Bách Hợp Tiểu Thuyết

CHƯƠNG 205

585 0 1 0

Tiếng long trượng gõ trên sàn nhà càng lúc càng nhỏ, Mộ Hoan thủy chung đè trán trên sàn nhà, che giấu hai gò má đỏ sẫm dấu bàn tay.

Đồ Ngân tràn đầy sức sống ngồi dậy, ôm chặt lấy cánh tay của A Ba Đáp Thấu Á Viên mà nói: “Hoàng thượng, thần thiếp động thai khí đi lại không tiện, hay là thần thiếp lưu lại bên cạnh hoàng thượng?”

A Ba Đáp Thấu Á Viên lưu loát rút tay lại, lách người đứng dậy, vươn tay đỡ lấy hai vai của Mộ Hoan: “Hoàng quý phi, nàng…”

Rất nhanh tránh được bàn tay kia, Mộ Hoan nghiêm cẩn bái lạy: “Thần thiếp xin phép cáo lui.”

Lấy hết khí lực chống tay xuống sàn nhà đứng dậy, Mộ Hoan không khóc, nàng khóc chỉ khiến bọn họ càng thêm đắc ý. Trong cung nàng không con không cái, không chỗ dựa, không sủng ái, cái gì cũng không có nhất định sẽ bị người khác dìm chết.

Ngoài liều mạng đứng dậy đi tiếp, nàng căn bản không còn lựa chọn khác.

Ân Ly và Uyển Nhược đứng hầu bên ngoài, trông thấy hoàng quý phi đi ra thì mừng rỡ chạy đến, vừa vặn bắt gặp dấu tay đỏ bừng trên mặt nàng.

“Hoàng quý phi, là ai đánh ngài? Có phải Thái hoàng thái hậu không!?!”

Mộ Hoan mệt mỏi thì thào: “Hồi cung.”

Các nàng ý thức được không mở miệng nói tiếp, vội vàng dìu hoàng quý phi ngồi nghi trượng hồi cung.

Sau mành che mặt, nước mắt nóng hổi lăn dài trên gương mặt.

Trở về Phượng Hòa Cung, tin tức đã đến trước, chuyện hoàng quý phi bị Thái hoàng thái hậu dạy dỗ truyền khắp hậu cung. Ai nấy đều minh bạch, tiền đồ hoàng quý phi coi như đoạn, bây giờ nữ chủ nhân thật sự chính là Tường Thường tại.

Mộ Hoan chuyên chú viết phượng chỉ sắc phong, kết thúc bằng một ấn phượng.

“Tường phi!?” Ân Ly chụp lấy cánh tay của Mộ Hoan, rất không cam lòng mà nói: “Nương nương, ngài sao phải nhượng bộ? Lẽ nào ngài thật sự cam tâm sao?”

“Bản cung sao có thể cam tâm?” Mộ Hoan sờ lên tiểu phúc của mình, gương mặt vặn vẹo khốn khổ: “Oa oa của bản cung chết rồi, chết đến vô cùng đáng thương, sau này bản cung cũng không thể có oa oa nữa. Bọn họ lại đắc ý cười lên cái chết của nó, bản cung vĩnh viễn cũng không cam tâm, nhưng thời khắc này bản cung ngoài nhẫn nhịn ra thì chẳng thể làm được gì khác.”

Nhẹ nhàng gỡ tay của Ân Ly ra, Mộ Hoan cuộn lại phượng chỉ, đưa về phía Uyển Nhược.

“Ngươi đi thông báo, chọn ngày sắc phong cho Đồ thị.”

Uyển Nhược tiếp nhận phượng chỉ, mười ngón tay vô thức siết chặt, kiên định nhìn thẳng vào hoàng quý phi mà nói: “Nô tỳ hiểu khổ tâm của ngài, đừng lo lắng, nô tỳ nhất định bảo hộ ngài.”

Mộ Hoan yếu ớt gật đầu, vẫn duy trì nụ cười.

Ân Ly vẫn là cầm lòng không đặng chạy đi tìm dược cao, ngồi xuống bên cạnh giúp hoàng quý phi chăm sóc thương khẩu.

“Thái hoàng thái hậu trước đây luôn tìm cách lấy lòng nương nương, vậy mà bây giờ lại trở mặt nhanh như vậy!!”

“Trước đây hoàng thượng tâm chỉ hướng về bản cung, mà bản cung cũng là người duy nhất được thị tẩm, tương lai người sinh được hoàng tự kế thừa đại nghiệp chỉ có bản cung. Nhưng bây giờ bản cung không thể sinh oa oa được nữa, thái hoàng thái hậu tất nhiên sẽ cảm thấy bất mãn.”

Ân Ly hơi rũ mắt xuống, chán nản mở miệng: “Hoàng quý phi chịu bao nhiêu khổ, bọn họ có ai hiểu được đâu? Đến lúc oa oa mất đi, ai cũng nói là do nương nương vô phúc, còn nói cái gì khắc tinh khắc chết oa oa của mình. Tất cả là do hoàng thượng mà ra, nếu không hoàng thân sẽ chết sao? Thế nào đến phút cuối người chịu ủy khuất chỉ có nương nương…”

“Sau chuyện này bản cung nhìn thấu rất nhiều chuyện.” Mộ Hoan trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa: “Người đáng tin lại là kẻ lừa gạt, người đáng dựa dẫm lại là kẻ vứt bỏ, người đáng thương lại là kẻ đáng hận. Bản cung sống ở đây như vậy lâu, lại hiểu không được lòng người, đây là do bản cung vô dụng trách không được bất kỳ ai.”

“Nô tỳ không cam tâm!!” Ân Ly siết chặt bông thuốc trên tay: “Nương nương, nếu không được nô tỳ liều mạng đưa nương nương rời khỏi đây, trở về biển tiếp tục sinh sống.”

“Báo không được thù, bản cung đâu cũng không đi.”

“Vậy nương nương nói nên làm gì để báo thù? Nô tỳ quyết không từ nan.”

Mộ Hoan đưa mắt nhìn nàng, dịu dàng áp tay lên gò má xương xẩu: “Bản cung lúc này, cũng chỉ còn các ngươi mà thôi.”

“Nương nương, ngài là đại ân nhân của nô tỳ, dù có liều cái mạng này nô tỳ cũng phải bảo hộ ngài.”

“Vậy ngươi giúp ta trông chừng Tường phi, nhất là trông chừng cái bụng của ả, đừng để oa oa xảy ra bất trắc gì.”

“Nương nương, ngài sao lại…”

Bắt gặp vẻ mặt nghi hoặc của Ân Ly, Mộ Hoan bình tĩnh giải thích: “Nếu Đồ thị xảy ra bất trắc gì, người đầu tiên đáng nghi là bản cung, đến lúc đó trăm miệng khó biện giải. Bây giờ cần chính là ả sinh ra oa oa, bản cung từ từ giày vò oa oa của ả, sống không được chết không yên!”

“Nô tỳ nhất định tận lực!”

“Cứ để ả ngông cuồng một thời gian đi, nhất định có người giúp bản cung thu thập.” An tĩnh dựa lưng vào trường kỷ, Mộ Hoan ngẩng đầu nhìn trần cung: “Sớm thôi, bản cung nhất định khiến ả đền mạng cho oa oa.”

“Vậy tiếp theo nên làm gì?” Ân Ly có chút mờ mịt: “Nương nương đã có mưu tính cả rồi?”

“Tuyển tú.”

“A!?”

 

 

Tin tức tuyển tú truyền khắp Ngạn Huyền đại lục địa, hậu cung hoàng đế thưa thớt, nếu có thể chen thêm một chân vào tương lai nhất định càng viên mãn. Hơn hết hậu cung chưa có vương hậu, nếu may mắn đắc sủng, hậu vị sẽ không cần bàn cãi.

Hiện tại hoàng quý phi thất sủng, Tường phi sủng hạnh một đêm thì bị lạnh nhạt, những người còn lại đều mỏi mắt chờ mong thánh gia. Vì vậy, tú nữ đến tham dự tuyển tú đặc biệt đông, như bách hoa tề phóng ai nấy mỹ mạo hơn người.

Mộ Hoan nhìn tú nữ như hoa như nguyệt đứng ở trước mặt, cũng không có bao nhiêu kinh ngạc, thậm chí còn có chút mãn nguyện.

Đồ Ngân ngồi ở góc tả, tay chuyên cần xoa tiểu phúc, nhịn không được mở miệng: “Hoàng thượng vừa thượng vị ba năm đã tuyển tú một lần, hoàng quý phi sao phải gấp gáp tuyển tú?”

“Bản cung cảm thấy hậu cung có chút quạnh quẽ, muốn đem đến cho hoàng thượng một ít kinh hỉ, coi như chuộc lại lỗi lầm lần trước.” Mộ Hoan kéo lên áo choàng, cảm thấy có chút lạnh lẽo: “Hoàng thượng tử tôn thưa thớt, nên sớm tính đến chuyện hậu phi đông đảo.”

Đồ Ngân hừ hừ hai tiếng, không tin Mộ Hoan dễ dàng buông tay hoàng thượng ra.

Tuyển tú đại lễ sắp bắt đầu nhưng chẳng thấy nhân vật chính, Mộ Hoan đưa mắt nhìn Ân Ly, hỏi khẽ: “Hoàng thượng đâu? Đã gọi đến chưa?”

“Hoàng thượng nói còn công vụ, vẫn chưa đến được.”

“Lại đi thỉnh đến.”

Ân Ly bất đắc dĩ đi xuống bậc thang, nhưng còn chưa đến cửa đã nghe thấy tiếng thông truyền – Hoàng thượng giá lâm.

Đồ Ngân mừng rỡ đứng dậy, vốn dĩ được xếp ngồi gần hoàng thượng nhất, cho nên có thêm một cơ hội gần gũi với đối phương hơn.

A Ba Đáp Thấu Á Viên chấp tay ra sau lưng, bộ dáng có hơi chán nản, nhìn ra trong lòng nàng có tâm sự. Từng bước đi lên bậc thang, ngồi xuống long ỷ, đưa mắt nhìn hoàng quý phi cách nàng một khoảng xa, còn cố tình đặt bình phong ở giữa.

Thời điểm này Mộ Hoan trông thấy A Ba Đáp Thấu Á Viên liền buồn nôn, nửa điểm tâm tình ôn lại chuyện cũ cũng không có.

“Hoàng thượng.” Đồ Ngân tích cực choàng người qua lấy lòng: “Thần thiếp hôm nay ăn không được, còn hay nôn mửa, hay là hoàng thượng đến chỗ thần thiếp xem một chút?”

“Gọi thái y.”

Thái độ lạnh nhạt này Đồ Ngân đã phải chịu suốt hai tháng qua, có chút buồn bực mà ngồi ngay ngắn lại.

Mộ Hoan tiện tay cho bồ đào vào miệng, an tĩnh quan sát tuyển tú đại lễ.

Tú nữ lần lượt tiến vào, nhưng đều bị hoàng thượng gạt thẻ, thậm chí mắt cũng chẳng buồn liếc nhìn. Mộ Hoan đảo mắt, đặt lại nửa quả bồ đào xuống bàn, hướng bên kia bình phong nói.

“Hoàng thượng sao lại gạt thẻ? Thần thiếp thấy tú nữ kia không tồi, chi bằng nạp vào hậu cung?”

A Ba Đáp Thấu Á Viên duy trì yên lặng, hít một hơi lật sâu, đem từng thẻ bài lật trở lại. A Phúc nhìn theo, trong lòng có chút thương tâm thay cho hoàng thượng.

“Toàn lưu!”

Mộ Hoan đạt thành ý nguyện, an nhiên dựa lưng vào ghế, tiếp tục thưởng thức bồ đào trên bàn. Ân Ly đứng bên cạnh châm trà, không thì ngồi xổm gạt than, hưởng thụ bầu không khí náo nhiệt trong đại điện.

Tú nữ đại lễ diễn ra rất nhanh chóng, tất cả tú nữ đều được nạp, hậu cung như vậy lớn không sợ thiếu chỗ.

Mắt thấy thời gian không còn sớm, Mộ Hoan để Ân Ly dìu đứng dậy, hướng bình phong bái lạy rồi nói: “Hoàng thượng trực tiếp sắc phong, phượng chỉ thần thiếp đưa đến sau, đêm nay cũng sẽ sắp xếp người đến hầu hạ hoàng thượng.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên trầm mặc, cuối cùng vẫn mở miệng: “Đêm nay trẫm lật thẻ hoàng quý phi.”

“Như vậy không được.” Mộ Hoan không chút do dự phản bác: “Sau tuyển tú chi lễ phải thị tẩm tú nữ vừa đến, hoàng thượng hà tất làm khó thần thiếp và các muội muội?”

Chăm chú nhìn sau bức bình phong, như nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của đối phương. Trong lòng A Ba Đáp Thấu Á Viên chua xót, kiều hương từng tìm mọi cách để giữ nàng lại Phượng Hòa Cung, nhưng vì công vụ tại thân nàng khước từ, bây giờ đến cả bước chân vào hoa viên Phượng Hòa Cung nàng cũng không làm được.

“Trẫm đã quyết, hoàng quý phi an bài đi.”

Mộ Hoan thoáng nghĩ ngợi, gật đầu đáp ứng: “Thần thiếp minh bạch, xin phép cáo lui.”

Ân Ly nhanh chóng bước xuống cầu thang, từ từ dìu hoàng quý phi khoác ba bốn tầng phi phong vẫn lạnh đến run rẩy. Dù là xuân hay hạ, thân thể hoàng quý phi như trong hầm băng, ngoài cắn răng chịu đựng thì chẳng thể làm được gì khác, dù sao Nam Cung thái y cũng đã tận lực.

Đợi khi Mộ Hoan đi rồi, A Ba Đáp Thấu Á Viên cũng nhanh chóng đứng dậy, chẳng buồn liếc nhìn thẻ bài trên bàn.

“Toàn bộ Tuyển thị*.”

(Chính bát phẩm: Tuyển thị)

“Hoàng thượng chậm đã.”

Đồ Ngân ôm bụng chạy đến ngăn cản A Ba Đáp Thấu Á Viên: “Đã lâu hoàng thượng không đến Tư Nguyệt Thất, chi bằng ở lại cùng thần thiếp uống một chén trà? Thái y nói qua thần thiếp chịu kinh động nên thai khí không ổn định, cần có hoàng thượng che chở.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên dừng cước bộ, quan sát gương mặt làm người ta chán ghét của Đồ Ngân: “Gọi thái y, giữ không được thì lạc đi.”

“Hoàng thượng!!”

Thất thanh gọi lên một tiếng, thống khổ nhìn bóng lưng càng lúc càng xa của A Ba Đáp Thấu Á Viên, nội tâm như bị ai dùng dao cắt một đường.

Ban đêm, Phủ Nội Vụ tỉ mỉ sắp xếp, đến thẳng Phượng Hòa Cung chuẩn bị để hoàng quý phi thị tẩm. Bất quá toàn bộ đều bị cản lại bên ngoài, hoàng quý phi đóng cửa không cho bất kỳ ai đến, đành lủi thủi quay về báo tin lên trên.

Lúc A Ba Đáp Thấu Á Viên đến thì cửa lớn Phượng Hòa Cung vẫn đóng, gió xuân tràn về mang theo chút hơi lạnh. Thái giám hiểu ý bước lên đẩy mạnh cửa ra, rồi đứng sang một bên nhường đường cho hoàng thượng.

A Ba Đáp Thấu Á Viên hít một hơi thật sâu, chậm rãi đạp lên lớp cỏ xanh mơn mởn mà bước vào. Hoa hải tràn ngập màu sắc, dưới ánh trăng có chút điêu linh. Hai bên đường được trản đèn thắp sáng, phản chiếu tia sáng yếu ớt lên mặt đất.

Uyển Nhược đứng ở bên ngoài cửa, trông thấy hoàng thượng đến thì đẩy cửa ra.

Trong lòng dự cảm hôm nay Mộ Hoan sẽ xuất thủ, nhưng A Ba Đáp Thấu Á Viên vẫn kiên định bước vào, một chút nao núng sợ hãi cũng không có. Thà mất đi tính mạng này còn mất đi kiều hương.

Mộ Hoan ngồi ngây người không biết đang nghĩ cái gì, nghe tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo đến kết băng. Ánh mắt Mộ Hoan thay đổi, trái tim cũng đổi rồi.

“Hoàng quý phi thân thể thế nào rồi?”

“Không đáng ngại.” Mộ Hoan không nhanh không chậm đứng dậy, hướng Ân Ly đang hâm rượu trên lò than nói: “Ngươi lui xuống đi.”

Ân Ly lo lắng nhìn thêm một lần nữa mới chịu đi ra, đem cửa đóng lại cẩn thận tránh gió lùa vào.

Bản thân Mộ Hoan ngồi lại xuống nệm vải, tự tay rót ra hai chén rượu, đưa một chén về phía A Ba Đáp Thấu Á Viên.

“Nàng không uống được rượu.”

“Ai rồi cũng sẽ thay đổi.”

Trong lòng A Ba Đáp Thấu Á Viên thoáng lạnh lẽo, tiếp nhận chén rượu, nhìn chất lỏng sóng sánh bên trong đến ngây người.

Mộ Hoan nhịn không được cười nhạo, uống trước một ngụm làm ấm cơ thể, khàn khàn giọng nói: “Uống đi, không hạ độc, ngươi không xứng cùng ta đồng quy vu tận.”

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
117
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16