Bách Hợp Tiểu Thuyết

CHƯƠNG 130

447 0 1 0

Nữ nô hoảng thủ hoảng cước liên tục mang những chậu nước nhiễm đầy máu tươi đổ đi rồi lại mang những chậu nước nóng khác đến, gấp gáp đến độ chân đi còn không chạm đất.

Tin tức chủ mẫu bị tiện nô Đông thị dày vò truyền khắp vương phủ, ai nấy đều không dám tin Đông thị dám tổn thương quý thiếp bên cạnh Ngạc vương, còn là hồng nhân của Thái hậu đương triều. Nghe được tin tức này, phía Thái hậu nổi trận lôi đình, trực tiếp đến tìm Thánh thượng đòi một cái công đạo cho tiểu tôn tức. Điều này cũng đủ chứng minh được Mộ Hoan cho dù không có chỗ dựa là chính phi tỷ tỷ thì cũng còn Thái hậu ra mặt bảo hộ. Thánh thượng biết tin lập tức cho gọi tất cả Thái y trong cung đến Ngạc vương phủ chẩn trị cho Mộ thị, rầm rầm rộ rộ không thua kém Hoàng hậu đương triều là bao.

Dù sao ai nấy cũng đều biết Mộ thị là quý thiếp mà Ngạc vương trân trọng nhất, mà nay Ngạc vương xông pha trận mạc bảo hộ đại nghiệp A Ba Đáp thị. Nếu Mộ thị xảy ra sơ suất gì, Ngạc vương cũng không dễ dàng buông tha, đến lúc đó triều cương lại dậy sóng gió.

Hơn hai mươi thái y luân phiên thăm khám, kê đơn sắc thuốc, chẩn trị cầm máu trong hai canh giờ liền mới coi như ổn định. Biện Lộc chưởng quản thái y đích thân đến gặp A Phúc công công, đem tình hình của chủ mẫu từng chút nêu rõ.

“Chủ mẫu thân thể hư nhược lại chịu đói khát nhiều ngày, ở một nơi dơ bẩn như phế thất ảnh hưởng rất lớn đến sức khỏe. Vết thương khá sâu cũng đã cầm được máu, nhưng tình hình này có thể sẽ bán tàn phế, muốn khôi phục phải kiên trì tập luyện trị liệu mới mong đi lại hay cầm nắm được. May mắn là kịp thời cứu chữa không tổn thương lục phủ ngũ tạng, bất quá chủ mẫu lại từng nôn ra máu, nên theo dõi theo một thời gian để xác định bệnh trạng.”

“Nếu nôn ra máu, đây là triệu chứng gì a?”

“Có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến nôn ra máu, bất quá ta đã kiểm tra rất kỹ lưỡng, hoàn toàn không phải do lục phủ ngũ tạng tổn thương. Có lẽ là mao bệnh tái phát, cũng có thể là do kích động quá độ, hoảng hốt quá mức cũng có thể nôn ra máu.”

“Đa tạ Thái y, phiền ngài cùng chư vị lưu lại vương phủ hảo hảo chữa trị cho chủ mẫu.”

“Là bổn phận thôi.” Biện Lộc chưởng Thái y vuốt chòm râu bạc, chậm rì rì mở miệng nói tiếp: “Trước mắt cứ dùng thuốc, đợi khi chủ mẫu tỉnh lại rồi mới tính tiếp.”

“Làm phiền các vị rồi.”

Tình hình của An Tự Các vẫn chưa hoàn toàn an ổn, cả ngày Thái y luân phiên nhau quan sát bệnh tình của chủ mẫu, còn nữ nô thì không ngừng sắc dược phối mang đến.

Quá canh ba Ngạc vương phủ vẫn còn sáng đèn, hai ba nữ nô đi khắp phủ đốt đèn trong trản, cứ như thế đi hết toàn bộ hành lang dài không thấy điểm dừng.

Hỉ Tâm đứng ở ngoài canh giữ, trong lòng cứ nom nóp không yên, sợ rằng khi Ngạc vương điện hạ quay về nàng không biết phải ăn nói thế nào. Nhưng chính nàng lại không biết rằng, đại quân của Ngạc vương tuy vẫn còn ở biên giới chưa về đến kinh thành, nhưng A Ba Đáp Thấu Á Viên đã ngày đêm không nghỉ hồi phủ.

Quá canh tư, trời nhuốm sắc xanh thẫm, hai bên hoàng dương rì rào không dứt. Tiếng bước chân giữa đêm khuya tĩnh lặng đặc biệt vang, dù cho Hỉ Tâm đang mơ màng ngủ cũng phải giật mình choàng tỉnh.

Nheo nheo mắt nhìn ra ngoài đại môn, chỉ thoáng thấy một cơn gió bạc vụt qua, sau đó là hơi lạnh lẽo thấu xương. Xung quanh phảng phất sát phạt tin tức tố, Hỉ Tâm cảnh giác nhìn xung quanh, tay chụp lấy loan đao giắt bên hông. Bất quá lại chẳng thấy ai khác ngoài thủ vệ đang đi lại tuần tra, dường như bọn họ cũng phát hiện có gì bất ổn, ngơ ngác đưa mắt nhìn trái nhìn phải.

Chưa được một phân thời gian bên trong An Tự Các đã truyền đến tiếng kinh hô của Đổng Giai: “Điện hạ!?”

Hỉ Tâm vội tra đao vào vỏ, nhanh chóng đẩy cửa tiến vào trong, vừa vặn nhìn thấy Ngạc vương điện hạ đang ở sát bên giường chủ mẫu. Một đôi lam thủy sắc mâu phản chiếu tia thương xót, đệm thịt mềm mại ủ ấm trên tay kiều hương, thậm chí còn thấy được khóe mắt hơi ẩn nước. Đổng Giai tinh ý đứng dậy hành lễ rồi cùng Hỉ Tâm lui ra ngoài, đem cửa đóng lại cẩn thận tránh gió lạnh lùa vào phòng.

Bầu không khí yên lặng ngộp ngạt diễn ra, phảng phất hương trầm quyện cùng mùi dược cao nồng hăng.

“A Hoan, A Hoan…” A Ba Đáp Thấu Á Viên lấy hết dũng khí mở miệng, hốc mắt đỏ hoen kiềm nén đến xót cay cả sống mũi: “Kiều hương, đừng dọa bản vương.”

Tiểu kiều hương lúc này giống như hạt cát nhỏ, gió thổi một cái liền biến mất vô thanh vô thức, thậm chí còn chẳng lưu lại nửa điểm khí tức. Phu thê các nàng chỉ mới đoàn tụ nhau vài ngày đã phải phân khai, giờ đây quay lại nhận được tin dữ, có ai mà không chua xót?

Khắp người đều bị băng kín, đầu ngón tay quấn kín kẽ không chừa ra một tấc da thịt. Ngay cả cổ chân cũng không tốt hơn, máu thấm qua băng vải để lộ vệt đỏ hồng chói mắt.

“A Hoan, nàng sao lại như vậy hả? Vì sao mỗi lần bản vương ly khai nàng đều xảy ra chuyện?” A Ba Đáp Thấu Á Viên tột độ đau thương cố sức ghì chặt lấy kiều hương, nước mắt nóng hổi trượt dài: “Lẽ ra bản vương không nên xuất chinh, lẽ ra bản vương phải bồi bên cạnh hộ nàng, A Hoan…”

Mộ Hoan không trả lời, an tĩnh tựa đầu vào gối hơi mềm mê man, đầu quấn băng vải trắng kín kẽ. Rất may đầu không bị tổn thương nặng, không ảnh hưởng đến thần trí bằng không Đông thị có chết trăm vạn lần cũng chẳng hết tội.

“A Hoan, nàng kiên cường một chút, bản vương ở đây bồi cạnh nàng.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên nhảy lên giường, choàng chi trước hộ lấy kiều hương ở trong lồng ngực, ở trên đỉnh đầu nàng đặt một nụ hôn.

“Đừng sợ, đừng sợ.”

Dẫu miệng nói Mộ Hoan đừng sợ nhưng nội tâm A Ba Đáp Thấu Á Viên lại run rẩy, cố kiềm nén nước mắt đang chảy dài. Chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ cắn răng chịu đựng đau đớn của đối phương liền không cầm được lòng mình.

“Người đâu!”

Hỉ Tâm vội đẩy cửa chờ nghe phân phó, thậm chí chẳng dám bước nhiều thêm một bước.

“Lập tức xử lý Đông thị, khiến ả cả đời này đều không thể ngẩng đầu làm người!”

“Vâng!”

Nhận mệnh, Hỉ Tâm nhanh chóng đem cửa đóng lại, xoay người rời đi chuẩn bị mọi việc.

Trong mắt A Ba Đáp Thấu Á Viên lóe lên một tia thù địch, móng vuốt sắc bén tì chặt lên nệm giường ấm áp. Chỉ cần ai đó tổn hại đến một phân thân thể của kiều hương, nàng quyết không buông tha dù có phải cãi lại thiên ý.

 

====================

 

“Sao? Hoan nhi bị Đông thị bắt nhốt nhiều ngày, thụ thương nghiêm trọng?”

Mộ Tước kinh hồn táng đảm đứng bật dậy, ra sức bắt lấy cánh tay của An An: “Làm sao lại có chuyện như vậy? Hả? Chẳng phải nàng là quý thiếp của vương phủ sao? Tại sao một cơ thiếp cũng có thể dày vò nàng?”

“Nô tỳ chỉ nghe trên thị tập nói sơ qua chứ cũng chẳng nắm rõ đầu đuôi, đại khái Đông thị phạm vào đại tội vi phạm quy tắc vương phủ bị bán ra ngoài. Nhưng ả không biết hối cải, còn tìm nhị tiểu thư báo thù gì đó, kết quả bắt giam nhị tiểu thư ba ngày hai đêm trong một phế thất gần Tây Nhụy Hà.”

“Tây Nhụy địa phương đó nguy hiểm biết bao nhiêu, chưa kể tặc phỉ, kỹ nữ đều đến đó làm chuyện bại hoại a!” Mộ Tước tức giận vỗ ngực thùm thụp mấy cái: “Là do ta vô năng, liên lụy Hoan nhi mất chỗ dựa.”

“Phu nhân, ngài đừng nói như thế, kẻo quốc công nghe thấy lại không vui.”

Mộ Tước đè nén tiếng thở dài, hốc mắt xót cay: “Ta sống đến nay đều là vì muốn bảo trụ Hoan nhi bình bình an an, kết quả ngay cả bản thân cũng lo không nổi. Hiện tại còn bắt nhi nữ gồng gánh cả gia tộc, có người làm nương thân nào như ta hay không?”

“Phu nhân đã rất nỗ lực rồi, dù cho nhị tiểu thư không còn ngài để dựa dẫm thì vẫn là hồng nhân bên cạnh Thái hậu nương nương, tuyệt đối không thể chịu ủy khuất lần thứ hai.”

“Thái hậu đã bao nhiêu tuổi rồi a? Ngài có thể hộ Hoan nhi cả đời hay sao?”

“Cái này…” An An dâng lên một chén trà, khó xử mở miệng: “Vẫn còn Ngạc vương điện hạ a.”

“Ngạc tính khí trẻ con, có thể lúc này thấy hứng thú nhưng về sau thất sủng phải làm thế nào?” Mộ Tước cứ lo lắng bồn chồn không yên, choàng tay nắm lấy bàn tay của An An mà nói: “Ngươi vào kinh nghe ngóng một chút tình hình của Hoan nhi, nhớ đừng để ai biết rõ thân phận của ngươi.”

“Phu nhân an tâm, sáng sớm mai nô tỳ liền lên đường.”

“Ta chỉ có duy nhất mình ngươi là tâm phúc, đừng khiến ta thất vọng.”

An An mỉm cười, cong mắt nói: “Nô tỳ có thể hầu hạ phu nhân là phúc đức ba đời.”

“Chỉ tiếc làm trễ nãi hôn sự của ngươi…” Mộ Tước áy náy nhìn An An đã quá tuổi nhưng vẫn hầu hạ bên cạnh nàng: “Đợi khi xong việc liền tính chuyện thành gia lập thất cho ngươi, thế nào?”

“Nô tỳ không có ý định thành thân, phu nhân không cần nhọc lòng.”

“Làm sao? Lẽ nào có người chê bai ngươi? Yên tâm, ta lập tức cho ngươi thật nhiều giá trang để ngươi ngẩng cao đầu gả vào gia đình tốt.”

“Không phải chuyện này…” An An nghĩ đến gì đó liền thở dài: “Nô tỳ quá tuổi rồi, phu nhân, đã hai mươi chín rồi.”

Mộ Tước sững sờ một hồi lâu, cuối cùng vẫn ảm đạm cúi đầu: “Là do ta không tốt.”

“Nô tỳ cảm thấy chuyện thành gia lập thất không quá cần thiết, có thể hầu hạ phu nhân, hầu hạ tiểu công gia là đủ rồi. Chỉ sợ nô tỳ thành thân rồi sinh oa oa, lúc đó lại ít có tinh thần để mắt đến những chuyện của phu nhân, làm việc không tốt khiến phu nhân thất vọng.”

“Ngươi lúc nào cũng nghĩ đến ta, chỉ là ta lại không đủ tâm trí quản nhiều việc đến như vậy.” Mộ Tước ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, trong mắt phảng phất tia phiền muộn: “Có thể như Hoan nhi bốc đồng một chút, nghịch ngợm một chút, ngông cuồng một chút thì tốt biết mấy. Chỉ là ta không có dũng khí, chỉ cần thấy điện hạ chau mày liền hoảng hồn bạt vía, ngay cả mở miệng nói cũng không dám. Nhưng Hoan nhi khác biệt, nàng chau mày nhăn mặt thì Ngạc liền quay ngoắc lại dỗ dành, thậm chí giở tính khí cũng không bị oán trách…”

“Phu nhân…”

Mộ Tước ảm đạm kéo khóe môi, nghiêng đầu nhìn An An: “Đồng quốc công thất thế, Ngạc vương đắc sủng, chúng ta bây giờ ngược lại phải dựa thế của Hoan nhi mà sống tiếp rồi.”

“Thỉnh phu nhân nén bi thương, nô tỳ nghĩ sớm thôi tiểu công gia sẽ đỗ đạt mà đưa toàn bộ quốc công phủ này cứu vãng.”

Đem chuỗi ngọc châu đặt lên bàn, Mộ Tước đưa tay cho An An dìu đỡ đứng dậy, quét mắt nhìn một lượt gian phòng trong Quốc công phủ. Ánh mắt nàng trước nay rất ít biểu lộ hoan lạc, nếu có chỉ là một thoáng vụt qua rất nhanh.

“Chỉ cần Hoan nhi còn muốn một tỷ tỷ, thì ta tuyệt không bỏ rơi nàng.”

An An nhìn sườn mắt tinh xảo của chủ tử, âm thầm trút một tiếng thở dài: “Phu nhân ngài đừng quá thương tâm mà tổn hại thân thể.”

“Được rồi.” Mộ Tước ngóng ra ngoài sân, có vẻ như đang chờ đợi ai đó: “Sao mãi chưa thấy Phổ Lan hồi phủ?”

“Sáng nay công gia đã gọi tiểu công gia đi săn bắn, có lẽ quá ngọ mới trở về.”

“Săn bắn? Không lẽ công gia muốn bắt nhi nữ trở thành một người văn võ toàn tài?” Mộ Tước lo lắng kéo tay của An An: “Hai người đi săn ở đâu? Có nguy hiểm lắm không?”

“Phu nhân đừng quá lo lắng, Lang tộc alpha sinh ra vốn thiện chiến lại ưa thích săn bắn thú hoang, sao có thể gặp nguy hiểm kia chứ?” An An cẩn thận giúp nàng chỉnh sửa phi phong, tiếp tục khuyên nhủ: “Nhị tiểu thư từng nói phu nhân không nên nuông chiều bảo bọc tiểu công gia, tránh làm mất đi khí khái vốn có của alpha.”

“Cũng đúng.” Mộ Tước lắc đầu thở dài: “Ta đúng là đã xem Phổ Lan như lệnh ái mà bảo bọc liễu.”

“Hay là chúng ta đi dạo một chút? Nghe nói hoa mai trong vườn nở rồi, có thể uống một chén Bích La Xuân ăn chút cao điểm sảng khoái tinh thần?”

Mộ Tước phì cười, nhưng cũng gật đầu đáp ứng, để An An dìu ra ngoài vườn thưởng hoa phẩm trà.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
117
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16