Bách Hợp Tiểu Thuyết

CHƯƠNG 207

455 0 1 0

Mộ Hoan nói rất nhẹ, rất khẽ nghe không ra tâm tình. Từ khi A Ba Đáp Tá Bác Hoằng chết, mỗi tháng vào đúng ngày nha đầu chết, nàng đều sẽ lập bàn tế đốt giấy vàng. Đơn giản vì sợ oa oa ở dưới đó không có đủ bạc dùng, không có quần áo ấm để mặc càng không có đồ chơi để ngoạn, vì vậy cứ cách một tháng phải đốt đủ đồ xuống mới an tâm.

“Hoằng nhi…” Ngón tay lần nhẹ chuỗi tràng lưu ly, Mộ Hoan duy trì tư thế ngẩng đầu nhìn trời cao, mấp máy môi thì thầm: “Mẫu phi tưởng niệm ngươi, nhưng cũng mong ngươi sớm đầu thai vào một nhà tốt, bình bình an an xuất thế, bình bình an an trưởng thành.”

Đêm tối mùa hạ có chút nóng bức, chờ mãi mới có một có gió thổi tới mang hơi nóng phả vào mặt. Bất quá Mộ Hoan không thấy nóng, mặc hai lớp phi phong, cổ quàng khăn choàng lông thú dày cộm, nửa mặt dưới được khăn lụa che chắn kỹ lưỡng. Hai bàn tay giấu kín trong thủ lô, mím môi chịu đựng cái lạnh từ trong cơ thể phát ra, bỗng chốc cảm thấy sinh mạng bản thân thật mỏng manh.

Ân Ly đứng sát bên cạnh, tay cầm một cái thủ lô nhỏ liên tục hướng về phía Mộ Hoan miễn cưỡng duy trì độ ấm quanh thân. Về phần Uyển Nhược bài trí bàn lễ tốn kha khá thời gian, xong việc liền lui sang một bên, tỉ mỉ kiểm tra xem còn sót thứ gì không.

“Nương nương, hoàn tất rồi.”

Mộ Hoan gật gật đầu, bước đến trước bàn tế lễ, tự mình thắp sáng nến. Ánh nến yếu ớt le lói giữa đêm trường tĩnh mịch, hai bên hoàng dương rì rào dù không có gió thổi. Đặt xuống hộp dầu, Mộ Hoan nhìn ngắm một lúc bàn tế lễ, ngón tay vẫn duy trì trạng thái lần tràng lưu ly.

“Hoằng nhi, mẫu phi không thấy ngươi báo mộng, có phải ngươi đã sớm đầu thai rồi không? Nếu như vậy thì tốt, mẫu phi cũng an lòng hơn, chỉ là cầu ngươi một lần đến nhìn mẫu phi…” Mộ Hoan tì ngón tay lên tràng lưu ly, đáy mắt phảng phất lệ quang: “Mẫu phi chờ ngươi bao lâu cũng được, không gấp.”

“Nương nương đừng khóc.” Ân Ly nhỏ nhẹ nhắc nhở: “Nam Cung thái y nói ngài không được quá xúc động sẽ ảnh hưởng đến bệnh trạng của ngài.”

“Bản cung minh bạch, ngươi không cần lo, đi lấy chậu đồng đến đây đi.”

Ân Ly bất đắc dĩ cầm chậu đồng bên cạnh đặt gần bàn tế lễ, thậm chí đã chuẩn bị rất nhiều giấy vàng, hoàng quý phi muốn đốt bao nhiêu cũng được.

Nhìn cảnh tượng đêm trường tĩnh mịch trước mặt, Mộ Hoan duy trì yên lặng, ngồi xổm xuống cầm lấy một tấm giấy vàng huơ qua lửa nóng. Giấy vàng lập tức bốc cháy, cẩn thận thả xuống chậu đồng, lần lượt đem từng tấm từng tấm thả vào trong. Thả được một ít giấy vàng, Mộ Hoan đưa tay cầm lấy một ít quần áo hài tử gấp bằng giấy, thả lỏng ngón tay buông xuống lửa nóng.

Đốt chưa được bao lâu bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, sau đó là Tường phi Đồ thị bước vào, đầy vẻ kiêu ngạo không xem ai ra gì.

“Nhiều ngày không thấy hoàng quý phi, thần thiếp lo sợ hoàng quý phi bị bệnh nên đặc biệt đến xem.”

Bụng của Đồ thị to lên một ít, nhưng phải để ý kỹ mới thấy khác biệt. Mộ Hoan không trả lời, kiên trì thả y phục vào trong chậu đồng, đáy mắt toàn bộ đều là ánh lửa bùng cháy giữa đêm đen.

Đồ Ngân nhìn một lượt cảnh tượng xung quanh, châm chọc cười nói: “Trưởng hoàng thân mệnh khổ, chưa ra đời đã chết yểu, thần thiếp cảm thấy đáng thương thay cho nàng. Bất quá nàng đi sớm cũng tốt, hảo hảo đầu thai vào một nhà khác, tránh nhìn thấy cảnh mẫu phi bất lực thất sủng như hôm nay.”

“N-Ngươi câm miệng!!” Ân Ly tức giận bước lên nói lý: “Hoàng quý phi chính là hậu cung chi chủ, một nho nhỏ phi tần như ngươi cũng dám càn rỡ!?”

“Bản cung nói chuyện chưa đến lượt một cung nô như ngươi lên tiếng.”

Ánh mắt Đồ Ngân thoáng trầm xuống, phất tay một cái, cung nô theo sau hiểu ý bước lên túm lấy Ân Ly muốn vả miệng nàng. Mộ Hoan không thể khoanh tay làm ngơ, chậm rãi lại khoan thai đứng dậy, đưa mắt nhìn cánh tay của cung nô kia.

“Ngươi dám đánh nàng, bản cung lấy đầu ngươi làm ghế cho nàng ngồi.”

Cung nô thoáng khựng lại, có chút e sợ mà nhìn đến Tường phi cầu cứu.

“Hóa ra cũng có lúc hoàng quý phi chịu phản kháng.” Đồ Ngân bước đến gần Mộ Hoan, trực diện nhìn thẳng vào nàng: “Nhiều tháng qua một mực giấu mình trong Phượng Hòa Cung, ta còn nghĩ ngươi sớm đã uất ức thành bệnh mà chết.”

Mộ Hoan không có trả lời, yên tĩnh quan sát Đồ Ngân.

“Ngươi không nói cũng được, ta sớm hiểu rõ con người của ngươi. Vốn dĩ ngươi là người thích ăn mềm không ăn cứng, càng cùng ngươi đối cứng ngươi nhất định sẽ không nhân nhượng. Chuyện của hoàng thượng, trong lòng ngươi như là gai đâm muối xát, đối với ngài sẵn sàng trở mặt, ngươi là omega duy nhất dám làm như thế.”

Không muốn cùng Đồ Ngân dong dài, Mộ Hoan xoay người quay trở về ngọa phòng nghỉ ngơi.

“Ngươi đã không cần ngài thì đừng quấy nhiễu ngài nữa!!”

Mộ Hoan thoáng dừng cước bộ, không buồn quay đầu lại: “Có bản lĩnh thì khiến hoàng thượng nhìn đến ngươi đi.”

Sắc mặt Đồ Ngân biến trắng, chạy đến túm lấy cánh tay của Mộ Hoan: “Ngươi đứng lại cho ta, ngươi nghĩ ngươi ngồi lên vị trí hoàng quý phi thì ta sẽ sợ ngươi sao?”

“Buông.” Mộ Hoan liếc mắt nhìn ả, chán ghét mở miệng: “Đừng dùng bàn tay bẩn thỉu của ngươi chạm vào bản cung.”

“Ha, bẩn thỉu? Phải a, bàn tay ta bẩn thỉu nhưng chạm được đến lồng ngực ấm áp của hoàng thượng, chạm đến bờ vai vững chãi của hoàng thượng, chạm đến tấm lưng rộng rãi mà ngươi cả đời nương tựa.” Đồ Ngân mỉa mai cười lớn một tràng, bàn tay xoa vuốt tiểu phúc của mình: “Và ta, bẩn thỉu, hèn mọn, lại hoài được tử tự cho A Ba Đáp thị, phi thường tôn quý.”

Mộ Hoan dời mắt đến bụng của Đồ Ngân, chẳng có bao nhiêu phản ứng, xoay người muốn đi.

“Ngươi lẽ nào không muốn hỏi ta chuyện gì sao?”

“Bản cung không nhàn rỗi.”

Đồ Ngân cười lớn một tràng, bước chân dời đến trước bàn tế: “Đứa con này của ngươi giữ không được, có đốt bao nhiêu cũng chẳng khiến nó sống ở dưới tốt hơn đâu.”

Ánh mắt Mộ Hoan sa sầm, duy trì yên lặng, nhẫn nại đến mức đáng kinh ngạc.

“Đúng rồi, Mộ Hoan, oa oa chết, hoàng thượng ruồng bỏ, Thái hoàng thái hậu trở mặt, sống một mình trong cung như vậy chắc cũng khó khăn lắm nhỉ? Yên tâm, ta niệm tình ngươi, ban cho ngươi một ít bạc đỡ bị cung nô ức hiếp.”

“Giữ lại mua quan tài cho ngươi đi.”

Đồ Ngân nghe xong câu này liền giận dữ túm lấy nàng không cho đi: “Ngươi vừa nói cái gì hả? Ngươi nghĩ ta không dám giết ngươi sao?”

Mộ Hoan đưa mắt nhìn, nửa điểm biểu tình cũng không lộ ra.

Đúng lúc này một cung nô khác chạy đến, hướng Đồ Ngân nói: “Nương nương, hoàng thượng sắp đi ngang qua.”

Sắc mặt Đồ Ngân lập tức biến đổi, đột ngột ngã sụp xuống ôm bụng gào khóc.

Loại chiêu thức này Mộ Hoan sao có thể nhìn không thấu, thản nhiên đến bàn tế lễ, trực tiếp toàn bộ gạt xuống đất. Nến bắt vào cỏ khô dưới đất mà phát cháy, chẳng mấy chốc toàn bộ hoa viên đều chìm trong lửa đỏ.

Còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đám khói đã thu hút sự chú ý của thánh giá, A Ba Đáp Thấu Á Viên đang trên đường trở về Dưỡng Tâm Điện, trông thấy Phượng Hòa Cung bốc cháy lập tức cho người chuyển hướng.

Mộ Hoan vẫn đứng như tượng, hai mắt hoen đỏ, đè nén chua xót không mở miệng khóc. Đồ Ngân sững sờ nhìn đám cháy trước mặt, hoàn toàn không biết Mộ Hoan muốn làm gì.

Rất nhanh A Ba Đáp Thấu Á Viên đã xuất hiện, trông thấy Mộ Hoan đứng giữa đám cháy thì hoảng hồn bạt vía quát: “Lập tức dập lửa! Nhanh lên!!”

Cung nô thái giám cuống cuồng chạy đến lu nước trong Phượng Hòa Cung, mỗi người cầm một thùng gỗ múc đầy hất vào trong đám cháy. Rất may đám cháy không lớn, loay hoay gần nửa canh giờ thì giải quyết xong, toàn bộ hoa viên Phượng Hòa Cung tiêu điều sơ xác.

Đồ Ngân được cung nữ dìu ra ngoài từ trước, vừa thấy lửa được dập liền hoảng hốt ôm chầm lấy A Ba Đáp Thấu Á Viên: “Hoàng thượng, thần thiếp hảo sợ hãi, hoàng quý phi muốn giết thần thiếp.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên đang tìm cách thoát khỏi móng vuốt của Đồ Ngân thì trông thấy Mộ Hoan lảo đảo đến bàn tế, không quản mặt bàn phát cháy có bao nhiêu nóng mà dùng cả hai tay chống lên mặt bàn.

“Hoằng nhi…”

Thân thể yếu ớt kia như liễu rũ dưới mưa, suy sụp đổ xuống đất.

“A Hoan!!”

A Ba Đáp Thấu Á Viên hoảng sợ chạy đến đỡ lấy Mộ Hoan, phát hiện kiều hương đã ngất liệm đi, vội vàng bồng nàng chạy vào ngọa phòng nằm nghỉ.

“Gọi Nam Cung thị!”

Ngơ ngác bị bỏ lại giữa đống hỗn độn, Đồ Ngân ảm đạm nhìn bóng lưng của hoàng thượng, mười ngón tay vô thức siết chặt cỏ cháy dưới thân. Dùng hết sức lực để cung nô dìu đứng dậy, nhanh chóng đuổi theo phía sau, hoàn toàn không có nửa điểm chần chờ.

Bên trong Phượng Hòa Cung phi thường an tĩnh, A Ba Đáp Thấu Á Viên cẩn dực đặt Mộ Hoan nằm xuống giường, gắt gao giữ chặt bàn tay nàng.

“A Hoan, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Đừng làm trẫm sợ, A Hoan.”

Đồ Ngân bước vào liền nhìn thấy cảnh tượng chướng tai gai mắt này, ôm tiểu phúc tiến đến gần, yếu ớt mở miệng: “Hoàng thượng, hoàng quý phi muốn giết thần thiếp, ngài sao lại không quan tâm đến oa oa vậy chứ? Oa oa cũng là cốt nhục của ngài mà, hoàng thượng…”

A Ba Đáp Thấu Á Viên toàn bộ tâm tư đều đặt trên người Mộ Hoan, hoàn toàn không để ý đến Đồ Ngân khóc lóc ở bên cạnh.

Rất nhanh Nam Cung Lộng Nguyệt đã xuất hiện, chạy gấp đến giường kiểm tra mạch tượng của Mộ Hoan, cảm giác đầu tiên nhận được là mạch đập yếu ớt cùng làn da phát lạnh đến kinh hãi.

“Nương nương kích động dẫn đến bộc phát hàn khí trong cơ thể phải lập tức châm cứu.”

“Ngươi cứ việc miễn sao cứu được hoàng quý phi.”

Nam Cung Lộng Nguyệt không chút chần chờ rút ngân châm ra, kiểm tra thêm một lần nữa mới lưu loát châm thẳng vào huyệt vị. Tổng cộng có tám châm được đâm xuống, mỗi lần đều khiến chân mày Mộ Hoan nhíu chặt, thống khổ phát ra mấy tiếng kêu rời rạc.

Lần nữa kiểm tra nhiệt độ, Nam Cung Lộng Nguyệt khẩn cấp quay đầu đối cung nô quát: “Nhiệt độ hoàng quý phi vẫn hạ xuống, lập tức mang than lô, chăn ấm, canh nóng!”

Cung nô giống như bị lửa dí vào mông, cấp bách chạy đi làm theo những gì Nam Cung thái y phân phó. Đầu tiên mang đến than lô đặt cạnh giường, cung nô ủ ấm chăn đấp thêm lên, không biết đấp bao nhiêu hoàng quý phi mới miễn cưỡng bớt run rẩy.

A Ba Đáp Thấu Á Viên lo lắng đến gần giường, quan sát sắc mặt nhợt nhạt của Mộ Hoan: “Hoàng quý phi, nàng đừng dọa trẫm. Chỉ cần nàng tỉnh lại, tỉnh lại trẫm liền đem tất cả cho nàng, cả tính mạng này cũng không màn.”

Nam Cung Lộng Nguyệt sửng sốt nhìn qua một chốc, sau đó lại tiếp tục hạ châm, tình trạng xem như được cải thiện ít nhiều.

Đúng lúc cung nô dâng lên canh nhân sâm nóng hổi vẫn còn nghi ngút khói, Ân Ly đưa tay muốn tiếp nhận thì A Ba Đáp Thấu Á Viên nhanh hơn một bước nhận lấy. Mặc dù trong lòng phi thường bất mãn nhưng Ân Ly chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn, đứng ở một bên quan sát sắc diện của hoàng quý phi.

A Ba Đáp Thấu Á Viên ngồi xuống mép giường, ổn trọng nâng tay vuốt ve gương mặt của Mộ Hoan, cảm nhận hơi lạnh xuyên qua da thịt thẳng đến từng tế bào. Bản thân nàng minh bạch tình trạng của kiều hương, là do thân thể suy nhược khiến mao bệnh tái phát nghiêm trọng, chứng hàn cũng vì vậy mà không thể chữa khỏi nữa.

Khuấy nhẹ chén canh trong tay, dùng thìa múc một ít kề sát miệng, miễn cưỡng uống một chút số còn lại đều theo khóe môi chảy xuống. A Ba Đáp Thấu Á Viên dùng bào tụ nhẹ nhàng chà lau cho nàng, kiên trì uy thang nóng, chờ đợi phản ứng tích cực từ Mộ Hoan.

Nam Cung Lộng Nguyệt lại tăng thêm một châm, rất nhanh hoàng quý phi liền nhíu nhíu mày, từ trong mê man tỉnh dậy.

A Ba Đáp Thấu Á Viên căng thẳng quan sát sắc mặt kiều hương, kiên trì nắm lấy bàn tay phát lạnh của nàng: “Hoàng quý phi, nàng làm sao rồi? Có đau ở đâu không?”

Lướt nhìn qua người đang mở miệng nói, Mộ Hoan diện vô biểu tình, dùng hết sức lực rút tay mình ra khỏi kiềm kẹp của đối phương.

“Thần thiếp không sao, tạ hoàng thượng quan tâm.”

Nhìn bàn tay trống rỗng của mình, tâm tình dần trở nên phức tạp, bất đắc dĩ trút một tiếng thở dài: “Hoàng quý phi không sao thì tốt.”

Bầu không khí chưa kịp yên tĩnh một phân thì Đồ Ngân đã ngồi sụp xuống sàn ôm bụng kêu rên, dáng vẻ này phân nửa là giả vờ, còn lại chính là cố ý. Dời mắt từ Mộ Hoan đến Nam Cung Lộng Nguyệt, đối phương hiểu ý đứng dậy kiểm tra thai khí cho Tường phi.

Đồ Ngân nâng mắt nhìn, mi mắt hơi rũ, trực diện nhìn thẳng vào Nam Cung Lộng Nguyệt. Vào cung làm quan không lâu nhưng ý tứ trong ánh mắt không cần nói rõ cũng minh bạch, bất quá Nam Cung Lộng Nguyệt không muốn theo phe phái nào, kiểm tra xong thì đứng dậy bẩm tấu.

“Tường phi thai khí ổn định, không có gì bất thường.”

Sắc mặt Đồ Ngân có chút kém, buồn bực phát ra giọng mũi một tiếng hừ không lớn.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
117
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16