“Nương nương yên tâm, chúng thần thiếp tự biết cân nhắc.” Một tuyển thị ở phía sau đột nhiên lên tiếng thu hút sự chú ý của mọi người: “Quan trọng là nương nương, ngài nên hảo hảo điều dưỡng để còn quản lý hậu cung, chúng thần thiếp còn mong được nương nương dạy dỗ.”
Mộ Hoan dời mắt nhìn đến tuyển thị vừa lên tiếng, gật gật đầu: “Bản cung an hảo, các muội muội không cần lo lắng. Hoàng thượng cũng đã nói ngài bận rộn công vụ nên có phần lạnh nhạt với các ngươi, đợi qua một thời gian, bản cung lại sắp xếp đưa các ngươi đi hầu hạ thánh đế.”
“Thần thiếp vẫn có chuyện này không hiểu? Thời gian qua hoàng quý phi không hầu hạ hoàng thượng mà lại an bài chúng thần thiếp đi? Lẽ nào…”
Không chỉ tuyển thị kia nghi hoặc, mà tất cả phi tần đều đồng loạt hướng mắt về nàng, chờ đợi câu trả lời.
“Bản cung không có khả năng sinh hạ tử tự cho hoàng thượng, theo lẽ phải để các ngươi hầu hạ giúp A Ba Đáp thị khai chi tán diệp.” Mộ Hoan vội vã chuyển sang đề tài khác: “Đợi thiên hạ ổn định, bản cung lại cho tuyển tú, dù sao hoàng thượng cũng không sủng ái các ngươi nếu còn kéo dài sẽ ảnh tưởng đến huyết mạch hoàng thất.”
Phi tần đưa mắt nhìn nhau, cũng không dám có ý kiến gì nữa.
“Các ngươi còn chuyện gì cần nói không?”
“Hoàng quý phi, vẫn còn một chuyện, chính là than đốt của các cung.” Tu dung khó xử ngập ngừng hồi lâu mới dám mở miệng nói: “Nhập đông nơi nào cũng lạnh, nhưng than đưa tới chẳng bao giờ đủ dùng. Người của Nội Vụ Phủ toàn nhận mặt mới đưa than, chúng thần thiếp là phi tần thất sủng chẳng dám đòi hỏi, nhưng nếu tình trạng này cứ kéo dài e là không thỏa.”
“Bản cung không biết Nội Vụ Phủ xử lý chuyện này thế nào, nhưng số lượng than đưa đến đều dựa theo phẩm cấp của phi tần, chính tay bản cung xác nhận điểm ấn. Tu dung ngươi nói xem, than chênh lệch bao nhiêu?”
“Cái này…” Tu dung trộm nhìn xung quanh: “Không chênh lệch.”
Ân Ly nghe xong liền nổi giận: “Không chênh lệch còn than phiền cái gì? Lẽ nào Tu dung muốn được phát than ngang với hoàng quý phi nương nương!?”
Mộ Hoan khoát tay ngăn Ân Ly đang thịnh hỏa, chậm rãi mở miệng: “Các ngươi đều là phi tần trong cung, hưởng thụ cẩm y ngọc thực mỗi ngày. Nhưng bá tánh đang gặp nạn, chúng ta tuyệt đối không được tiêu xài quá mức phung phí, toàn bộ than bản cung đều cho cắt giảm, ngay cả Phượng Hòa Cung cũng không khác biệt.”
Mỗi lần nghĩ đến chuyện cắt giảm than, Ân Ly liền buồn bực. Bản thân hoàng quý phi thân thể không tốt, hư hàn nghiêm trọng luôn phải có than bầu bạn, vậy mà hoàng quý phi còn tự mình cắt giảm số lượng than dùng để tiết kiệm ngân khố.
Phi tần mặc dù trong lòng bất mãn cũng không dám lên tiếng ý kiến, ngoan ngoãn chấp nhận an bài.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng thông truyền, A Phúc công công cầu kiến. Mộ Hoan gật đầu đáp ứng, trong lòng phỏng đoán không biết hắn lại mang theo cái gì đến.
A Phúc công công nghiêm cẩn hành lễ: “Hoàng quý phi vạn an.”
“Không biết A Phúc công công đến đây là có chuyện gì?”
“Nô tài nhận mệnh của hoàng thượng mang đến cho nương nương một cái áo lông chồn.” A Phúc vừa nói vừa liếc nhìn cung nô theo sau, đích thân mở nắp hộp ra: “Nghe nói thời gian này nương nương chủ trương tiết kiệm tự cắt giảm than nên thánh thượng lo lắng mao bệnh chưa khỏi của ngài sẽ tái phát mà dặn Ti Chế Phòng làm ra bộ áo ấm này.”
Uyển Nhược bước lên tiếp nhận rồi mang đến chỗ hoàng quý phi.
Đưa tay sờ lên mặt lông ấm áp, quả nhiên là lông chồn thượng hạng, không có nửa điểm đáng chê trách. Mộ Hoan đưa mắt nhìn Ân Ly, nàng liền hiểu ý giúp hoàng quý phi khoác áo ấm vào.
“Phiền A Phúc công công gửi lời đến hoàng thượng, bản cung tạ ơn thánh thượng ban thưởng.”
“Vâng, nô tài lập tức cáo lui.”
A Phúc đi nhanh rời đi cũng nhanh, chẳng mấy chốc đã không thấy bóng dáng hắn đâu.
Bắt gặp ánh mắt ghen tỵ của phi tần đang dồn về phía mình, Mộ Hoan cũng chẳng buồn mở miệng giải thích gì, cùng bọn họ nói thêm hai ba câu thì đuổi người đi. Phi tần cũng chẳng nán lại quá lâu, rất nhanh đã rời đi hết, trả lại bầu không khí an tĩnh cho Phượng Hòa Cung.
Một ngày nhanh chóng trôi qua, Mộ Hoan dùng xong vãn thiện thì đọc ít sách, đúng giờ tuất sẽ lên giường đi ngủ. Ngày nào cũng vậy, đã trở thành một thói quen không cách nào bỏ được.
Ngoài trời tuyết rơi lất phất, gió lùa qua khe cửa mang theo hơi ẩm lạnh. Than trong lô tí tách cháy, tro than bắn ra ngoài lồng lóe lên một đốm sáng nhỏ rồi từ từ lụi tàn.
Ở trên giường trằn trọc mãi không ngủ được, đầu óc có điểm mông lung, gian nan mở mắt nhìn quang cảnh tối om bao trùm. Mộ Hoan đặt tay lên ngực thở dốc một phen, trống ngực thình thịch đập liên hồi chẳng biết vì lý do gì. Vươn tay kéo chỉnh áo lông chồn trên người, Mộ Hoan thở hắt một tiếng, tìm cách ngồi dậy xuống giường uống nước.
Sàn nhà lạnh băng băng, vừa đặt chân xuống liền rùng mình mấy cái, hé miệng thở ra một làn khói mỏng. Cố đặt thêm chân còn lại xuống sàn, Mộ Hoan kéo theo chăn trùm kín người, di chuyển đến trà án tự rót một chén.
Bên ngoài luôn có cung nô canh gác, nhưng Mộ Hoan không muốn gọi các nàng, tránh kinh động đến Ân Ly đang ngủ ở phòng nhỏ kế bên. Vén váy ngồi xuống nệm vải, với tay cầm bình trà hâm trên bếp xuống, từ từ rót ra một chén nhỏ để uống.
Một tiếng cạch rất lớn vang lên, Mộ Hoan quay đầu lại nhìn, chẳng thấy gì ngoài bức bình phong kê sát giường. Trong lòng có chút nghi hoặc, đem chén trà đặt lại xuống bàn, di chuyển đến bên kia bình phong xem thử.
Sau lưng lạnh buốt một trận, hoảng hốt che cổ lại, quét mắt nhìn ra sau lưng. Một gương mặt phóng đại kề đến, đôi mắt sâu hoắm không thấy đồng tử, trợn trừng trừng mà nhìn về phía nàng. Mộ Hoan giật mình lùi ra sau va lưng vào bình phong đau nhói, quanh quẩn bên tai là tiếng cười khàn đục, còn bóng trắng kia thì liên tục bước đến gần.
“Ngươi là ai!? Đừng hồ lộng giả thần giả quỷ ở đây!”
“Ngươi quên ta rồi sao? Quên ta rồi sao?”
Nơi yếu ớt nhất như bị ai dùng chùy đánh mạnh vào, Mộ Hoan hoảng loạn ôm đầu gào lên: “Ngươi cút đi! Mau cút đi!!!”
“Ngươi trả mạng cho ta!!!”
Tiếng kêu thê thiết như ma quỷ đòi mạng vang vọng bốn phía tẩm cung yên ắng, mỗi lần gió lùa vào đều nhịn không được run rẩy. Mộ Hoan vô pháp khống chế tâm tình, cố sức lùi về sau bình phong, hai chân như bị đổ chì không cách nào di chuyển nổi.
“Không phải, là các ngươi, là các ngươi bức ta!!”
“Trả mạng!”
“Không!! A!!!”
“Hoàng quý phi, nàng làm sao vậy?”
Cảm giác được có người động vào vai mình, Mộ Hoan giật bắn người lùi về va vào bình phong lần nữa, cả người co rúm lại thành một đoàn.
A Ba Đáp Thấu Á Viên chỉ kịp choàng tay ôm ghì lấy nàng vào lòng, bàn tay ấm áp phủ lên tấm lưng nhỏ nhắn mà vuốt vuốt hai cái dỗ dành. Chưa bao giờ trông thấy Mộ Hoan sợ hãi đến như vậy, chẳng biết là bị thứ dơ bẩn gì dọa sợ, nhưng A Ba Đáp Thấu Á Viên không đành lòng nhìn thấy nàng như vậy.
“N-Ngươi?” Mộ Hoan bình ổn lại mới đưa mắt nhìn người đang ôm mình, tức giận giãy mạnh khỏi tay nàng: “Ngươi đến đây làm gì?”
“Trẫm đi ngang qua nghe tiếng của nàng mới chạy vào xem thử, rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì.” A Ba Đáp Thấu Á Viên vẫn giữ nguyên tư thế đợi khi Mộ Hoan cần sẽ lập tức ôm lấy nàng: “Gặp ác mộng sao?”
“Không liên quan đến ngươi, mau đi đi.”
“Vậy…”
Nhìn kiều hương một lúc nữa, xác định nàng không có vấn đề gì A Ba Đáp Thấu Á Viên mới miễn cưỡng đứng dậy: “Trẫm đi trước, nàng hảo hảo nghỉ ngơi.”
Mộ Hoan không trả lời, cả người cuộn tròn trên sàn nhà, cố sức với tay tới nệm giường ấm áp. Vừa đặt được hai cánh tay lên giường thì trông thấy một mảng giường đầy máu, từ đâu lăn đến một cái đầu lâu đầy máu.
“Không!!”
A Ba Đáp Thấu Á Viên còn chưa kịp rời đi đã nghe tiếng kiều hương thảm thiết kêu gào, vội quay đầu lại đỡ lấy thân thể suy sụp sắp ngã của nàng.
“Hoàng quý phi, nàng làm sao? Sao lại phát hoảng như vậy?”
“Đừng theo ta… đừng…” Mộ Hoan thần trí bất minh, nói năng lộn xộn không có mục đích: “Đừng… là các ngươi bức ta, là các ngươi…”
A Ba Đáp Thấu Á Viên vội kéo nàng vào lòng, quét mắt nhìn Ân Ly: “Gọi Nam Cung thái y đến.”
Người rất nhanh được đưa đến, Nam Cung Lộng Nguyệt gấp gáp tiến vào Phượng Hòa Cung, trông thấy sắc diện hoảng hốt của hoàng quý phi liền chau mày. Đem chẩn tướng đặt xuống đất, bàn tay hươ trước mặt hoàng quý phi nhưng chẳng nhận được nửa điểm phản ứng liền dứt khoát hạ châm.
Đến châm thứ ba Mộ Hoan mới bình tĩnh trở lại, run rẩy ôm ngực thở dốc.
“Lấy canh an thần đến.”
Ân Ly đang ghé mắt đứng xem, nghe Nam Cung Lộng Nguyệt nói đành chạy đi lấy canh an thần, cũng may trù phòng kịp chuẩn bị nàng chỉ cần cầm đi là được.
Hoàng thượng đích thân uy hoàng quý phi dùng nhiệt thang, lo lắng hỏi: “Hoàng quý phi là bị làm sao?”
Đặt ngân châm vào chẩn tướng, tiện tay đóng nắp lại, Nam Cung Lộng Nguyệt bình tĩnh khai khẩu: “Bị kinh hách, dùng ít canh an thần rồi ngủ một giấc là ổn.”
Mộ Hoan vẫn chưa hết hoảng loạn, mờ mịt nhìn xung quanh rồi lại cúi đầu uống canh nóng. Dựa theo biểu tình trên mặt nàng mà phỏng đoán, xem chừng lại trông thấy thứ dơ bẩn gì rồi.
“Đừng sợ, trẫm cho người thắp sáng toàn bộ Phượng Hòa Cung, nàng có thể an tâm ngủ rồi.”
Tùy tiện gật đầu hai cái, Mộ Hoan miễn cưỡng uống hết chén canh, trở về giường dỗ mình vào giấc ngủ. Nhưng đúng lúc A Ba Đáp Thấu Á Viên đứng dậy rời đi liền như có ai bóp nghẹt cổ nàng, vô pháp hấp khí, hoảng loạn vùng vẫy muốn ngồi dậy.
A Ba Đáp Thấu Á Viên không dám rời đi nữa, ngồi ngay bên giường mà ôm lấy nàng: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Đừng dọa trẫm, trẫm ở đây với nàng.”
Mộ Hoan gắng gượng mở mắt ra nhìn, trong lòng phát hiện có điểm bất ổn, dường như chỉ khi A Ba Đáp Thấu Á Viên ở bên cạnh nàng mới không thấy thứ dơ bẩn kia lượn lờ.
Rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?
Bản thân nàng cũng không biết, lẽ nào là ảo giác do tình độc mang đến?
Nghi hoặc đảo mắt nhìn sang, bất quá A Ba Đáp Thấu Á Viên cũng như nàng, hoàn toàn chẳng biết chuyện gì đang xảy ra.
Nam Cung Lộng Nguyệt lại ngồi xuống kiểm tra mạch tượng, ngây người chìm vào suy tư của mình: “Không biết hoàng quý phi thời gian này có ăn phải thứ gì không sạch sẽ?”
“Không có.” Là Ân Ly trả lời, nghiêm túc nói: “Thức ăn của hoàng quý phi đều được kiểm tra trước, phải tốt cho sức khỏe của ngài mới dâng lên.”
“Thế thì kỳ quái, vi thần phỏng đoán, xem chừng hoàng quý phi đã mắc chứng ảo giác do dùng một loại thảo dược tên gọi huyễn thảo. Một khi dùng quá nhiều huyễn thảo sẽ nhìn thấy thứ đáng sợ, nhiều người còn gọi là quỷ thảo, không biết hoàng quý phi đã từng tiếp xúc với nó hay chưa?”
“Chưa từng, bản cung thời gian này không tiếp xúc với hoa thảo.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên căng thẳng hỏi: “Có nguy hiểm đến thân thể hoàng quý phi không?”
“Trước mắt thì chưa biết, vi thần cũng chỉ tiếp xúc với huyễn thảo được vài lần, nhưng bản thân huyễn thảo không có độc.” Nam Cung Lộng Nguyệt nghiêm túc hồi tưởng, vẫn nhớ không ra, đành nói: “Vi thần sẽ kê một đơn an thần, nếu tình trạng này còn kéo dài đành phải tìm cách khác để giải quyết.”
“Làm phiền.”
“Bổn phận thôi.”
Nam Cung Lộng Nguyệt quải chẩn tướng lên vai, liếc mắt với Ân Ly bảo nàng cùng đi theo lấy thuốc. Ân Ly bất đắc dĩ nhấc chân đuổi theo sau, đi được ba bước lại cãi nhau, ồn ồn ào ào không dứt.
Trong tẩm cung chỉ còn lại hai người, A Ba Đáp Thấu Á Viên nhẹ nhàng choàng tay qua hai vai Mộ Hoan dìu nàng nằm lại xuống giường.
“Nàng nghỉ ngơi, trẫm…”
“Đừng đi.”
“Sao?”
Hai mắt A Ba Đáp Thấu Á Viên sáng rực lên, tiểu kiều hương đang muốn giữ nàng lại sao?
Mộ Hoan không hề nhìn nàng, lãnh đạm mở miệng: “Một khi ngươi ly khai ta lại nhìn thấy mấy thứ đáng sợ kia, vì vậy đừng đi.”
“Hảo, hảo, trẫm ở lại với nàng.” A Ba Đáp Thấu Á Viên kích động nắm lấy tay nàng áp lên gò má mình: “Đừng sợ, hảo hảo ngủ một giấc, trẫm canh chừng cho nàng.”
Mấy lời nhu tình kia Mộ Hoan nghe chẳng lọt tai, xoay lưng lại với nàng nhắm mắt ngủ, quả nhiên chỉ tốn vài phân thời gian đã hoàn hảo nhập mộng. A Ba Đáp Thấu Á Viên nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho nàng, hôn lên cái trán trơn bóng, ý cười giấu không được trong đáy mắt.
A Phúc không nghe động tĩnh gì liền tiến vào, trông thấy một màn phu thê hòa hợp như vậy có chút không nỡ phá vỡ.
“Hoàng…”
A Ba Đáp Thấu Á Viên quay lại đặt ngón trỏ lên môi ra hiệu ‘suỵt’.
A Phúc đành bước đến gần hơn, nhỏ giọng nói vào tai nàng: “Hoàng thượng, còn tấu chương thì sao?”
“Trẫm ở đây xem chừng hoàng quý phi, ngươi đến Dưỡng Tâm Điện mang qua cho trẫm.”
“Tuân mệnh.”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)