Trong lòng A Ba Đáp Thấu Á Viên thoáng lạnh lẽo, tiếp nhận chén rượu, nhìn chất lỏng sóng sánh bên trong đến ngây người.
Mộ Hoan nhịn không được cười nhạo, uống trước một ngụm làm ấm cơ thể, khàn khàn giọng nói: “Uống đi, không hạ độc, ngươi không xứng cùng ta đồng quy vu tận.”
“Nàng hận trẫm như vậy?”
“Phải, vừa nhìn thấy ngươi ta liền ghê tởm, ghê tởm đến mức muốn tránh càng xa ngươi càng tốt.”
Sắc mặt A Ba Đáp Thấu Á Viên thoáng trầm xuống, dứt khoát đem rượu nóng trong chén uống cạn, che đi đôi mắt đỏ hoe. Căn bản là nàng không có tư cách, oán giận hay uất ức tất cả đều không xứng đáng để nàng biểu lộ ra ngoài. Bản thân nàng không có lỗi nhưng không phải vô tội, việc làm sai dù có sửa trăm ngàn lần vẫn hoàn sai.
Trên cổ truyền đến cảm giác sắc lạnh, A Ba Đáp Thấu Á Viên không phản ứng, bình thản đem chén rượu đặt lại xuống bàn. Máu nhỏ thành giọt trượt dài trên cổ rồi khuất dạng dưới lớp y phục, hơi thở thoang thoảng mùi hoa quỳnh của kiều hương nhẹ nhàng phả bên sườn mặt.
“Đánh đi.” Mộ Hoan đè thấp giọng thì thầm: “Không thì hét lên, để thủ vệ bên ngoài chạy vào cứu ngươi.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên chậm rãi nắm lấy cổ tay của Mộ Hoan, ấn mạnh vào cổ của mình, máu lại chảy nhiều hơn một chút.
“Nàng muốn làm gì đều tùy ý, trẫm không oán không hối.”
“Ngươi nghĩ ta không dám giết ngươi?”
“Nàng vốn không sợ trời không sợ đất, trẫm minh bạch.”
Mộ Hoan rút tay lại, trực tiếp đâm mạnh vào vai trái của A Ba Đáp Thấu Á Viên. Máu theo kẽ ngón tay chảy xuống, ướt đẫm áo bào, tang tóc thê lương không gì bằng. A Ba Đáp Thấu Á Viên nén nhịn đau đớn, cảm giác được tóc dài của Mộ Hoan lướt qua đầu vai nhức nhói nhưng cũng ngọt ngào đến thương tâm.
Chậm rãi thu tay lại, Mộ Hoan lùi về sau một chút, trên mặt là điệu cười vặn vẹo đáng sợ: “Đúng là ngươi không dám, ngươi trong lòng có quỷ!”
“Trẫm sợ đả thương đến nàng.”
Mộ Hoan bật cười một tràng dài, ấn mạnh tay lên vết thương của nàng: “Còn ta lại sợ đả thương ngươi không đủ chết.”
“A Hoan.”
“Câm miệng! Ngươi không có tư cách!!”
A Ba Đáp Thấu Á Viên nén nhịn đến mặt mũi xanh xám, hơi thở ồ ồ bất định: “Trẫm gọi nàng hoàng quý phi, trong lòng đều rất đau.”
“Gọi ngươi hoàng thượng không bằng gọi một tiếng cẩu đế?”
Mộ Hoan đi vòng ra trước mặt A Ba Đáp Thấu Á Viên, điềm nhiên dùng chủy thủ cắt một đường lên cánh tay, máu loang ra dần dần ướt dẫm tay áo thêu hoa mềm mại như thủy.
“Nàng…”
“Ngươi bị thương trong Phượng Hòa Cung thì ta có thể sống sót sao?”
Lại hạ xuống một đường, máu tanh nồng phảng phất khắp đại điện, chẳng mấy chốc hai bên cánh tay nhuộm đỏ máu.
A Ba Đáp Thấu Á Viên đau như thể người bị thương mới là nàng, mười đầu ngón tay hết siết rồi thả. Bản thân nàng chịu đựng thống khổ da thịt không đáng ngại, nhưng kiều hương khác biệt, mà nàng lại chẳng thể làm gì để ngăn cản được.
Ném lại chủy thủ xuống đất, Mộ Hoan có hơi lảo đảo quay về giường ngồi xuống, đầu hơi cúi thấp nhìn vào miệng vết thương vẫn chảy máu. A Ba Đáp Thấu Á Viên lấy hết khí lực đứng dậy, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Mộ Hoan, muốn xem xét thương thế của nàng.
“Cút.”
Động tác tay thoáng khựng lại, A Ba Đáp Thấu Á Viên đè nén chua xót, run giọng mở miệng: “A Hoan, tay nàng đang bị thương, hay là gọi thái y đến xem một cái?”
“Chưa báo được thù, ta chết không được.” Mộ Hoan ngẩng đầu lên, lạnh lẽo ban phát cho nàng một cái liếc mắt: “Trừ phi ngươi chết, bằng không Mộ Hoan ta sẽ không bỏ mạng.”
“Nếu như vậy nàng càng phải chiếu cố tốt bản thân mình.” Bàn tay run rẩy chạm lên đầu vai mềm mại: “Trẫm chết là đáng tội, nàng không cần phải chịu khổ.”
“Ngươi chết dễ dàng như vậy sao?” Gạt đi bàn tay đang chạm trên vai: “Ta chính là muốn ngươi sống không bằng chết, từng chút lấy đi tất cả của ngươi.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên duy trì yên tĩnh, tâm như bị ai dùng kiếm đâm một nhát lại một nhát, thương khẩu chảy máu ồ ạt lại vô pháp ngăn chặn được đau đớn. Đứng như vậy trầm mặc, không dám chạm cũng không dám lên tiếng, cảm nhận lạnh nhạt cùng ghét bỏ mà kiều hương mang đến.
“Cút.”
“Hảo hảo điều dưỡng.”
Chỉ để lại bốn chữ này, A Ba Đáp Thấu Á Viên xoay người rời khỏi ngọa phòng Phượng Hòa Cung, bộ dáng thất thểu nhếch nhác không gì bằng. Vừa bước ra khỏi cửa thì Ân Ly và Uyển Nhược đã nhanh chóng khép cửa lại, hoàn toàn không nhân nhượng dù chỉ là một phân thời gian.
Quay đầu ngây người nhìn cánh cửa khép kín, cố hít mấy hơi điều hòa tâm tình, chậm chạp đạp chân trên sỏi mà tiến ra ngoài cổng.
A Phúc trông thấy hoàng thượng bước ra thì có hơi hiếu kỳ mà chạy lại, vừa vặn phát hiện thương khẩu trên cổ và vai, còn chưa kịp hét lên thì đã hoàng thượng đã khoát tay ngăn lại.
“Bất cẩn bị thương, không được truyền ra ngoài.”
“Vâng, vâng!!”
A Phúc tay chân nhanh nhẹn dìu hoàng thượng ngồi trở lại kiệu, nhanh chóng di chuyển đến Dưỡng Tâm Điện trong đêm, không quên triệu gọi Nam Cung thái y kiểm tra.
Nam Cung Lộng Nguyệt bắt mạch một lượt phát hiện không trúng độc mới bắt đầu kiểm tra thương khẩu, làm vài thao tác cơ bản cầm máu và bôi phấn dược, cuối cùng thì băng bó lại cẩn thận.
“Thời gian này hoàng thường không nên để vết thương tiếp xúc với nước, thuốc kê đều phải uống điều đặn, không quá nửa tháng sẽ hoàn toàn khỏi hẳn.”
Tùy tiện gật đầu một cái, A Ba Đáp Thấu Á Viên khàn giọng phân phó: “Bảo người của may phòng chuẩn bị y phục cao cổ.”
Tự khắc biết hoàng thượng muốn che chở cho hoàng quý phi, A Phúc bất đắc dĩ ly khai phân phó, trong lòng nổi lên nho nhỏ tia bất mãn. Lỗi rõ ràng không phải chỉ của một mình hoàng thượng, vậy mà hoàng quý phi không ngừng công kích muốn lấy mạng ngài, tình nghĩa phu thê lẽ nào chỉ đến như vậy thôi sao?
Nam Cung Lộng Nguyệt thu dọn dược cao đặt vào chẩn tướng, nghiêm chỉnh ngồi thẳng lưng mà nói: “Tuy thương thế không đáng ngại nhưng vẫn nên cẩn thận.”
“Được rồi.” A Ba Đáp Thấu Á Viên tùy ý chỉnh sửa lại y phục trên người, bình tĩnh mở miệng: “Đến Phượng Hòa Cung xem thương thế của hoàng quý phi.”
Trong lòng Nam Cung Lộng Nguyệt có chút nghi hoặc, nhưng thầm đoán được vài phần, nhanh chóng quải chẩn tướng đứng dậy rời khỏi Dưỡng Tâm Điện.
Chuyện hoàng thượng bị thương cũng chẳng có bao nhiêu người biết, thậm chí còn biến mất vô thanh vô thức, một đêm dài ồn ào cũng nhanh chóng trôi qua. Phía Phượng Hòa Cung vẫn khép chặt cửa, nghiêm cẩn thực hiện lệnh cấm túc nửa năm, chẳng màn đến những chuyện khác trong cung.
Tuy vậy Mộ Hoan vẫn ngày ngày chọn tuyển thị đưa đến chỗ A Ba Đáp Thấu Á Viên, so với việc ong đi lấy mật còn chăm chỉ hơn. Thứ nàng cần bây giờ là đố kỵ của Đồ Ngân, chỉ cần Đồ Ngân nảy sinh ác tâm ra sức đối phó những phi tần đắc sủng thì nhất định sẽ có người đứng lên phản kháng, đặc biệt là Thục phi – Đa Linh Nhĩ Lộc.
Không ngoài dự đoán, sau mười ngày tích cực đưa tuyển thị đến long sàn, Đồ Ngân cuối cùng cũng xuất thủ phạt trượng một tuyển thị, kết quả sơ suất đánh chết người. Bản thân Đồ Ngân có hoàng thân như bùa hộ mệnh, chết không được nhưng nhất định sẽ bị khiển trách nặng nề. Cũng vì vậy A Ba Đáp Thấu Á Viên càng thêm lạnh nhạt, trực tiếp phạt Đồ Ngân vả mặt năm mươi cái.
Người ngoài cảm thấy không có vấn đề, nhưng đa tâm nhận ra hoàng thương đang giúp hoàng quý phi trả thù. Đồ Ngân cũng vì vậy mà hành động trở nên cực đoan hơn, hận không thể đạp nát cửa lớn Phượng Hòa Cung, lôi Mộ Hoan ra tại chỗ đánh chết.
Dẫu biết rõ thủ đoạn của Mộ Hoan, bất quá Đồ Ngân không phải người giỏi nhẫn nhịn, làm đủ cách để ngăn cản tuyển thị bước lên long sàn. Một hai lần còn có thể ngang ngược, nhưng chuyện này rơi vào tai Thái hoàng thái hậu thì khác biệt. Lão phật gia vốn coi trọng tôn tử kế nghiệp, Đồ Ngân liên tục ngăn cản thị tẩm khác nào muốn A Ba Đáp thị vô tự?
Rất nhanh Đồ Ngân liền bị gọi đến Trường Thọ Cung khiển trách, Thái hoàng thái hậu nể tình chỉ phạt quỳ, đây coi như là nhân nhượng lớn nhất.
Vào một ngày đầu hạ nóng bức, Mộ Hoan ngồi trước tượng thần, nghiêm chỉnh niệm kinh chú, ngón tay lần từng hạt lưu ly kết thành sợi. Chỉ cầu thần linh bảo hộ linh hồn của oa oa, để nàng bình an đến kiếp sau, vô oán vô hối.
Ân Ly nhanh nhẹn đẩy cửa tiến vào, trông thấy hoàng quý phi liền nói: “Hoàng quý phi, Đồ thị kia đến giờ vẫn còn quỳ, đúng là đáng đời.”
Mộ Hoan không mở mắt, tay vẫn lần từng hạt lưu ly: “Thái hoàng thái hậu nhân nhượng.”
“Nương nương, ngài cũng niệm kinh chú cả ngày rồi, tiểu hoàng thân nhất định sẽ bình an đi đầu thai.”
“Hoằng nhi chết oan ức, chưa kịp nhìn thấy ánh mặt trời tươi đẹp của nhân gian, lòng bản cung như có ngàn kim châm muối xát.” Mộ Hoan yếu ớt trút một tiếng thở dài, chấp tay nhìn thần linh tại thượng: “Thần linh, tín đồ cầu xin ngài, cứu vớt Hoằng nhi của tín đồ, để nàng có thể đến kiếp sau bình bình an an.”
“Nhất định, đại hoàng thân khẳng định sẽ đến kiếp sau suông sẻ.” Ân Ly bước lên chủ động dìu hoàng quý phi đứng dậy: “Nương nương lại gầy đi rồi, nô tỳ đi đôn một nồi canh gà để ngài dùng cho ấm.”
“Không cần, thân thể này của bản cung chỉ dùng ngân châm châm vào da thịt mới khá hơn một chút, thời gian còn lại đều như đứng giữa hầm băng.”
Mất không ít sức lực mới ngồi xuống được tọa ỷ, Mộ Hoan với tay lấy chén trà đã nguội phân nửa, từ tốn thưởng thức hương trà nhạt nhòa trong miệng. Trời đã bắt đầu ấm lên, nhưng với Mộ Hoan chẳng có bao nhiêu khác biệt, dù là ngày nào giờ nào cũng đều mặc y phục rất dày.
“Hôm nay là đến lượt ai?”
Ân Ly đưa mắt nhìn bảng biểu, nghiêm túc đếm đếm rồi nói: “Là tới Thổ Nhĩ tuyển thị.”
“Đưa phượng chỉ đến cho tuyển thị.” Mộ Hoan lại uống một ngụm trà làm mát cổ họng, giọng điệu bình thản từ tốn: “Như cũ, đi bằng đường lớn, thẳng đến Thiên Lý Điện.”
“Vâng.”
“Đúng rồi, Uyển Nhược đâu? Cả ngày hôm nay không thấy nàng.”
“Hẳn là xuất cung đi tìm Tuyền Từ rồi.” Ân Ly rót thêm một chén trà nữa, tính đi bê một cái lò than đến để hâm trà nóng lên cho hoàng quý phi: “Điều tra mấy tháng ròng, Tuyền Từ cũng chẳng tra ra được gì, ai cũng cảm thấy nóng lòng.”
“Không dễ dàng như vậy, bọn họ vốn đã lên kế hoạch từ trước, lẽ nào chấp nhận để ngươi phát hiện sao?”
“Nương nương anh minh, chỉ là cứ giậm chân tại chỗ như vậy e là ảnh hưởng đến tính toán của chúng ta.”
“Không gấp.” Mộ Hoan dựa người vào lưng ghế, quan sát một vườn phật tang nở rộ bên ngoài cửa sổ: “Thời gian này cái thai trong bụng Đồ thị vừa mới ổn định, căn cơ vững vàng, chúng ta từ từ xuất thủ triệt hạ cũng được.”
Ân Ly cũng không nói gì nữa, xoay người đi bê lò than đặt lên bàn, cẩn dực phao một bình trà mới cho hoàng quý phi.
Mộ Hoan chống tay lên bàn để đứng dậy, tay lần chuỗi lưu ly, mắt ngắm nhìn mây trắng bay ngang qua: “Hoằng nhi, mẫu phi vô năng, nhưng nhất định giúp ngươi báo thù.”
Nhìn theo bóng lưng của hoàng quý phi, Ân Ly có chút đau lòng, cũng đứng dậy đứng phía sau lưng nàng.
“Hoàng quý phi, hoàng thân đi như vậy lâu cũng chẳng ai nhớ đến tên ngài.”
“Bản cung nhớ là đủ rồi.” Mộ Hoan thở hắt một tiếng, kéo lên phi phong đang trượt trên vai: “Chỉ cần bản cung ghi nhớ, bọn họ không cần biết quá nhiều.”
Đương rơi vào trầm mặc, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, chốc sau liền thấy dáng vẻ gấp gáp của Uyển Nhược chạy vào.
“Nương nương có tin tốt!!”
Mộ Hoan hiếu kỳ để Ân Ly dìu bước xuống bậc thang, hướng Uyển Nhược đang chạy đến hỏi: “Có chuyện tốt gì?”
“Đại thắng rồi!! Quốc công gia đại thắng rồi, đang cùng tiểu công gia hồi kinh!!”
Rất lâu rồi trên mặt Mộ Hoan mới hiện lên ý cười, vui mừng nắm lấy cánh tay của Uyển Nhược: “Thật sự? Đã xuất hành bao lâu?”
“Đi được hai ngày rồi, tin tức về khá trễ, tầm trưa mai sẽ tiến cung!”
“Biết được tin tốt này tỷ tỷ nhất định rất vui.”
“Cung nô thiếp thân bên cạnh phu nhân cũng biết tin này rồi, hẳn phía phu nhân đã nhận được tin.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Mộ Hoan chấp hai tay hướng thượng thiên bái lạy: “Thần linh phù hộ, thần linh phù hộ.”
“Quốc công hồi kinh đây coi như một cái hỉ sự.” Uyển Nhược dè chừng quan sát hoàng quý phi, hỏi khẽ: “Phía phu nhân, ngài tính thế nào?”
“Vẫn ngăn cản nàng, hiện tại chỗ dựa lớn nhất của nàng trở về, bản cung cũng không muốn liên lụy đến nàng. Với cả tiểu công gia, nha đầu chịu không ít khổ, đến lúc đi làm chuyện mà bản thân cần làm.”
Ngón tay vuốt trên mặt lưu ly, Mộ Hoan trút một tiếng thở dài, mang đến cảm giác bi thương đến tột cùng. Thời gian này nàng thành tâm hướng về thần linh, bề ngoài trông thấy cái gì cũng không màn nhưng thật chất tâm nàng không tĩnh, liên tục nghĩ đến chuyện báo thù rửa hận. Dù cho nàng có giam mình trong Thần Điện hai mươi ba mươi năm cũng không cách nào thay đổi được khí tức bi thương bao quanh.
“Hoằng nhi, hôm nay…”
Ân Ly tinh ý mở miệng: “Giấy vàng đều đã chuẩn bị.”
“Tối nay giúp bản cung lập bàn tế.”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)