Âm thanh đổ vỡ liên tục vang lên, tựa hồ muốn trút tất cả bực tức lên những món đồ vô tri vô giác. Lại một bình gốm bị ném vỡ, mảnh vụn văng tứ tung, kéo theo một tiếng máu đỏ chói mắt.
“Trắc phi nương nương!!” Trân Châu nhanh chân chụp lấy cổ tay của Đằng Liễu, không hài lòng trừng mắt: “Trưởng công chúa chết rồi, chúng ta chỉ có thể dựa vào nhau mà sống tiếp, ngươi tức giận như vậy thì làm được gì chứ?”
“Ngươi nói bây giờ bản phi có thể làm gì?” Đằng Liễu nộ khí xung thiên chỉ tay ra ngoài cửa quát: “Ngươi tự mình xem đi, Trưởng công chúa qua đời, Trần Nhược Ni và Đông Hinh đều đã chết. Cánh tay phải tay trái đều lần lượt bị Mộ Hoan chặt đứt, sau này làm sao sống tiếp ở vương phủ, hả?”
“Oán trách thì có tác dụng gì? Sao không nghĩ cách để tiếp tục sống? Lẽ nào ngươi muốn trải qua một đời khổ sở bi ai như vậy sao?”
Đằng Liễu dường như bị rút hết sức lực, yếu ớt ngã ngồi xuống tọa ỷ, một đôi nhãn đồng tan rã nhìn nắng hạ đổ xuống hàng liễu xanh um.
“Hết rồi, trưởng công chúa chết rồi, chỗ dựa duy nhất cũng mất rồi. Ngày tháng sau này bản phi chỉ có thể nhìn mũi giày, xem sắc mặt của Mộ Hoan mà tiếp tục sống…”
“Ngươi chưa chiến đã xin bại, kiêu ngạo của ngươi năm xưa đâu rồi hả?” Trân Châu tức giận túm lấy cổ áo của Đằng Liễu kéo mạnh, đem mặt mình kề sát mặt nàng, trong mắt giấu không được sát ý: “Ngươi trấn định lại cho ta, đã đi đến bước đường này rồi, ngươi vô pháp quay đầu được nữa!”
“Ta còn có thể làm sao? Còn có thể làm sao hả? Ngươi nói xem, ngươi mau mau nói cho bản phi nghe!!”
“Lưu công công dùng không được nữa, hắn đối chúng ta trở mặt. Tự bản thân chúng ta phải tìm chỗ dựa khác, dù là ai cũng được, phải bảo trụ được vị thế trong Ngạc vương phủ.”
“Bản phi chịu nhục nhã như thế còn chưa đủ hay sao?” Đằng Liễu cười dài một tiếng, nước mắt mặn đắng trượt dài trên hai hõm má xanh xao: “Bản phi phải hầu hạ một hoạn quan, nhục nhã chịu đựng hắn phát điên dùng roi đánh lên cơ thể bản phi. Đau đớn đó các ngươi ai cũng không biết, lại oán trách bản phi thất bại, các ngươi có tư cách gì hả!?”
“Đây là thời điểm để trách cứ nhau sao? Đằng Liễu, ngươi mất sạch rồi, ngươi căn bản chẳng còn lại gì cả, đừng ngu ngốc bỏ lỡ nửa đời sau trong vô vọng.”
Âm thầm buông rũ hàng mi dài, Đằng Liễu hít một hơi thật sâu, khàn giọng nói: “Ngươi muốn thế nào? Nói đi.”
“Hoàng thượng phong phẩm cho các vị hoàng thân, những tưởng La Tư Khống thất thế thì Hách Mạt Á Luân thị sẽ chiếm thế thượng phong. Trước đó bọn họ vô cùng đắc ý, còn nói Hân vương nhất định sẽ được phong đến Kim Thiết phẩm, đem vinh quang vô hạn về cho Hách Mạt Á Luân thị. Kết quả chắc ngươi cũng minh bạch, Hân vương chỉ có thể đến Ngân Thiết, còn Kim Thiết phẩm lại được phong cho Ngạc vương. Đây chính là nỗi nhục nhã lớn nhất của Hân và Hách Mạt Á Luân, ngươi nói xem, nên làm gì tiếp theo?”
Đằng Liễu thoáng khựng lại, mơ hồ hỏi khẽ: “Ngươi muốn ta tiếp cận Hân?”
“Hiện tại ngươi là trắc phi của Ngạc vương phủ, nếu có được một nội gián không cần phí sức đưa vào, ngươi nghĩ Hân vương sẽ chọn không?”
Cuối cùng cũng hiểu được ý tứ của Trân Châu, Đằng Liễu run rẩy chống tay đứng dậy: “Hân vương vốn dĩ đào hoa, nếu chen được một chân làm thiếp cũng tốt hơn là bị chèn ép ở Ngạc vương phủ này.”
“Nghĩ thông là tốt, còn làm sao tiếp cận được phải xem thử bản lĩnh của ngươi.”
Bàn tay đặt trên bàn thoáng siết chặt, đáy mắt phảng phất một tia cường liệt. Chỉ cần thoát khỏi khốn cảnh hiện tại, đánh đổi cái gì cũng đáng.
Mộ Hoan, ngươi chờ đó, sớm thôi bản phi sẽ cho ngươi biết thế nào là chân chính thống khổ!
=====================
Những nơi khác tiết trời nhập hạ nóng như đổ lửa, Tề Châu quanh năm lạnh lẽo, có thể gặp được chút ánh sáng hiếm hoi đã là rất tốt. Bình thường đi học, Phan Phất Nữu đều mặc áo lông dày, hôm nay lại có thể thoải mái cởi ra, hoan hỉ chuẩn bị học nang để thượng khóa.
Đúng lúc nhị phu nhân đẩy cửa đi vào, thấy Phan Phất Nữu liền nhịn không được mỉm cười: “Nha đầu, thượng khóa sao?”
“A, nương?”
Phan Phất Nữu nhanh chóng bỏ sách xuống bàn, nhanh chân chạy đến dìu đỡ nhị phu nhân ngồi xuống tọa ỷ. Vốn dĩ nương thân nàng sức khỏe hư nhược, đi vài bước cũng mệt sắp chết, hôm nay lại cố ý đến thăm không biết là vì việc gì.
“Nương, ngài sao lại đến đây? Phụ thân nói ngài phải ở yên trong thất nghỉ ngơi mà.”
“Nương đã tốt lên nhiều rồi, nhưng phụ thân của ngươi cứ lo sợ linh tinh, hại ta ở trong thất ngột ngạt muốn chết.” Nhị phu nhân choàng tay qua nắm lấy bàn tay của tiểu nha đầu, đáy mắt phảng phất tia thương xót: “Trời còn chưa sáng đã phải thượng khóa nhất định là rất mệt mỏi hay là đừng đi nữa, ở trong phòng học nữ hồng có được không?”
“Nương, nhi nữ không muốn cả đời đều giam mình trong phòng học thêu hoa, ngây ngây ngô ngô gả đi hầu hạ người khác.”
“Sao có thể nói như vậy? Nhi nữ lớn lên phải gả đi, lẽ nào muốn vĩnh viễn ở lại Phan phủ này? Còn không sợ người khác cười nhạo sao?”
“Nhi nữ quyết tâm muốn học chữ, nương đừng ngăn cản ta nữa!”
Phan Phất Nữu buồn bực xoay người tiếp tục chuẩn bị tập sách, dù có là trời đổ tuyết lớn hay là nóng đến mồ hôi chảy ướt áo, nàng vẫn chăm chỉ ngày ngày đến học đường luyện chữ.
Nhìn thấy nha đầu nhà nàng quyết tâm như thế, nhị phu nhân đành trút một tiếng thở dài, chậm rãi bước đến đem hai vai nha đầu xoay lại.
“Nương?”
“Ngươi là đoàn thịt từ trong người nương, làm sao nương không biết ngươi đang nghĩ cái gì. Có phải trong lòng để ý đến tiểu công gia, ngày ngày tìm cách gặp gỡ hay không?”
“Ách…” Phan Phất Nữu có chút xấu hổ, lúng túng đem tập sách đặt vào học nang: “Nương ngài đừng nói lung tung, kẻo người ta cười Nữu nhi không biết e lệ.”
“Thế thì sao phải ngày ngày khổ công đến học đường? Tỷ tỷ ngươi đã nói cho nương nghe rồi, ngươi xem trọng tiểu công gia, thậm chí còn thường xuyên làm cao điểm tặng người ta.”
Động tác tay của Phan Phất Nữu thoáng khựng lại, tức giận trừng mắt ra ngoài cửa: “Thối tỷ tỷ! Lại đi nói lung tung với nương!!”
“Đừng trách nàng, là nương cố tình hỏi buộc nàng phải trả lời.” Nhị phu nhân trút một tiếng thở dài, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của nhi nữ: “Sao phải khổ như thế? Phủ quốc công là tội thần lưu đày, nếu gả đến đó khó lòng ngẩng cao đầu làm người. Chúng ta tuy chỉ là nho nhỏ quan viên phủ đệ, nhưng cũng là thanh lưu môn hộ, muốn tìm một nơi tốt để gả vào không khó. Phụ thân đặc biệt thiên vị ngươi, cố công tìm cho ngươi một nơi tốt để xuất giá, giờ ngươi lại quyến luyến tiểu công gia, ngươi bảo nương làm sao ăn nói với phụ thân ngươi?”
“Nương, nhi nữ biết ngài yêu thương nhi nữ nên mới nói những lời này. Nhưng nhi nữ cảm thấy tiểu công gia là người có chí khí, mong muốn đỗ đạt làm quan phụng sự quốc gia. Ngay cả tiên sinh cũng khen ngợi tiểu công gia, còn nói ngài nhất định sẽ đỗ cao, nếu thế tội danh đều sẽ được rửa sạch.” Phan Phất Nữu tiếp nhận chén trà từ tay nữ nô bên cạnh, chủ động dâng lên hiếu kính nhị phu nhân: “Nương thỉnh dùng trà.”
“Nếu đúng như ngươi nói thì sao? Nhìn đến Quốc công phủ là chúng ta đã trèo quá cao rồi, chi bằng nhìn xuống một chút, tránh phải trèo cao ngã đau. Nữ nhi a, phải gả cho người gia thế bằng hoặc thấp một chút bằng không sẽ bị khi dễ, nương tuyệt không muốn ngươi chịu nửa điểm ủy khuất.”
“Nhi nữ chỉ đơn thuần ái mộ tiểu công gia, những chuyện khác đều không nghĩ đến. Hay là đợi sau này hẵn nói, dù sao thì tiểu công gia đâu nói sẽ chọn nhi nữ.”
“Như thế thì buông tay vẫn hơn, Nữu nhi, nghe nương…”
Phan Phất Nữu vờ như không nghe thấy, lôi kéo nữ nô đang cầm học nang chạy ra khỏi cửa, lớn tiếng nói vọng vào trong.
“Nhi nữ trễ giờ rồi, nương thong thả hồi phòng!”
“Nữu nhi!!”
Nhị phu nhân vội đứng dậy đuổi theo đến cửa thì người cũng đã đi mất, nhịn không được trút một tiếng thở dài, bàn tay trên khung cửa âm thầm siết chặt.
“Phu nhân.” Lão nữ nô bên cạnh mềm nhẹ khai khẩu: “Hay là đừng nói đến chuyện này nữa, dù sao lão gia cũng yêu thương ngũ tiểu thư nhất, sẽ không để ngũ tiểu thư chịu thiệt thòi. Người của Quốc công phủ cũng không phải cành cao gì, gả đến không khó khăn, chủ mẫu bên đó là người hiền huệ thông tuệ sẽ chấp nhận được tiểu thư.”
“Ta lo lắng chính là tội danh trên người phủ Quốc công, nếu như bị truy cứu đến dù có làm quan cũng không thể rửa sạch.”
“Vẫn là hoàng thân quốc thích a. Chẳng phải phu nhân chỉ cầu nhị tiểu thư bình an sao? Gả cho hào môn sẽ bị khi dễ, gả đến Quốc công phủ bề ngoài là trèo cao nhưng bên trong mới hiểu rõ, tiểu thư nhà chúng ta sẽ không chịu thiệt thòi đâu.”
“Ngươi nghĩ đơn giản quá rồi.” Nhị phu nhân đưa tay của lão nữ nô dìu ra ngoài, đưa mắt nhìn bầu trời quang đãng: “Đại phòng và tam phòng sẽ để Nữu nhi thuận lợi gả đến Quốc công phủ sao? Mặc dù không phải đích thê, chỉ là nho nhỏ bình thê nhưng lại được lão gia ưu ái, sinh được nữ công tử học thức uyên thâm. Từ đầu vốn đã là cái gai trong mắt bọn họ, nếu bây giờ biết Nữu nhi thích tiểu công gia nhất định sẽ tìm cách ngăn cản, đến lúc đó Nữu nhi nhất định rất thương tâm…”
“Hay là phu nhân ngài sớm sớm nói chuyện này với lão gia, dù sao lão gia cũng yêu thương ngài nhất. Năm đó lão gia chỉ là một tú tài nghèo khổ, phu nhân ngài không màn xuất thân mà ở bên ngoài kiếm tiền giúp lão gia chuyên tâm học hành đỗ đạt. Nếu không phải lão phu nhân gây áp lực buộc lão gia thú đại phu nhân thì đích thê vị này vốn thuộc về ngài rồi.”
“Chuyện cũ rồi, đừng nhắc lại nữa. Bao năm qua lão gia đối ta không bạc, yêu thương Kỳ nhi, Nữu nhi hơn tất cả những oa oa khác. Ta tuyệt không dám cầu xin gì nhiều, chỉ mong Kỳ nhi thành nhân, Nữu nhi có chốn nương tựa về sau.”
“Nhất định, nhất định!”
“Đi thôi.”
“Phu nhân.” Lão nữ nô nghi hoặc hỏi khẽ: “Không tìm lão gia sao?”
“Lão gia nếu muốn sẽ tự tìm đến ta, không cần nhọc lòng.”
Lão nữ nô tựa hồ minh bạch, bước lên dìu đỡ nhị phu nhân hồi phòng nghỉ ngơi.
Quá ngọ, Phan lão gia thật sự đến Yên Hương Thất tìm nhị phu nhân, còn mang theo rất nhiều lễ vật. Người ngoài nhìn vào cũng biết Phan lão gia nhất mực chung tình, nếu không phải mẫu thân kiên quyết e rằng chân chính chủ mẫu mới là nhị phu nhân.
“Tố Yên, vẫn chưa dùng thiện sao?”
“Vẫn chưa.” Nhị phu nhân cẩn thận giúp Phan lão gia cởi bỏ áo choàng: “Thiếp đợi lão gia.”
“Nàng sau khi sinh hạ Nữu nhi nhân thể đã không còn như trước, đừng cậy mạnh mà miễn cưỡng bản thân.”
Nhị phu nhân chỉ mỉm cười, đem áo choàng đưa lại cho lão nữ nô, cùng Phan lão gia quay về bàn ngồi xuống.
“Đúng rồi, Nữu nhi tan khóa chưa?”
“Đã tan nửa canh giờ trước, dùng xong thiện sẽ lại đi tiếp.”
“Nha đầu này có tâm rồi.” Phan lão gia tiếp nhận chén trà, nghiêng người quan sát sắc mặt của Nhị phu nhân: “Tố Yên, nàng hẵn đã biết chuyện của Nữu nhi?”
“Thần thiếp không biết lão gia muốn nói chuyện gì.”
“Nữu nhi nhà chúng ta có ý với tiểu công gia, khắp Phan phủ đều biết lẽ nào nàng không rõ?”
“Thiếp đúng là có nghe qua, cũng đã hỏi Nữu nhi, nàng không phản bác.”
“Không phản bác?” Phan lão gia đặt lại chén trà xuống bàn, rất không hài lòng mở miệng: “Đồng quốc công phủ không phải là nơi đáng để vào, nha đầu này sao lại không hiểu chuyện như thế?”
Nhị phu nhân đứng dậy vòng ra phía sau Phan lão gia, nhẹ nhàng áp tay lên vai hắn xoa bóp: “Thiếp biết rõ tính khí của Nữu nhi, nàng một khi đã thích ai liền nhất mực hướng về người đó. Lão gia, Đồng quốc công phủ không phải cành cao, nhưng cũng không dễ khinh nhờn. Nếu được, thiếp muốn…”
“Nàng thật sự muốn để Nữu nhi gả đến Quốc công phủ?”
“Lão gia, ngài có điều không biết.” Nhị phu nhân dừng động tác tay, nhẹ nhàng choàng qua ôm lấy hai vai Phan lão gia: “Khi thiếp nhắc đến tiểu công gia, hai mắt của Nữu nhi phát sáng lấp lánh, hai gò má đều đỏ bừng bừng lên. Thiếp liền minh bạch, nha đầu nhà chúng ta thật sự rất thích tiểu công gia, ngoài tiểu công gia ra ai cũng không muốn gả.”
Phan lão gia đưa tay ôm trọn bàn tay của nhị phu nhân, nghĩ ngợi một lúc mới nói: “Nàng thời điểm sinh hạ Nữu nhi suýt chút băng huyết mà chết, nha đầu này may mắn được lão đại phu cứu chữa nếu không cũng đã đoản mệnh. Gian khổ của nàng, ta đều minh minh bạch bạch, luôn tìm mọi cách để bù đắp cho nàng, cho Kỳ nhi và Nữu nhi.”
“Lão gia đối với mẫu tử thiếp rất tốt, ngài không cần phải để tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt khác nữa.”
“Ta chính là nợ nàng, cả đời cũng trả không hết. Chi bằng thế này đi, để Kỳ nhi dò hỏi thử ý tứ của tiểu công gia, nếu người ta không chê Nữu nhi nhà mình thì ta sẽ chuẩn bị cho nàng thật nhiều của hồi môn. Gả đến Quốc công phủ phong quang lẫm lẫm, không ai có thể khinh thường.”
Đáy mắt nhị phu nhân đều là ý cười, ngọt ngào mở miệng: “Lão gia, đa tạ ngài.”
“Hảo liễu, mau ngồi xuống dùng thiện đi, chắc nàng cũng đói rồi.”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)