Bách Hợp Tiểu Thuyết

CHƯƠNG 26

523 0 2 0

Ba ngày liên tiếp, Mộ Hoan hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của chó nhỏ đâu cả, hôm xuất phủ nàng có hỏi lại Tường Liên về chuyện chó nhỏ, đáng tiếc hôm ấy đối phương cũng không đến.

Trong lòng Mộ Hoan nổi lên dự cảm bất an, có khi nào Thấu Á Viên gặp chuyện rồi không? Mặc dù nội tâm nóng như lửa đốt nhưng chẳng biết đi đâu để tìm gặp đối phương, càng suy nghĩ lại càng dọa bản thân sợ hãi.

Nếu thật sự Thấu Á Viên vĩnh viễn không đến nữa, nàng sẽ như thế nào đây?

Còn khoảng nửa tháng nữa Mộ Hoan sẽ gả vào Hân vương phủ, theo sắp xếp thì cuối tháng sau nàng sẽ chính thức gả đi. Như vậy, nàng chỉ còn lại một tháng để chờ Thấu Á Viên, nếu nàng ấy không đến xem như cả hai thật sự hữu duyên vô phận.

Tường Liên từng nhắc nhở nàng đừng quá trông chờ vào Thấu Á Viên, nàng chỉ biết mỗi tên của đối phương sao có thể nghĩ đến chuyện thiên trường địa cửu.

Lúc đó Mộ Hoan chỉ biết yên lặng lắng nghe, tâm tình đã loạn nay càng loạn hơn, cả đêm đều không ngủ được. Đặc biệt thời gian gần đây Mộ Hoan luôn mơ thấy nữ nhân đưa nàng đến thế giới này, nữ nhân kia nói gì đó nàng đều nghe không rõ, chỉ thấy được gương mặt tràn ngập lo lắng.

Rốt cuộc, nữ nhân này là ai?

Mỗi lần như thế Mộ Hoan đều giật mình choàng tỉnh, hai mắt thất thần nhìn trần nhà trang trí đẹp mắt, trong lòng tê lạnh nửa đoạn. Mục đích nàng đến thế giờ này là để được sống, đồng thời hoàn thành ước nguyện sau cùng của nữ nhân kia. Tận thời khắc này vẫn không minh bạch người mà đối phương muốn nhờ cậy chiếu cố là ai, Mộ Hoan ngay cả một chút thông tin cũng chẳng có, càng lúc càng hoài nghi tính chân thật của chuyện này.

Bất quá thụ ân tất báo, Mộ Hoan trước sau gì phải tìm cho bằng được người kia.

Đêm nay, lại tiếp tục nằm mộng. Lý do Mộ Hoan minh bạch đây là mộng tất nhiên là dựa vào nữ nhân ở trước mặt, vẫn như cũ nói gì đó mà nàng một chữ cũng nghe không ra. Đôi môi mỏng kịch liệt mấp máy, tâm tình so với mấy ngày trước càng hoảng loạn hơn, ra sức túm chặt lấy hai vai của nàng lắc tới lắc lui.

Mộ Hoan cảm giác được đau đớn, miễn cưỡng nói: “Ngươi nói không ra tiếng, ta thật sự không biết phải giúp thế nào.”

Nữ nhân kia quẫn bách túm lấy hai gò má của Mộ Hoan, cố gắng phát ra tiếng nói.

“Yù…”

Chỉ nghe được một chữ “Ngọc*” (Yù = Ngọc)

“Ngọc?”

Trên vai truyền đến cảm giác đau buốt, Mộ Hoan giật mình choàng tỉnh, phát hiện bản thân đang nằm dưới đất. Có vẻ như trong lúc ngủ mơ đã lăn xuống giường ngay đúng thời khắc quan trọng nhất. Chống đỡ hai vai đau nhức ngồi dậy, ngơ ngác quan sát khung cửa sổ, trời cũng đã sáng rồi.

Tường Liên ở bên ngoài nghe động thì đẩy cửa vào xem, thấy Mộ Hoan ngồi bệt dưới sàn liền chạy đến đỡ dậy: “Tiểu thư sao thế? Sao lại té ngã rồi?”

“Ta ngủ mơ lăn xuống đất.” Mộ Hoan đỡ lấy vai, che miệng ngáp một cái: “Liên tỷ, ngươi giúp ta chuẩn bị nước nóng rửa mặt.”

“Vâng, tiểu thư.”

Một mạch quay trở về giường ngồi xuống, theo thói quen nhìn ra cửa sổ, quả nhiên trong lọ lại có một cành đào. Mấy ngày gần đây trên bệ cửa sổ của nàng luôn có ai đó cố tình đặt vào lọ hoa một cành đào, chẳng biết đối phương có mục đích gì nữa.

Mộ Hoan tiến ra cửa sổ hít một hơi khí trời trong xanh, ánh mắt lơ đễnh rơi trên lọ hoa trắng sứ.

“Nếu là ngươi thì tốt, Á Viên…”

Vươn vai sải tay vài cái cho đỡ nhức mỏi, Mộ Hoan xoay người trở về bàn ngồi xuống, tiện tay cầm bình trà rót một chén. Vạn vạn không ngờ nước trà trong bình cũng đã cạn chỉ còn mỗi xác trà bên trong, một lát lại phải nhờ Tường Liên phao bình mới.

Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện rất lớn, Mộ Hoan nhận ra trong đó có giọng của tỷ tỷ và Cách Nhĩ Tạ Bố Âm. Hai người tranh cãi gì đó rồi đem cửa phòng nàng đẩy ra, Đào Hoa và vài nữ nô xông đến đem nàng khống chế ấn mạnh xuống sàn nhà.

“Các ngươi làm gì vậy hả?”

“Còn dám hỏi?” Cách Nhĩ Tạ Bố Âm cười khẩy, khoanh hai tay trước ngực kiêu ngạo nói: “Đã trộm cắp còn lớn tiếng chất vấn sao?”

“Trộm cắp?” Mộ Hoan ra sức giãy dụa mấy cái không thành, hai mắt đỏ bừng giận dữ: “Mắt nào ngươi thấy ta trộm cắp hả?”

“Tỷ tỷ, nhất định là có hiểu lầm.” Mộ Tước bị dọa cho phát khóc, thiếu điều quỳ xuống năn nỉ Cách Nhĩ Tạ Bố Âm: “Hoan nhi không làm loại chuyện này đâu, tỷ tỷ ngươi đừng phạt nàng.”

“Nói như vậy ý ngươi là ta đổ oan cho nàng?”

“Không có, tỷ tỷ, ngươi nghe ta nói đã.”

“Câm miệng!!” Cách Nhĩ Tạ Bố Âm hừ lạnh, liếc mắt nhìn sang Đào Hoa: “Nói đi, ngươi đã nhìn thấy những gì.”

“Khởi bẩm chính phi nương nương, nô tỳ chính mắt nhìn thấy Mộ Hoan vào phòng nương nương trộm đi đôi vòng tay phỉ thúy mà ngài yêu thích nhất.”

“Nghe rõ rồi chứ?”

Mộ Hoan nghe xong thừa hiểu Cách Nhĩ Tạ Bố Âm dựng một màn kịch để gán nàng vào tội trộm cắp, bật ra một tiếng cười nhạo báng: “Chủ tớ các ngươi kẻ xướng người tùy, dù ta có mọc thêm hai cái miệng cũng không nói lại các ngươi!”

“Xem ra ngươi vẫn ngoan cố không chịu nhận.” Cách Nhĩ Tạ Bố Âm phất tay, lớn tiếng nói: “Lục soát cho ta!”

Đào Hoa và vài nữ nô chia nhau ra lục tung căn phòng của Mộ Hoan, ngay lập tức tìm thấy trong hộp trang sức của nàng một đôi vòng phỉ thúy.

Cách Nhĩ Tạ Bố Âm cầm lấy hai chiếc vòng đưa đến trước mặt Mộ Hoan: “Thế nào? Còn gì để nói?”

“Ta còn nói cái gì nữa? Các ngươi một mạch chạy vào phòng của ta không tìm ở chỗ khác chỉ tìm trong hộp trang sức, nhất định là do các ngươi đã đặt đôi vòng phỉ thúy vào đó để gán tội cho ta.”

Trong mắt lóe lên một tia sát ý, Cách Nhĩ Tạ Bố Âm đem vòng tay đưa cho Đào Hoa, cười nhạo: “Đến lúc này vẫn còn cứng miệng? Người đâu, lôi ả xuống phạt hai mươi đại bản cho bản phi, ta không tin ả không chịu khai!”

“Tỷ tỷ ngươi đừng phạt bản tử nàng!” Mộ Tước thảm thiết kêu khóc, khuất nhục quỳ sụp xuống dập đầu thay cho Mộ Hoan: “Hoan nhi thật sự bị oan, tỷ tỷ anh minh đừng trừng phạt nàng, cứ tính hết lên người muội đi.”

“Tỷ, ngươi không cần cùng ả dong dài, ả đã muốn gán tội ta thì ngươi có dập đầu đến chết ả vẫn lôi ta ra phạt bản tử!!!”

“Hoan nhi đừng nói lung tung!” Mộ Tước dùng sức ghì chặt tay áo của Cách Nhĩ Tạ Bố Âm, mặt nhỏ nhiễm đầy nhãn lệ: “Tỷ tỷ, Hoan nhi còn nhỏ không hiểu chuyện, cứ trừng phạt ta thay cho nàng được không?”

“Bản phi là người công chính liêm minh, tuyệt đối không đổ oan cho người vô tội.” Cách Nhĩ Tạ Bố Âm nhếch nhếch khóe môi: “Đào Hoa, y lệnh mà làm.”

“Tỷ tỷ!!!”

Đào Hoa và hai nữ nô còn lại ra sức lôi kéo Mộ Hoan ra khỏi phòng, mặc kệ nàng có giãy dụa cỡ nào cũng không thay đổi được kết quả. Ngoài sân như cũ đặt sẵn một băng ghế dài, dùng sức ném Mộ Hoan nằm dài trên ghế, hai nữ nô túm lấy chân nàng kéo thẳng ra.

Mộ Hoan yên lặng cắn chặt răng không hó hé nửa lời, nàng tự hiểu có kêu gào khản cổ thì Cách Nhĩ Tạ Bố Âm cũng chẳng tha cho nàng. Ả ta sợ hãi một khi nàng bình an gả vào Hân vương phủ coi như tiền đồ của bản thân mất hết, đồng thời Mộ Tước lại có thêm một chỗ dựa mới vững chắc hơn.

Gia đinh ngăn trở Mộ Tước không cho tiến đến gần, mặc cho nàng kêu gào khóc lóc cũng tuyệt không động lòng thương hại.

“Hoan nhi! Hoan nhi!!!”

“Đánh!”

Đào Hoa chính tay nâng bản tử vung mạnh xuống, một đòn này dùng hơn bảy phần sức lực. Mộ Hoan cắn chặt môi ngăn bản thân phát ra tiếng kêu khóc nhục nhã, tay bấm sâu vào mặt ghế đến bung cả móng ra.

“Đừng đánh nữa! Làm ơn đừng đánh mà!!!”

Nhìn thấy Mộ Tước khóc lóc thê thảm như vậy Cách Nhĩ Tạ Bố Âm càng khoái hoạt, lớn giọng ra lệnh cho Đào Hoa tiếp tục hạ thủ.

Hai mươi đại bản liên tục được giáng xuống, môi cắn chặt đến bật máu, nước mắt nhỏ thành giọt nhưng lại chẳng có một tiếng nức nở nào thoát ra được. Mộ Hoan trong thân thể một omega yếu ớt, ba đại bản cũng đủ khiến nàng không thể đi lại, lần này hai mươi đại bản mông đã bắt đầu bê bết máu.

“Đủ rồi!!”

Mộ Tước cắn mạnh vào tay của gia đinh để chạy thoát, dùng hết sức đẩy Đào Hoa sang một bên: “Đánh đủ rồi, ngươi cút đi!!”

Lúc này Mộ Hoan như đống bùn nhão nằm trên ghế dài, hơi thở yếu ớt tưởng chừng sắp tan biến vào hư không, bất quá vẫn còn chút ý thức sót lại.

“Hoan nhi.” Mộ Tước không dám ôm Mộ Hoan sợ đụng trúng vết thương của nàng, quỳ sụp xuống bên cạnh khóc nức nở: “Tỷ tỷ có lỗi, Hoan nhi…”

“Mộ Hoan, ngươi chịu khai ra thì đâu phải chịu đòn roi nặng nề như vậy.”

Cách Nhĩ Tạ Bố Âm bắt chéo chân, hất hàm cao ngạo nói tiếp: “Nhốt vào phòng củi không cho ăn uống, đến khi nào ả chịu khai ra thì tha.”

Đào Hoa vâng dạ nhận mệnh, thô lỗ đẩy Mộ Tước ngã xuống đất rồi cùng hai nữ nô còn lại kéo Mộ Hoan xềnh xệch trên đất. Chút ý thức còn lại cũng biến mất, Mộ Hoan mệt mỏi gục đầu mặc cho bọn họ lôi kéo.

“Hoan nhi!!!”

 

 

“Mộ Hoan!!”

Giật mình choàng tỉnh giữa đêm, A Ba Đáp Thấu Á Viên ngơ ngác nhìn xung quanh, bốn bề tĩnh lặng chỉ còn tiếng gió lùa qua tán lá xanh rì rầm. Nghe động, Tích Lập phó tướng xốc mành trướng tiến vào, hiếu kỳ nhìn chằm chằm tiểu bạch lang đang phát ngốc trên kỷ.

“Điện hạ sao thế?”

A Ba Đáp Thấu Á Viên nuốt một ngụm nước bọt, sống lưng tê lạnh mất hết cảm giác. Ban nãy nàng mộng thấy Mộ Hoan ở giữa hoa hải vui đùa, gương mặt nhỏ bừng sáng hào quang, so với bức thủy mặc của danh họa còn đẹp hơn gấp trăm lần. Còn nàng đứng cách đó tầm mười bước chân, mải mê ngắm nhìn thì đột nhiên Mộ Hoan biến mất, ngay cả một chút khí tức cũng không lưu lại. Chạy mãi chạy mãi vẫn không thoát được ra khỏi hoa hải, mà Mộ Hoan thì chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.

Có phải đây là điềm báo hay không?

Đợi mãi không thấy điện hạ trả lời, Tích Lập phó tướng còn định rời đi lại nghe đối phương gọi: “Ngươi đứng lại.”

“Điện hạ có gì phân phó?”

“Trong thành có đưa thư đến không?”

“A?”

Tích Lập sực nhớ chiều nay hắn vừa nhận được thư từ tâm phúc Ngạc vương, do bận rộn nãy giờ cũng quên mất chuyện này.

“Bẩm điện hạ, có thư từ A Phúc.”

“Đưa ta xem.”

Tìm thử trong tay áo xem còn lá thư ở trong không, may mắn hắn không vô ý làm rơi giữa đường, dùng hai tay kính cẩn dâng lên cho chủ tử.

“Lui xuống đi.”

“Vâng, điện hạ.”

Trong trướng chỉ còn lại một mình, A Ba Đáp Thấu Á Viên chậm rì rì dùng rắn xé bỏ bao thư, chi trước vung ra vuốt phẳng lạicác mép gấp. Nội dung trong thư đơn giản thông báo lại tình hình Ngạc vương cung, sau đó nói về chuyện hắn được phân phó, mỗi ngày đều đặn giúp nàng đặt một cành hoa đào trước cửa sổ phòng Mộ Hoan. Cuối thư nhắc đến chuyện Mộ Hoan bỏ trốn khỏi vương phủ bị một hắc đầu lang gây sự vung nắm đấm, rất may nha đầu này chạy kịp nếu không đã không còn mạng quay về vương phủ.

Hai chân mày Thấu Á Viên nhíu lại, là kẻ nào không biết tốt xấu đả thương kiều hương của nàng?

“Tích Lập phó tướng!”

Vốn đứng ở bên ngoài canh gác nên vừa nghe chủ tử gọi Tích Lập phó tướng lập tức xốc mành chạy vào.

“Điện hạ có chuyện gì?”

“A Phúc còn ở đây không?”

“Hắn vừa đi cách đây nửa canh giờ.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên đứng dậy, lạnh nhạt cất lời: “Tìm hắn, bản vương có chuyện muốn nói.”

“Ách, vâng.”

Tích Lập phó tướng vội vàng chạy ra con đường mòn duy nhất đuổi theo A Phúc, mới rời đi nửa canh giờ chắc hẳn tiểu công công kia chưa ra khỏi ngọn núi này được.

Đoán không sai, lúc này A Phúc mới cưỡi lừa xuống đến giữa núi. Đang yên đang lành đột nhiên từ đâu phóng tới một hôi đầu lang nhanh như bay dừng trước mặt liền bị dọa sợ ngã xuống lừa.

“Ngươi chạy đi đâu vậy hả?” A Phúc lồm cồm ngồi dậy, trừng mắt mắng: “Suýt chút đã tông vào ta rồi này!”

“Điện hạ bảo muốn gặp ngươi, mau đi.”

“Ách, thật sao? Để ta leo lên lừa đã.”

Nhìn ra sau lưng, con lừa hắn vừa mua sáu đồng giờ lại không cánh mà bay.

Không phải chứ!?

“Lên lưng ta, ta đưa ngươi về!”

“Hảo!”

A Phúc một phát nhảy lên lưng của Tích Lập, cưỡi lang quả nhiên khác biệt, chưa bao giờ hắn được trải nghiệm cảm giác hai bên tai gió thổi vù vù. Mất chưa đến một chung trà thời gian đã đến trước trướng bồng của điện hạ, A Phúc một mạch đi thẳng vào trong nghe phân phó.

Trong lòng minh bạch điện hạ gọi hắn gấp gáp quay về làm gì,mười phần thì hết chín phần là do đọc được nội dung lá thư hắn viết. Ban đầu hắn định chính miệng nói rõ nhưng điện hạ bận rộn nhiều việc hắn chỉ đành để lại thư rồi trở về cung ngay trong đêm.

Bất quá, xem ra Mộ Hoan kia thật sự quan trọng nhiều hơn hắn nghĩ.

A Ba Đáp Thấu Á Viên nghiêng đầu, giọng nói lạnh lẽo nghe không ra tâm tình: “Hắn là ai?”

Biết rõ chủ tử hỏi điều gì, A Phúc cung kính chấp tay: “Họ Tạ, sống ở phố tây cách chợ năm mươi dặm.”

“Đã xử lý chưa?”

“Không biết điện hạ muốn xử lý thế nào?”

“Giết chết đi.” A Ba Đáp Thấu Á Viên nhàn nhã nằm dài xuống nệm vải, tựa như việc giết một người chẳng đáng để nàng phải áy náy: “Làm kín đáo một chút.”

“Vâng, điện hạ, cái kia…” A Phúc ngập ngừng, hỏi: “Mộ cô nương là người ngài muốn hoàng thượng ban hôn sao?”

“Ân, Mộ Hoan sẽ là kiều hương của bản vương.”

A Phúc kinh ngạc mở to mắt, điện hạ không chỉ nhìn trúng omega loài người kia còn muốn đối phương làm kiều hương, loại tình cảm này sợ rằng không đơn giản như hắn nghĩ nữa rồi.

“Chỉ lo bệ hạ không đồng ý.”

“Phụ hoàng đáp ứng rồi.” A Ba Đáp Thấu Á Viên nhìn ra ngoài ô trống một tấc vuông trên trướng bồng: “Chỉ cần ta trở về, có thể lập tức nạp nàng vào Ngạc vương cung.”

A Phúc nhìn nàng một lúc lâu rồi cười nói: “Điện hạ trưởng thành rồi, đã là một alpha có trách nhiệm.”

“Còn cần ngươi nói sao?” A Ba Đáp Thấu Á Viên ngừng lại, liếc mắt nói: “Tối rồi về đi, sáng mai nhớ phải đem hoa đào đặt lên bệ cửa sổ phòng Mộ Hoan.”

“Nô tài làm sao dám quên, điện hạ, nô tài cáo lui.”

“Đi đi.”

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
117
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16