Bách Hợp Tiểu Thuyết

CHƯƠNG 212

640 0 1 0

Tin tức Thục phi cùng thiếp thân cung nô đi lên núi bái tế bị hành thích truyền khắp hoàng cung, thi thể của cả hai chẳng ai tìm thấy. Nghe tin này xong trong lòng Đồ Ngân giống như có quỷ, sợ đông sợ tây đứng ngồi không yên, thậm chí còn lơ là dùng dược phối dưỡng thai mỗi ngày.

Trái ngược với ả, Mộ Hoan bình thản đến khó tin, duy trì thói quen ngồi trước tượng thần linh niệm kinh chú. Không phải để sám hối, mà là cầu siêu thoát. Dù cho Mộ Hoan không đích thân xuất thủ, Đồ Ngân cũng bị dọa chết khiếp, không đáng phải lo ngại.

Vượt qua nửa năm cấm túc, lúc này bụng của Đồ Ngân đã sắp vượt qua mặt, đi đâu cũng nghênh mặt tự đắc. Về Mộ Hoan chính thức nhận bái lạy của phi tần, ngồi trên phượng ỷ, bao quát nhìn tất cả mọi người.

Mặc dù không vừa ý nhưng Đồ Ngân vẫn phải xuất hiện làm đúng bổn phận của mình, ngồi ở trên tọa ỷ vuốt vuốt hộ giáp, vẻ mặt mười phần miễn cưỡng.

Mộ Hoan chống tay lên gối hơi ấm áp, nhìn phi tần một chốc rồi nói: “Bản cung bị phạt cấm túc nhiều tháng, đối với sự tình trong cung không nắm rõ, nhưng rất nhanh sẽ thu xếp ổn thỏa cho các muội muội. Về phần tuyển thị nhập cung, bản cung đều công bình cho các ngươi cơ hội thị tẩm, sao đến nay vẫn chưa có hỉ sự?”

Các tuyển thị đưa mắt nhìn nhau, ủy khuất nhanh miệng lên tiếng.

“Nương nương có điều không biết, mỗi đêm thần thiếp được đưa đến Thiên Lý Điện, hoàng thượng chẳng buồn đoái hoài chỉ chuyên tâm phê duyệt tấu chương, đến giờ thì cho kiệu đưa về.”

“Hoàng thượng thường xuyên thức trắng đêm, ít khi ngủ nên chúng thần thiếp không có cơ hội hầu hạ.”

“Bình thường không có tấu chương nhiều, hoàng thượng sẽ đọc sách, bỏ mặc thần thiếp.”

Nghe tuyển thị liên tục ủy khuất kể khổ, Mộ Hoan vẫn không bày ra biểu tình gì, chậm rãi gật đầu xem như đã hiểu.

“Nếu hoàng thượng không vừa ý các ngươi vậy bản cung lại cho tuyển tú, tránh khiến thánh thượng phẫn uất.”

Tuyển thị lập tức nháo nhào lên, nhưng cũng không có lý do để cự tuyệt.

Đồ Ngân nhịn không được hừ một tiếng, hoàn hảo thu hút sự chú ý của Mộ Hoan.

“Không biết Tường tần có gì bất mãn?”

“Hoàng quý phi không cần giả vờ, nửa năm qua hoàng thượng lạnh nhạt phi tần, cũng không đến chỗ của ngài lẽ nào ngài nửa điểm không gấp? Nói không chừng hoàng quý phi cố tình khiến hoàng thượng ghét bỏ chúng thần thiếp.”

Nghe mấy lời vu khống vô căn cứ này, Mộ Hoan chẳng buồn tức giận: “Ngươi cũng nói hoàng thượng không đến chỗ bản cung, thế bản cung được lợi gì sau chuyện này? Hơn nữa bản cung không thể hoài oa oa, nhường cơ hội cho các tuyển thị khiến ngươi bất mãn? Hay ngươi muốn giữ hoàng thượng không để cho các tuyển thị giúp ngài khai chi tán diệp?”

“Ta…” Đồ Ngân đuối lý nói không được, buồn bực phất tay áo.

“Nếu không còn chuyện gì nữa có thể trở về, bản cung hôm nay hơi mệt, các muội muội tự nhiên.”

Phi tần đồng loạt đứng dậy, chấp tay khom người bái lạy rồi lần lượt ly khai.

Mộ Hoan nhìn theo một lúc cũng đứng dậy trở về sườn cung nghỉ ngơi, nhưng đi chưa được bao nhiêu bước A Phúc công công đã tiến vào.

“Hoàng quý phi, hoàng thượng ban thưởng.”

Suốt nửa năm nay A Ba Đáp Thấu Á Viên không ngừng gửi lễ vật đến Phượng Hòa Cung, Mộ Hoan không dùng đều đem đi tặng người khác, nhưng chưa từng bị khiển trách qua.

“Mang đến Tư Nguyệt Thất đi.”

A Phúc bất đắc dĩ mở miệng: “Là một chậu lan hồ điệp, phía Tư Nguyệt Thất không thích hoa hoa thảo thảo, hay là hoàng quý phi giữ lại bên người?”

“Bản cung cũng không thích hoa, mang đi đi.”

“Vậy nô tài xin phép cáo lui.”

A Phúc đưa mắt để thủ vệ bưng chậu hoa đi, sau đó lén lút đặt một hộp gỗ lên bàn, nhanh chóng xoay người ly khai Phượng Hòa Cung.

Người đi rồi Mộ Hoan mới xoay người ngồi xuống trường kỷ, tựa sát lưng vào vách kỷ, tiện tay kéo lên cổ áo lông cừu dày cộm. Nhập thu thời tiết bắt đầu lạnh, thân thể Mộ Hoan không cách nào chịu đựng được, thậm chí còn run rẩy đến lợi hại.

“Nương nương thỉnh dùng trà.”

Đưa tay tiếp nhận chén trà, tùy tiện nhấp một ngụm làm ấm thân thể. Vô tình bắt gặp hộp gỗ kỳ quái trên bàn, Mộ Hoan liếc mắt, Ân Ly lập tức chạy đi lấy mang đến.

Bên trong là sáu khối hoa quế cao được xếp đẹp mắt, nhất định là lão hồ ly A Phúc để lại.

“Nương nương, cái này…”

“Đúng lúc đang nhạt miệng.”

Mộ Hoan dứt khoát cầm một khối cho vào miệng, lập tức cao điểm trong miệng tan ra, cảm giác đắng ngắt trong cổ họng biến mất thay vào đó là vị ngọt dịu của lê hoa cao.

Thấy hoàng quý phi thích, Ân Ly chủ động đưa thêm một khối, hoàng quý phi không khước từ còn ăn đến ngon miệng.

“Nương nương, dùng thêm không?”

“Hảo.”

Ăn một mạch hết cả hộp cao điểm, Mộ Hoan liếm liếm môi, hỏi khẽ: “Bỗng nhiên bản cung rất muốn ăn gì đó, ngươi xuống trù phòng xem thử xem.”

“Có lẽ nương nương bệnh tình thuyên giảm nên mới khôi phục vị giác, nô tỳ lập tức dặn dò trù phòng chuẩn bị cho ngài.”

Ân Ly cầm hộp rỗng chạy đi mất, bóng dáng nàng thoáng chốc đã bị sương mù buổi sáng che lấp.

Đột nhiên Nam Cung Lộng Nguyệt chạy vào, dáng vẻ có chút gấp gáp, giống như là bị ai đó dọa sợ. Còn chưa kịp hiểu gì thì Nam Cung Lộng Nguyệt đã chạy đến bàn trà kiểm tra chén thuốc vừa uống xong, chén vẫn còn hơi ấm.

“Nương nương đã dùng hết thuốc rồi sao?”

Mộ Hoan mờ mịt nhìn nàng: “Làm sao?”

“Đây là phương thuốc mới, đồ đệ không biết đã bốc nhầm gói, nương nương có cảm thấy đau đớn khó chịu hay không?”

“Không có, bản cung uống xong cảm thấy có chút buồn ngủ, nhưng ăn uống lại hợp khẩu vị, thậm chí còn có cảm giác đói bụng nữa.” Mộ Hoan nửa lo lắng nửa hiểu kỳ hỏi lại: “Có vấn đề lớn không?”

“Chỉ là phương thuốc bổ, chỉ sợ nương nương dùng không quen, nếu đã vô sự vi thần lỗ mãng xin phép cáo lui.”

“Nam Cung thái y tận trách, không sao, lui xuống đi.”

Nam Cung Lộng Nguyệt chấp tay bái lạy, nhanh chóng lui ra. Trên đường đi liên tục nhẩm tính, vẻ mặt đăm chiêu, tặc lưỡi hai tiếng rồi rời khỏi Phượng Hòa Cung.

Phía này vừa đi khỏi, phía Ân Ly đã trở về, trông thấy bóng lưng của Nam Cung Lộng Nguyệt thì hoài nghi.

“Nương nương, sao Nam Cung thái y lại đến vậy?”

“Kê nhầm một đơn bổ dược mới, bất quá bản cung dùng tốt, còn muốn nàng kê đơn này nhiều một chút.”

“Không ảnh hưởng thân thể chứ?”

“Vô sự.” Mộ Hoan nhìn đồ vật trong tay Ân Ly, hai mắt lấp lánh: “Là màn thầu?”

“Là màn thầu gạch cua trù phòng vừa làm xong còn rất nóng, nô tỳ tranh thủ lấy về cho ngài.”

Vừa nói Ân Ly vừa đưa dĩa màn thầu đến, trên dĩa có ba cái vẫn còn nghi ngút khói. Mà Mộ Hoan không chút kiên nhẫn cầm một cái cắn ngay, nhai nhai vài lần trong miệng đều là mùi vị gạch cua thơm béo, ngon đến độ hai mắt lấp lánh như phát sáng.

“Nương nương ăn từ từ, vẫn còn rất nóng.” Ân Ly rót một chén trà đem qua, nhìn thấy hoàng quý phi ăn ngon miệng trong lòng cũng mừng rỡ: “Nương nương ăn được nhất định phương thuốc kia rất tốt, nô tỳ phải bắt Nam Cung thị mỗi ngày đều mang đến.”

Mộ Hoan đang ăn nên không quản Ân Ly nói gì, một mạch ăn hết ba cái màn thầu, miễn cưỡng cảm thấy no bụng.

“Ân Ly, ngươi hỏi xem trù phòng còn gì ăn không?”

Ân Ly không dám tin vào tai mình: “Hả?!”

 

 

“Hoàng thượng! Tin tốt!!”

A Phúc gấp gáp chạy vào trong Dưỡng Tâm Điện, hướng nữ nhân cửu ngũ chí tôn kia mà bẩm báo.

“Cao điểm đưa tới hoàng quý phi đều dùng hết, thậm chí còn gọi trù phòng chuẩn bị thêm.”

“Nàng ấy chịu ăn rồi sao?” A Ba Đáp Thấu Á Viên nghe xong vui mừng không ngớt, đem tấu chương đặt lại xuống bàn: “Ăn bao nhiêu? Ăn ngon miệng không?”

“Ăn rất nhiều, ăn rất ngon miệng, còn nói khẩu vị đang tốt muốn ăn thêm. Nghe nói là do Nam Cung thái y đổi phương thuốc, giúp hoàng quý phi cải thiện vị giác.”

“Tốt quá rồi, hoàng quý phi cuối cùng cũng chịu ăn uống, trẫm còn sợ nàng cả ngày dùng thuốc không ăn gì sẽ tổn hại sức khỏe.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên nghĩ ngợi một chốc, nói tiếp: “Đến giờ dùng thiện lại mang mấy món ngon qua, bảo thái y kiểm tra xem cái nào tốt cho thân thể của hoàng quý phi. À, lấy một ít cao điểm theo nữa, hoàng quý phi vốn thích đồ ăn ngọt.”

“Vâng, nô tài lập tức phân phó Ti Thiện Phòng chuẩn bị chu đáo.” A Phúc thoáng chần chờ, lại hỏi: “Còn lan hoa kia?”

“Đem xuống để thiện phòng làm cao điểm.”

“Ách, vâng.”

Đệ nhất lan hoa lại chỉ để làm cao điểm, hoàng thượng quả nhiên không biết thương hoa tiếc ngọc.

Ngự thiện phòng tích cực chuẩn bị đến lúc dùng vãn thiện liền để cung nô lần lượt mang đến Phượng Hòa Cung, bên cạnh còn có A Phúc công công giám sát, tuyệt đối không có cơ hội ám hại hoàng quý phi.

Đường từ Ngự thiện phòng đến Phượng Hòa Cung phải qua Tư Nguyệt Thất, trông thấy đoàn cung nô hùng hậu mang thiện, Đồ Ngân có chút hồ đồ mà kéo A Phúc lại hỏi.

“Này, các ngươi đi đâu vậy? Hoàng thượng thiết yến sao?”

A Phúc cười cười hồi đáp: “Hoàng quý phi cải thiện khẩu vị, đang muốn ăn nên hoàng thượng ra lệnh người của Ti Thiện Phòng chuẩn bị vãn thiện cho hoàng quý phi.”

Vừa nghe ba chữ ‘hoàng quý phi’, Đồ Ngân như bị giẫm phải đuôi, tức giận quát: “Bản cung đang mang thai cần cải thiện khẩu vị, các ngươi đều mang đến Tư Nguyệt Thất đi.”

“Không được, nương nương khẩu vị cải thiện có thể nhờ người của trù phòng làm, số thức ăn này đều phải đưa đến chỗ hoàng quý phi.”

“Nếu bản cung không cho thì sao?”

A Phúc hơi nheo nheo mắt: “Nương nương lẽ nào muốn cãi thánh ý?”

“Cãi thánh ý thì cãi thánh ý, bản cung có bùa hộ mệnh!!”

Dứt câu liền cầm lấy dĩa thức ăn trong tay cung nô ném xuống đất, cung nô Tiểu Thúy cũng chạy theo giúp sức, ném trên dưới mười mấy dĩa. A Phúc phát hoảng vội phất tay bảo cung nô còn lại đến Phượng Hòa Cung trước, còn hắn ở lại gian nan ngăn cản Tường tần đang phát điên muốn đập đồ.

“Nương nương, ngài không được làm như vậy!!”

Đồ Ngân hất mạnh cánh tay của A Phúc, giận dữ trừng mắt: “Bản cung cứ muốn làm!”

Nhìn đoàn cung nô mang thiện chạy đi mất, hai mắt như tóe ra lửa, hậm hực quay người trở về Tư Nguyết Thất. A Phúc lắc đầu nhìn theo, xoay người chạy đến Phượng Hòa Cung, để đống hỗn độn cho cung nô giải quyết.

Thức ăn lúc này đã được mang đến Phượng Hòa Cung, bày đẹp mắt ở trên bàn, tay nghề của Ngự thiện phòng so với trù phòng của chỗ hoàng quý phi còn cao hơn mấy bậc. Nhìn một lượt thức ăn trên bàn, Mộ Hoan thoáng chau mày, cố gắng cưỡng lại hương thơm từ nơi đó phát ra.

A Phúc lau trộm mồ hôi, cười cười bước vào: “Nương nương xem, đây đều là hoàng thượng ban thưởng, đến cả Tư Nguyệt Thất cũng không có.”

“Mang đi đi, bản cung không muốn ăn.”

Đảo mắt một vòng, A Phúc bước lên cười nói: “Nương nương ngài hiểu cho, nô tài khó khăn lắm mới cản được Tường tần nương nương, số còn lại đều đã bị ném vỡ cả rồi.”

“Ném vỡ?”

“Phải a, Tường tần trông thấy hoàng quý phi được ban thiện nên tức giận đập bể không ít món ăn, chỉ còn lại chút ít ỏi này thôi. Nô tài khó khăn bảo trụ lại được, nương nương lại bảo nô tài mang đi, làm sao ăn nói với phía trên đây?”

Mộ Hoan nghi hoặc nhìn hắn, sau đó lại quan sát một bàn thiện phong phú: “Không ban cho Tư Nguyệt Thất? Không phải ả đang mang thai sao?”

“Tư Nguyệt Thất không trọng yếu, hoàng thượng chỉ quan tâm nương nương mà thôi.”

“Phí lời, lăn nhanh đi.”

A Phúc mừng rỡ gật đầu liền hai cái, nhanh chóng phất tay bảo cung nô mang thiện cùng hắn lui xuống.

Mộ Hoan xoay người ngồi xuống bàn, đưa mắt nhìn một lượt, có hơi phân vân không biết nên ăn hay là không. Đúng lúc này Ân Ly lại bám tay trên bàn, chẹp chẹp miệng, rõ ràng rất muốn dùng thử món ngon trên bàn.

“Muốn ăn?”

“Phải a, nương nương ngài xem, con cá kia to quá chừng, khẳng định là rất ngon.”

Nương theo hướng tay của nàng, Mộ Hoan gật gù, con cá quả nhiên rất to!

“Vậy…” Ân Ly ngậm ngón tay, hì hì cười: “Ăn nha?”

Mộ Hoan liếc nàng một cái, nhưng vẫn thỏa hiệp gật đầu.

Ân Ly phóng như bay đi lấy hai cái chén đến, hào sảng ngồi xuống bên cạnh hoàng quý phi, gắp liền vào chén của nàng hai miếng cá. Lúc gắp cá ra mới phát hiện bên trong không có xương, xem chừng Ngự thiện phòng đã giúp lấy hết xương ra rồi.

Nhìn thấy Ân Ly ăn đến cao hứng như vậy, Mộ Hoan cũng dè chừng cho cá vào miệng, vừa ngậm đã tan ra.

“Đúng là ngon thật.”

“Hắc, nương nương lại dùng thêm.”

Hai người giống như chết đói nhiều năm, một lượt càn quét hết cả bàn mỹ thực, hoàn toàn không phát hiện A Phúc đang bám trên cửa sổ lén lút quan sát.

Lặng lẽ che miệng cười, hắn phải lập tức báo tin tốt này cho hoàng thượng!!

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
117
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16