẩn mạch đặt xuống để hoàng quý phi đặt cổ tay lên.

Ân Ly căng thẳng đứng một bên nhìn: “Nương nương, mặt ngài trắng bệch như cương thi vậy.”

“Thật sao?” Mộ Hoan hồ đồ sờ tay lên mặt mình: “Buổi sáng vẫn tốt không phải sao?”

“Nô tỳ thấy ngài sắc mặt không tốt, nhưng hôm nay lại nghiêm trọng hơn bình thường.”

“Tất nhiên là nghiêm trọng rồi.”

Tiếng nói của Nam Cung Lộng Nguyệt cắt đứt câu chuyện của hai người, đồng loạt bốn mắt dán hẳn vào nàng chờ nghe câu trả lời. Nam Cung Lộng Nguyệt thu tay lại, có điểm hoài nghi, kiên trì chẩn mạch thêm lần nữa.

“Làm sao vậy?”

“Nương nương, ngài hoài thai rồi.”

Tự hồ ngũ lôi oanh đỉnh, Mộ Hoan đầu tiên là ngây người, sau đó liền nhíu chặt hai chân mày, nổi trận lôi đình đập tay xuống bàn.

“Đầu tiên vẫn là ngươi nói bản cung không thể hoài thai, bây giờ vẫn là ngươi nói bản cung đang hoài thai, có phải ngươi ngại mệnh dài không?”

Nam Cung Lộng Nguyện thoáng trầm mặc, hai mắt rũ xuống băn khoăn không thốt nên lời.

Ân Ly cũng bị dọa cho hoảng sợ, gấp gáp lay lay vai nàng mấy cái: “Ngươi mau nói a! Nói đi, bằng không hoàng quý phi sẽ phạt ngươi đó!”

“Đơn dược lần trước mà học đồ mang đến cho nương nương…” Nam Cung Lộng Nguyệt ngẩng đầu lên, khàn khàn thì thầm: “Là thúc thai dược, bất quá vi thần thấy dược phối không ảnh hưởng đến sức khỏe của nương nương, mà ngài lại có thể ăn uống bình thường nên mới che giấu sai lầm này.”

“Ngươi nói…” Mộ Hoan run rẩy đứng dậy, chỉ tay vào nàng mà nói: “Bản cung vì uống thúc thai dược quá nhiều mà…”

“Không phải quá nhiều, chỉ có một đơn lần đó. Nhưng đây là thúc thai dược vi thần tự làm ra, công dụng của nó vẫn chưa minh bạch, thiết nghĩ không xảy ra vấn đề lớn nên đã…”

“Ngươi càn rỡ! Ngươi xem bản cung là bạch thử để ngươi thử thuốc hay sao?”

“Vi thần có tội, cầu nương nương trừng phạt!”

“Nương nương, chuyện này cũng không tồi.” Ân Ly hoan hỉ quay đầu lại nhìn hoàng quý phi: “Ngài rốt cuộc đã có thể hoài oa oa rồi.”

“Không đơn giản như vậy.” Nam Cung Lộng Nguyệt thủy chung cúi đầu xuống, chần chờ vài giây liền nói: “Oa oa này, sợ rằng không giữ được.”

Mộ Hoan nuốt xuống một ngụm nước bọt, lồng ngực như bị ai dùng sức bóp nghẹn vô pháp hấp khí. Ngón tay run run chỉ vào Nam Cung Lộng Nguyệt, bước từng bước run rẩy, nàng nghe như tai mình ù đi nhức nhói.

“Ngươi nói cho bản cung biết trong bụng bản cung có một sinh mạng, lại nói bản cung giữ không được, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”

“Nội mạc tử cung của nương nương quá mỏng, lần này có thể hoài oa oa chính là kỳ tích, chỉ sợ không được bao lâu sẽ lần nữa sảy thai. Hoàng quý phi, vi thần nói chính là muốn ngài chuẩn bị tâm lý thật tốt, tránh thương tâm quá độ tổn hại sức khỏe.”

“Là cốt nhục của bản cung, ngươi bảo bản cung chuẩn bị tâm lý thế nào?”

Nam Cung Lộng Nguyệt thoáng ngẩn người, rồi lại cúi đầu suy nghĩ, hoàn toàn không đưa được câu trả lời.

“Làm cách nào để bảo trụ?” Mộ Hoan kích động túm chặt hai vai nàng ra sức lay mạnh: “Làm cách nào để oa oa của bản cung có thể bình an xuất thế? Làm cách nào, ngươi mau nói?!”

“Nương nương ngài bình tĩnh lại đã.” Ân Ly vội vàng kéo hoàng quý phi lùi lại một chút, giúp nàng vuốt lưng thuận khí: “Ngài càng tức giận càng khó giữ lại hoàng thân a.”

“Nói!!”

Nam Cung Lộng Nguyệt mím chặt môi: “Vi thần sẽ kê vài đơn chữa lành vết thương bên trong của nương nương do trục thai mà có, nhưng có thể giữ hoàng thân hay không thì không dám cam đoan. Nếu được nương nương nên để ma ma có kinh nghiệm kiểm tra một lần nữa, xác định đúng là oa oa đang bám trên tử cung vi thần mới dám kê đơn.”

“Hảo, gọi ma ma đến.”

Ân Ly nhanh chóng chạy đi, Mộ Hoan sẵn phân phó cung nô dựng lên bình phong, an tĩnh nằm trên giường lắng nghe bất kỳ âm thanh dù là nhỏ nhất. Tất cả ma ma đều được dẫn đến, lần lượt di chuyển ra sau bình phong, cẩn thận kiểm tra tuyến thể của hoàng quý phi.

Xung quanh dị thường an tĩnh, ma ma dùng âm thanh nhỏ nhất trao đổi với nhau.

Mộ Hoan căng thẳng siết chặt cái chăn trên người, không dám cử động hạ thân, run rẩy hỏi: “Thế nào?”

“Nương nương, tuyến thể của ngài vẫn bình thường, nhưng bên trong thì không ổn định lắm. Nô tỳ làm tiếp sinh nhiều năm, vừa nhìn đã biết rất mỏng, chỉ sợ khó giữ hoàng thân được mấy ngày.”

Mấy lời này không khác biệt với Nam Cung Lộng Nguyệt, Mộ Hoan hai bên thái dương ướt đẫm mồ hôi, tùy ý gật đầu rồi cho tất cả ma ma lui xuống.

Nam Cung Lộng Nguyệt nghiêm chỉnh đứng sau bình phong, hướng hoàng quý phi nói tiếp: “Vi thần sẽ tận lực, còn về giữ được hay không phải xem tạo hóa của hoàng thân.”

Mộ Hoan hít một hơi thật sâu, bàn tay trượt xuống tiểu phúc nhẹ nhàng vuốt một cái: “Nếu thần linh cho bản cung thêm một cơ hội, bản cung tuyệt đối không để vụt mất nữa.”

“Nam Cung, ngươi nói còn cách nào khác tăng tính khả thi không?” Ân Ly hết nhìn bình phong rồi lại nhìn Nam Cung Lộng Nguyệt, có chút đau lòng mà nói: “Hoàng quý phi từng mất đi trưởng đích hoàng thân, nếu mất thêm một người nữa sợ chịu không nổi.”

“Thời gian này nhất định hoàng quý phi không được đi lại lung tung, nghỉ ngơi thật nhiều và hạn chế cử động mạnh. Ta sẽ ngày ngày mang thuốc đến, hoàng quý phi uống khoảng hai tháng sẽ để ma ma kiểm tra lần nữa, nếu thai khí ổn định mới có thể đi lại nhẹ nhàng.”

Nghe xong, Ân Ly còn cho rằng tai mình có vấn đề, hoảng hốt hỏi lại: “Ở trên giường liên tục hai tháng sao?”

“Phải, nhất định không được di chuyển lung tung.” Nam Cung Lộng Nguyệt đầy mặt căng thẳng, lời nói cũng nghiêm trọng không kém: “Tuyệt đối không cử động mạnh, không tức giận quá mức, không ăn quá nhiều đồ chua cay, càng thanh đạm càng tốt.”

Mộ Hoan nhắm nghiền mắt, từ tốn mở miệng: “Tất cả ma ma ban nãy đều giữ trong Phượng Hòa Cung, không để bọn họ tiếp xúc với bất kỳ ai. Chuyện này chỉ ba chúng ta minh bạch, Ân Ly ngươi phải giữ kín miệng, sinh mạng mẫu tử ta đều năm trong tay ngươi.”

“Nô tỳ không dám khinh suất, nương nương cứ yên tâm.”

“Hai tháng này phong bế cửa lớn Phượng Hòa Cung, ai cũng không được xuất nhập, bản cung sẽ ở trên giường hai tháng niệm kinh chú bình ổn tâm tình.”

“Hảo!”

Mộ Hoan dời mắt nhìn lên trần giường, vô thức nghĩ đến A Ba Đáp Thấu Á Viên. Có phải thần linh biết được A Ba Đáp Thấu Á Viên sẽ xuất chinh nên mới mang đến cho nàng một oa oa bầu bạn hay không?

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
117
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16