Bách Hợp Tiểu Thuyết

CHƯƠNG 123

499 0 1 0

Đoàn nhân mã chầm chậm tiến về phía trước, cố nén cái lạnh cắt da cắt thịt, chịu đựng từng đợt gió quật mạnh vào thân thể. Kéo dài không dứt, càng đi càng đông đúc, lẩn giữa sương tuyết xé rừng ào ào băng qua con đường đầy bụi rậm phủ tuyết dày ba bốn tầng.

Móng vuốt bén nhọn để lại dấu vết trên nền đất, đôi thủy lam bình đạm như không, bước đi cũng chưa từng vội vã.

Đi đến sập tối mới dừng lại nghỉ ngơi, mọi người loay hoay dựng trướng bồng qua đêm, sáng sớm mai phải thức dậy trước khi mặt trời mọc để kịp tiến trình. Hai hàng thông rì rào không dứt như nỉ non, như ai oán không quản ngày hay đêm, gió thốc mang theo những đợt tuyết lạnh lẽo cắt da cắt thịt.

Ở trong trướng bồng chủ soái, hai bên đèn đuốc thắp sáng trưng, hai ba phó lĩnh đứng vòng quanh thư án cùng bàn bạc đối sách tác chiến. A Ba Đáp Thấu Á Viên đứng ở vị trí thủ lĩnh, quét mắt nhìn toàn bộ bản đồ cát, trong đôi mắt xanh biếc tựa hồ xuất hiện một vệt dao động.

“Điện hạ, phía Kình vương đến được Hổ tộc hai ngày nhưng chẳng có bất kỳ tin tức nào lọt ra ngoài, e là đã bị bọn họ bắt giữ làm con tin.”

“Sớm muộn thôi.” A Ba Đáp Thấu Á Viên mắt vẫn không dời khỏi bản đồ: “Kình vương cứ như vậy xông vào Hổ tộc không những không thuyết phục được Trưởng công chúa hồi tâm chuyển ý mà còn liên lụy bản thân chịu khổ. Đây cũng xem như hoàng thượng muốn trừng phạt hắn, nếm chịu một ít khổ ải mới biết trân trọng quá khứ an nhàn.”

“Hoàng thượng lẽ nào muốn dày vò Kình vương?”

“Có thể coi là như vậy.”

“Nhưng chuyện này liên quan đến an nguy quốc thổ, sao hoàng thượng lại hành động như vậy?” Tích Lập phó lĩnh có chút hồ đồ, nội bộ hoàng thất phức tạp không nói mà nay thánh ý là khó dò, tránh không khỏi trong lòng hoài nghi: “Lẽ nào hoàng thượng có tính toán khác?”

“Đừng nên suy đoán thánh ý làm gì.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên dời mắt nhìn đến Tích Lập, chậm rì rì nói: “Kẻo rơi đầu.”

Tích Lập lúc này mới ý thức được hắn vừa bàn luận thánh thượng, tự vả miệng mấy cái, ngoan ngoãn đứng bên cạnh chờ nghe điện hạ phân phó.

“Trước mắt phải đem Trưởng công chúa trở về, đồng thời giải thoát cho Kình vương. Việc này bản vương sẽ đích thân làm, Tích Lập ngươi dẫn binh chốt chặn ở các cổng ra vào lớn nhỏ yểm trợ.”

“Như có vậy quá liều lĩnh? Dù sao đây cũng là nội thổ của Hổ tộc, chúng ta cứ chứ thế chốt chặn các cổng rất dễ bị phát hiện.”

“Toàn quân cải trang, bản vương tranh thủ thời gian trong vòng một canh giờ sẽ mang người trở về.”

“Tìm người cũng trên dưới nửa canh giờ, điện hạ có kịp hay không?” Tích Lập nghĩ ngợi một chút liền nói: “Hay là để mạt tướng đi.”

“Không cần, lần này phải đích thân bản vương.” A Ba Đáp Thấu Á Viên chậm rì rì mở miệng: “Không chừng hành tung của chúng ta sớm đã bị bại lộ.”

Tướng lĩnh xung quanh lập tức xôn xao, không dám tin Hổ tộc nhanh như vậy đã nắm được hành trình.

“Hổ tộc không phải đèn cạn dầu, hơn nữa ai dám chắc bên cạnh chúng ta không có gián điệp? Hôm nay ta cảm thấy đoàn người đi có điểm kỳ quái, ban đầu còn nghĩ do địa hình thay đổi, nhưng lại nhận ra có vài kẻ lạ mặt xuất hiện trong đoàn.”

Tích Lập trợn trắng mắt, cực độ hoang mang hỏi: “Thế há chẳng phải rước họa vào thân?”

“Đêm nay hảo hảo canh giữ, xem ai có biểu hiện bất thường thì lôi ra ngoài âm thầm tra hỏi. Tốt nhất đừng để có thêm người nào biết được chuyện này, Tích Lập, bản vương kỳ vọng ở ngươi rất nhiều.”

“Tích Lập nguyện dốc sức làm việc, tuyệt không khiến điện hạ thất vọng!”

Dứt câu, Tích Lập chấp tay bái lạy rồi xoay người rời khỏi trướng bồng. Các phó lĩnh khác trở về vị trí canh gác, đêm nay có lẽ lại là một đêm không ngủ.

Chưa được bao lâu lại người ở bên ngoài nói vọng vào: “Điện hạ, có thư từ vương phủ gửi cho ngài.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên lập tức rời khỏi vị trí đang đứng, mừng rỡ đối thủ vệ bên ngoài phân phó: “Mang vào.”

Thủ vệ bái lạy phía sau bức mành rồi mới dám bước vào trong, cung kính dùng hai tay dâng lên phong thư. A Ba Đáp Thấu Á Viên quét mắt ra hiệu bảo hắn lui xuống, đợi xung quanh yên tĩnh mới dùng sức cắn chặt phong thư xé mạnh ra.

Lực đạo vừa đủ làm rách phong bì bên ngoài, A Ba Đáp Thấu Á Viên hai mắt phát quang, hứng khởi đọc từng dòng mà kiều hương dùng tâm tình viết ra.

Điện hạ, Đông Hinh sử dụng mê dược với quận chúa, nhưng kịp thời cứu nên không có vấn đề gì.

Điện hạ, năm nay quá lạnh, thần thiếp cấp thêm than cho nô lệ bọn họ dùng.

Điện hạ, cửa tiệm xử lý ổn thỏa, mọi chuyện trong phủ an bài tốt.

Cẩn thận, tạm biệt.

Khóe môi A Ba Đáp Thấu Á Viên rút trừu, gì đây? Nửa câu tình cảm cũng không viết ra được? Kiều hương của nàng đâu phải kiểu người không hiểu phong tình a?!

Bất chợt nhớ đến đối phương chỉ biết vài chữ đơn giản để xử lý, báo cáo sổ sách, muốn viết thi từ phong phú gửi gắm tâm tình chỉ sợ không đủ khả năng. Lúc này chỉ muốn chạy thẳng về phủ bắt Mộ Hoan chép phạt ba vạn câu tình thư, chép không đủ thì đừng nghĩ đến dùng cao điểm buổi chiều.

Lật lại mặt sau, nào ngờ lại có một hình trái tim nho nhỏ phía sau, bên trong viết tên nàng và tiểu kiều hương. A Ba Đáp Thấu Á Viên bật cười thành tiếng, quả nhiên không làm nàng thật vọng.

Thời gian khởi hành cấp bách nên nàng cũng không muốn làm phiền thủ vệ chạy đến chạy lui, đành đợi đến khi đại thắng trở về thì cùng kiều hương ‘tâm tình’ cũng không muộn.

 

====================

 

“Điện hạ vẫn bình an đúng không?”

Tường Linh cung kính cúi đầu bẩm báo: “Vâng, chủ tử, tin tức báo về vẫn bình an vô sự, có lẽ hôm nay sẽ tiến vào địa phận Hổ tộc.”

Mộ Hoan đặt tay lên ngực, nhắm nghiền hai mắt lẩm bẩm: “Thần linh phù hộ.”

“Chủ mẫu an tâm, điện hạ cát nhân thiên tướng nhất định sẽ hoàn hảo mặc tử bào kim đai hồi kinh lĩnh đại công. Chưa biết chừng chủ mẫu lại được phong làm cáo mệnh phu nhân, trở thành trắc phi nương nương của vương phủ.”

“Ngươi a!” Mộ Hoan khanh khách cười thành tiếng, kéo kim một đường kết thúc cánh hạm đạm thiển phấn hồng: “Đổng Giai ngươi nói chuyện khéo léo như vậy, lời lời đều khiến tâm tình bản chủ mẫu phi thường cao hứng.”

Đổng Giai cũng cong mắt cười theo, nhìn mẫu thêu bách hoa tề phóng trên tay mình, tâm tình cũng thư sướng mấy hồi: “Nô tỳ ăn nói vụng về, còn sợ làm chủ mẫu phật ý.”

“Ngươi bình thường ít khi nói chuyện, hôm nay tâm trạng sao lại tốt như vậy?”

Nghe đến đây, mặt nhỏ của Đổng Giai thoáng ửng hồng, cúi đầu giả vờ tú tiếp bức bách hoa tề phóng của mình. Bất quá A Bát lại nhanh hơn một bước, nhích người tiến về phía Mộ Hoan vạch trần chủ tử.

“Sáng nay Hỉ Tâm cô nương mang cao điểm của Phụng Lai Đình đến cho chủ tử, ngài còn chẳng nỡ ăn mà cất kỹ trong phòng.”

“A Bát!”

Bị chủ tử quở trách, A Bát xấu hổ thè lưỡi, ngoan ngoãn lùi về phía sau nghiêm chỉnh đứng hầu.

“A Bát nói năng hồ đồ, chủ mẫu đừng để tâm đến.” Đổng Giai bối rối che giấu vệt hồng trên gò má, không quên trừng A Bát một cái sắc lẻm: “Sau này không được ở trước mặt chủ mẫu ăn nói linh tinh!”

“A Bát tính tình bộc trực thẳng thắng, hẳn là không dám bịa đặt nói xấu sau lưng chủ tử.” Mộ Hoan quét mắt nhìn chủ nô các nàng, ý vị thâm trường hỏi: “Phụng Lai Đình có mật hoa tô là ngon nhất, không biết Hỉ Tâm mua cho Đổng cơ thiếp vị gì?”

“Ách…” Đổng Giai lóng nga lóng ngóng đặt lại mẫu thêu xuống bàn, tỉ mỉ quan sát sắc mặt của Mộ Hoan rồi mới dám mở miệng nói: “Là noãn ngọc lâm tô.”

“Noãn ngọc lâm tô không phải là món mới của Phụng Lai Đình sao? Người làm chủ mẫu như ta còn chưa được nếm qua, Đổng cơ thiếp đúng là có khẩu phúc.” Mộ Hoan tặc lưỡi một tiếng, lại tiếp tục mở miệng nói: “Hỉ Tâm này đúng là kỳ quái, nàng vốn nhận bạc từ An Tự Các này lại chẳng thấy nàng mua cho ta nửa khối mật hoa tô, đây là đạo lý gì đây a? Nhất định phải hảo hảo giáo huấn một trận, để nàng phân biệt rõ ai mới là chân chính chủ tử.”

“Chủ mẫu không nên!”

Đổng Giai hoảng hốt đứng bật dậy, đánh rơi cả noãn lô trên tay, hai mắt bắt đầu đỏ hoe ươn ướt: “Hỉ Tâm cô nương cũng chỉ có ý tốt, không phải như chủ mẫu đã nói. Có trách là trách Đổng Giai ăn nói không giữ phép tắc, có nhắc đến Phụng Lai Đình ra loại cao điểm mới nên nàng mới cố ý đi tìm mua về.”

“Hửm? Thật sự?”

“Là thật, xin chủ mẫu trách phạt nô tỳ.”

Nhìn bộ dáng căng thẳng sắp chết của Đổng Giai, Mộ Hoan nhịn không được bật cười, tiện tay đặt mẫu thêu trở lại bàn. Nàng quả nhiên đoán không sai, Đổng Giai đối với Hỉ Tâm nhà nàng có tình cảm khác biệt, thậm chí còn chủ động đứng ra nhận lãnh trừng phạt.

“Ngồi xuống ủ chân đi, khí trời vẫn còn rất lạnh.”

“Nô tỳ không dám…”

“Ngồi.” Mộ Hoan đưa mắt nhìn A Bát: “Dìu chủ tử của ngươi, để nàng đứng như vậy một lát Hỉ Tâm quay lại ta không biết phải ăn nói thế nào nữa a.”

“A!?”

Mặt Đổng Giai đỏ bừng bừng như phát sốt, ngượng ngùng để A Bát dìu đỡ ngồi xuống tọa ỷ. Mấy lời chủ mẫu nói không phải nàng không hiểu, lẽ nào chủ mẫu đã nhìn ra bất thường ở chỗ nàng rồi sao?

Nghĩ đến đây, mặt lại càng thêm đỏ, tay siết chặt khăn lụa đến thủng một lỗ.

Mộ Hoan càng cười lợi hại hơn: “Đổng Giai, hay là gọi A Giai đi, được không?”

“Như vậy…”

“Sau này cũng là người một nhà, ta gọi ngươi A Giai cũng không tính là quá phận đi?”

“Nô tỳ không dám.” Đổng Giai lúng túng đem nghi vấn hỏi rõ: “Người một nhà?”

“Ngươi với Hỉ Tâm thế nào, ta nhìn một cái đã minh bạch, còn hỏi những lời này để làm gì?”

“Chủ mẫu! Nô tỳ…”

“Đừng ngắt lời ta.” Mộ Hoan không hài lòng khiển trách: “Yêu thích một ai không phải tội, không cần biện giải cũng không cần bao che để làm gì.”

Hai vai Đổng Giai thoáng buông thõng, yếu ớt ngồi trở lại tọa ỷ, mắt buồn rơi xuống mũi hài thêu.

“Nô tỳ ngưỡng vọng nàng, nhưng thân phận không thích hợp, e sẽ là lỡ dở nàng. Bất quá Hỉ Tâm cô nương cũng không có ý với nô tỳ, chủ mẫu không cần đứng ra nhận lãnh phần khó, phần tâm ý này tự mình nô tỳ giữ riêng cho mình là được.”

“Ngươi muốn biết nàng có thích ngươi không phải trực diện chất vấn mới biết rõ, chẳng phải nàng sẵn sàng xếp hàng chờ mua cao điểm chỉ vì một lời nói của ngươi hay sao? Hỉ Tâm tính khí thế nào ta biết rõ, nàng tuy chân thành hào phóng nhưng cũng không đến nỗi quên mất quy củ như thế này.” Mộ Hoan tiện tay lấy hạt khô cho vào miệng nhai cho đỡ buồn: “Tỷ như ngươi, nếu ngươi không nói rõ, nàng cũng không minh bạch.”

“Nô tỳ chỉ là không dám vọng tưởng…” Đổng Giai yếu ớt kéo khăn lụa trong tay, tựa hồ có rất nhiều phiền muộn: “Hỉ Tâm cô nương là một người tốt, nô tỳ nghĩ thế nào cũng không muốn liên lụy nàng, chủ mẫu, chuyện này cầu ngài đừng nói lại với nàng.”

“Nếu ngươi đã nói thế, người làm chủ mẫu như ta còn có thể làm gì khác?”

Mộ Hoan cầm lấy chén trà từ tay Tường Liên, ung dung uống một ngụm: “Dù sao sắp tới đây ta cũng tính chuyện cho Hỉ Tâm và Tường Liên, các nàng cũng nên sớm thành gia lập thất rồi.”

Đáy mắt Đổng Giai có chút buồn bã, nhưng lại không thể nói ra ngoài, miễn cưỡng chống đỡ nội tâm sụp đổ. Có thể nhìn ra chủ mẫu không có ác ý, chuyện chung thân đại sự lẽ ra phải tính từ sớm, Hỉ Tâm đến giờ vẫn chưa thành thân đã là quá chậm trễ. Nếu còn chờ nữa e rằng sẽ không tìm được đối tượng tốt, dù sao nàng vẫn không thể, nên để đối phương tìm một người thích hợp.

Lúc này Tường Liên lại lên tiếng phá vỡ bầu không khí: “Chủ tử, nô tỳ chưa vội, đợi thêm vài năm nữa được không?”

“Sao ngươi cũng như vậy a?” Mộ Hoan kinh ngạc quay lại nhìn nàng chất vấn: “Đây là chuyện rất quan trọng, đừng sợ hãi, ta sẽ đứng ra làm chủ cho các ngươi, được không?”

“Nô tỳ thật sự chưa muốn thành thân, hay là đợi thêm vài năm, để nô tỳ hầu hạ chủ tử thêm vài năm nữa.”

Chí ít, vài năm này còn nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của tiểu thư, còn có thể lưu giữ chút ký ức còn sót lại để năm tháng sau này dùng để tưởng niệm.

“Ngay cả Hỉ Tâm cũng bảo không muốn thành thân, các ngươi nói đây là đạo lý gì a?” Mộ Hoan có chút đau đầu, ai oán mở miệng: “Ta vì các ngươi cố tình chọn mấy mối nhân duyên tốt, kết quả ai cũng khước từ, đúng là uổng phí phần tâm tư này!”

Tường Liên cười trừ mấy tiếng, không cho ý kiến gì, dù sao lựa chọn là ở đối phương chứ không phải ở nàng. Từ lúc bắt đầu đã không có tư cách, đến tận bây giờ, vẫn chẳng có điều gì thay đổi được.

Vừa vặn Hỉ Tâm cũng trở về, trong tay là hai hộp gỗ nhỏ đựng bạc của tháng này.

“Mộ chủ tử, Đổng chủ tử.”

Hỉ Tâm đem hai hộp gỗ đặt lên bàn, hộp lớn đưa về phía Mộ Hoan còn lại thì đưa cho A Bát.

“Đây là bạc tháng này của Phương Ngọc Thất.”

Mộ Hoan cũng chẳng buồn kiểm tra, dẫu sao người phát bạc là A Phúc, hắn vốn là người công tư minh bạch chưa từng để xảy ra bất kỳ sơ suất nào.

“Đa tạ Hỉ Tâm cô nương.”

“Không có gì.”

Hỉ Tâm phủi phẳng tay áo của mình, lại phát hiện có một vết dầu bẩn, có lẽ trong lúc đi đã va phải nữ nô của trù phòng mà lưu lại. Bất quá chùi mãi cũng chùi không ra, thậm chí còn dính vào phần y phục sạch sẽ.

Thấy vậy, Đổng Giai liền đứng dậy dùng khăn lụa của bản thân giúp nàng cẩn thận chà lau một lượt, thậm chí còn không phát hiện hành động của bản thân có ý nghĩa gì.

“Ách, chủ tử…”

Đổng Giai giống như vừa tỉnh dậy khỏi cơn mê, bối rối thu tay lại: “Ta…”

Hỉ Tâm cũng bị nàng làm cho lúng túng, xấu hổ cười gượng hai tiếng: “Đổng chủ tử đúng là tốt bụng, còn giúp nô tỳ chà lau tay áo.”

“Hửm?” Mộ Hoan quét mắt nhìn các nàng, bộ dáng như đang thưởng thức một vở kịch hay: “Các ngươi còn tính đứng như vậy bao giờ? Sát như thế? Đúng là không hiểu quy tắc.”

Không hẹn, Hỉ Tâm và Đổng Giai đồng loạt lên tiếng: “Nô tỳ có lỗi.”

“Bỏ qua chuyện này đi.”

Mộ Hoan duỗi người tìm một tư thế thoải mái, lười nhác mở miệng nói: “Hỉ Tâm, chuyện hôn phối sắp tới của các ngươi, ta cũng đã có trù tính cả rồi. Dù sao ai cũng bảo vài năm, nhưng ta không muốn làm lỡ dỡ chuyện của các ngươi, chi bằng thành thân xong thì quay lại hầu hạ, cảm thấy thế nào?”

“Chuyện này…”

“Đừng khước từ, ta làm đều xuất phát từ chân tâm, các ngươi là tâm phúc duy nhất của ta, sao có thể để các ngươi cô độc như vậy cả đời chứ?”

Hỉ Tâm có điểm khó xử, gian nan khai khẩu: “Chủ tử, nô tỳ chưa vội tìm đối tượng, với lại thân phận của nô tỳ cũng khó lòng tìm một người thích hợp.”

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
117
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16