Nhập hạ, khí trời đặc biệt ôn noãn.
Trước mắt Mộ Hoan tập trung toàn bộ tinh thần vào tuyển tú sắp tới, cả ngày cùng vũ sư nhạc sư luyện tập vũ đạo đến mệt rã người. Khi còn là Trầm Ngọc, bình thường Châu Nhất Di đến lớp yoga đều sẽ lôi kéo nàng cùng học để thư giãn gân cốt. Vì vậy mà mấy loại vũ đạo đơn giản này nàng chỉ cần học vài lần là có thể biểu diễn rất tốt, vũ sư cũng vì thế mà chọn nàng làm chủ vũ trong đêm ra mắt các vị hoàng thân.
Nào ngờ Đằng Liễu cũng được tham gia, nghe nói là do trưởng công chúa đề cử.
Biết tin Mộ Hoan giận đến chụp vỡ hai bình sứ, hận không thể đạp ả Đằng Liễu kia đi xa chó nhỏ nhà nàng một chút. Bây giờ thì hay rồi, ả không những quay lại mà còn có thân phận cao hơn trước kia mấy bậc, nàng có muốn hạ bệ cũng khó lòng thực hiện.
Mỗi lần tập luyện Đằng Liễu đều cố giành bằng được vị trí chủ vũ, hại Mộ Hoan nổi trận lôi đình đi tìm chó nhỏ bàn bạc. Kết quả đối phương lại cười nhạo nàng tính toán quá kỹ, tâm nhãn quá hẹp chỉ biết lo lắng linh tinh. Mộ Hoan ở trong học đường bị chèn ép đã đành, về nhà còn bị phu quân chế giễu, tất nhiên sẽ nổi giận cuối cùng là cùng chó nhỏ cãi nhau một trận rất lớn.
Cũng từ hôm đó, các nàng không gặp mặt nhau nữa.
A Ba Đáp Thấu Á Viên tâm cao khí ngạo, Mộ Hoan cũng chẳng thua kém, hai người cứ kiên quyết chờ đợi đối phương đến giảng hòa chứ không chịu mở lời trước. Mãi đến tận lúc biểu diễn tài nghệ trước các vị hoàng thân, Mộ Hoan chẳng hề gặp qua chó nhỏ một lần.
Hai người yêu nhau có mâu thuẫn là chuyện rất bình thường, nhưng nếu cứ mãi yên lặng không giải quyết thì đời này khó lòng hàn gắn mối quan hệ. Mặc dù hiểu rõ điều này nhưng Mộ Hoan lại chẳng biết phải làm thế nào mới đúng, chuyện lần này lỗi hoàn toàn không phải của duy nhất một mình nàng. Cũng do từ đầu tâm tính nàng quá trẻ con, còn A Ba Đáp Thấu Á Viên lại không giỏi phân tích tâm lý nên mới khiến mâu thuẫn chất chồng càng nhiều.
Đây không phải lần đầu các nàng cãi nhau, nhưng cảm giác uất nghẹn lại dày đặc đến mức vô pháp hô hấp.
Ngơ ngác nhìn hình ảnh bản thân phản chiếu trong gương đồng, Mộ Hoan chán nản trút một tiếng thở dài, hai tay vô thức siết chặt giá gương đến trắng bệt. Vô tình nhìn thấy Đằng Liễu đứng ở cách đó không xa cùng vũ sư trao đổi gì đó, chẳng biết ả đã giở thủ đoạn gì để giành được vị trí đầu tiên gần với các vị hoàng thân nhất.
Xem chừng lại lấy trưởng công chúa làm bệ đỡ nâng cao thanh thế.
Mộ Hoan tức giận đứng bật dậy, xoay người đi thẳng đến chỗ sảnh trong cùng mọi người luyện tập lần nữa để chuẩn bị nửa canh giờ sau sẽ biểu diễn. Vài người ở lại trong sảnh luyện tập, còn những người khác thì đi thay đổi y phục, hậu đài vừa lộn xộn vừa ồn ào không gì bằng.
Vũ sư đứng một bên quan sát Mộ Hoan luyện tập một bên nhắc nhở: “Mộ Tần xoay như vậy rất đẹp nhưng chú ý váy dài sẽ té ngã.”
“Bản tần còn tính xoay thêm vài vòng để tà váy có thể phiêu phiêu bay lên thế này.” Vừa nói Mộ Hoan vừa kéo váy lên, vén qua một bên rồi thả trở về để vạt váy tung bay: “Như thế sẽ nhìn thanh thoát hơn, đúng không?”
“Như thế tất nhiên sẽ rất đẹp, chỉ sợ ngài vấp phải váy mà thôi.”
“Yên tâm, bản tần sẽ có chừng mực.”
Vũ sư nịnh bợ thêm vài câu thì chậu lưu ly cũng sắp đựng đầy nước, vội nhắc nhở tú nữ mau chóng đi thay y phục để kịp lên vũ đài biểu diễn. Bản thân Mộ Hoan đã trang điểm búi tóc xong nên chưa cần vội thay y phục, ở lại luyện tập nhuần nhuyễn động tác mới đồng thời chờ các tú nữ khác thay xong rồi đến nàng vào thay.
Ngồi trên sàn duỗi thẳng hai chân cho đỡ mỏi, Mộ Hoan hơi ngả người ra sau, lòng bàn tay áp thẳng xuống mặt đất rồi nhấc hông lên cách sàn nhà khoảng hơn hai gang tay. Thực hiện vài động tác yoga cơ bản nhằm thư giãn gân cốt, từ khi xuyên về đây nàng chỉ toàn nằm ườn trên tháp chẳng làm gì, xương cốt cũng bắt đầu phản kháng trước sự lười biếng này rồi.
Vũ sư liên tục há hốc mồm, không tin lại có người dẻo dai đến như vậy!?
Đợi một lúc lâu tú nữ mới thay đổi xong y phục biểu diễn, Mộ Hoan lười nhác xách váy đi vào buồng trong tìm y sam của mình. Bình thường y phục biểu diễn đều đặt ở trong rương, nhưng không hiểu tại sao y phục của nàng lại nằm trên nắp rương, dường như đã có ai đó vừa động tay vào.
Nghi hoặc xốc bộ váy thêu lên xem, không ngoài dự đoán, đã có kẻ nhân lúc nàng ở bên ngoài tập luyện đã động tay động chân vào y phục biểu diễn. Mộ Hoan kiểm tra các vết rách ở lưng và hai mặt trước sau của váy thêu, trong lòng khẽ động, không đoán cũng biết là ai cố tình hãm hại nàng.
Âm thầm hạ quyết tâm, Mộ Hoan dứt khoát cầm bộ váy vào trong thay đổi.
Vũ sư đương nhắc nhở tú nữ làm sao biểu diễn cho tốt thì nghe thấy tiếng bước chân từ buồng trong truyền đến, biết là Mộ Hoan trở về liền quay sang tán dương mấy câu.
Kết quả lại bị dáng vẻ hiện tại của nàng làm cho hoảng sợ.
“Mộ Tần!?” Vũ sư bị dọa cho phát ngốc, run run chỉ vào y phục của nàng: “Ngài… y phục của ngài đây là làm sao a!?”
“Phải hỏi các ngươi làm sao giữ gìn y phục của bản tần!” Mộ Hoan nửa tức giận nửa nghiêm túc, cao giọng chất vấn: “Nhìn đi, y phục đều để chung một chỗ, kết quả bọn họ y phục chẳng ai có vấn đề, đến bản tần thì bị hư hỏng như vậy? Nói đi, rốt cuộc là kẻ nào động tay động chân vào y phục biểu diễn của bản tần?”
“Mộ Tần nương nương thỉnh bớt giận.” Vũ sư sớm nghe danh của Mộ Hoan nên tất nhiên không muốn đắc tội với nàng, đành nhỏ giọng dỗ dành cho nàng hạ hỏa: “Y sam biểu diễn mỗi người chỉ có một bộ, bây giờ hỏng rồi lại chẳng có cái khác để thay. Chi bằng thế này, vị trí chủ vũ hay là nhường lại cho Đằng thị, dù sao y phục của nàng cũng đặc biệt hơn các tú nữ khác.”
“Ngươi nghĩ bản tần là kẻ ngốc để các ngươi muốn dắt đi là dắt sao?” Mộ Hoan khoanh tay trước ngực, đầy mặt khó chịu nói: “Chuyện này tâu lên Thái hậu để ngài định đoạt, bản tần không tin không lôi được kẻ phá hoại y sam của bản tần.”
“Ây da, Mộ Tần nương nương hiểu cho, còn chẳng đến hai khắc thời gian nữa là biểu diễn rồi. Nếu ngài còn day dưa chậm trễ sợ rằng thánh thượng sẽ trách phạt xuống, lúc đó ai trong chúng ta đều thoát không được tội.”
Đằng Liễu đứng ở một bên xem náo nhiệt, thuận theo cái thang của vũ sư mà nói: “Mộ Tần nương nương là người thông minh nhất định biết lựa chọn thế nào?”
“Tất nhiên, chủ vũ vẫn phải do bản tần thực hiện.”
“Ách…” Vũ sư cắn phải lưỡi, định nói thêm thì thấy Mộ Hoan dứt khoát xé bỏ váy thêu của mình: “Mộ Tần!!?”
Mặc kệ vũ sư ở bên tai léo nhéo không ngừng, Mộ Hoan tiếp tục xé váy thêu thành những tà nhỏ độ rộng tương đối đồng đều. Sau đó thì cởi áo khoác xuống, ở lưng áo xé thành sợi rồi đan chặt vào nhau, động tác thuần thục nhanh nhẹn như đã được tập luyện nhiều lần. Kỳ thật Mộ Hoan rất thích thiết kế thời gian, bất quá nàng vẽ quá xấu lại không biết may vá nên chỉ có thể nhìn người khác làm rồi ghi nhớ, hôm nay vừa vặn có dịp dùng đến.
Bộ váy rách nát giờ lại được cứu vãng, kiểu dáng so với ban đầu còn đẹp hơn gấp trăm lần, đem toàn bộ đường cong trên cơ thể nàng phô bày triệt để. Mộ Hoan vén những tà mỏng sang một bên để lộ chân trần trắng nõn, tiếp tục cúi thấp người dùng dây lụa đan chéo quấn quanh toàn bộ chân trái, cuối cùng là cột thành gút giấu trọn sau lớp váy thêu.
“Thế nào? Bản tần có thể chủ vũ rồi chứ?”
Vũ sư bị ách không nói nên lời, run rẩy gật đầu mấy cái.
Mộ Hoan khinh bỉ cười lạnh, đem áo lót trong cởi ra vứt xuống đất, chỉ mặc lớp áo khoác ngoài để lộ tấm lưng trần đẹp đẽ. Hôm nay hào quang đều phải là của nàng, Đằng Liễu kia có tranh cả đời cũng đừng hòng tranh được một tấc. Lưu loát xoay người rời khỏi hậu đài, nàng không còn là Trầm Ngọc dễ bị thao túng như trước đây nữa. Những gì của nàng đừng ai mong cướp được, chỉ cần động đến một phân nàng thề lấy đi một thước.
Đằng Liễu hận đến nghiến chặt răng, tay siết lại thành đấm vang lên tiếng khanh khách.
Thời gian đã điểm, ngoài điện tiếng trống dồn dập không ngừng. Tất cả hoàng thân công chúa đều dời mắt nhìn lên vũ đài, chờ đợi màn trình diễn của tú nữ trong kỳ tuyển tú đầu tiên của năm nay.
Mấy ngày trước cùng Mộ Hoan tranh cãi kịch liệt, A Ba Đáp Thấu Á Viên cũng chưa có cơ hội gặp nàng, hôm nay có dịp phải nhìn cho tận hứng mới thôi.
Đùng đoàng một tiếng, nhịp trống hối hả thúc giục, từ hai cánh tả hữu tú nữ lần lượt xuất hiện, động tác khiêu vũ uyển chuyển như hạc bay trong tuyết. Di chuyển ở trung tâm vũ đài là một mạt thiển lam sắc, dung nhan như họa, mắt phượng mi cong phiêu lượng kiều mỹ. Đáng tiếc nàng lại không phải là chủ vũ, mặc dù chỉ là lướt qua phong sương nhưng tất cả hoàng thân đều khó lòng dời mắt khỏi nàng.
Đằng Liễu, người như tên, yểu điệu mềm mại như liễu rũ bên Tây Hồ.
Lương công công quan sát một chút, nhỏ giọng nói vào tai Lang vương: “Là người của trưởng công chúa đưa đến.”
Lang vương tùy tiện gật đầu, cũng không cho ý kiến gì.
Lại một hồi trống dồn dập vang lên, hai hàng tú nữ lập tức tách ra, giữa vũ đài xuất hiện một mạt hồng y. Da thịt như tuyết mùa đông, dáng dấp tuyệt đại phong hoa, ngỡ như nhành mai hồng lặng lẽ nở giữa một đêm tuyết rơi trắng xóa. Mỗi lần di chuyển đều dùng mũi chân, vạt áo tung bay phấp phới để lộ đôi chân trần trắng nõn, mỗi ánh mắt mỗi nụ cười đều bao hàm ý tứ điềm mật.
Hoàng thân lập tức xôn xao muốn biết danh tính, sau khi biết được là Mộ Tần thì đồng dạng chán nản thở dài ngồi ngay ngắn trở lại.
Vũ khí tối lợi hại của cô nương chính là tuổi trẻ, thanh xuân tươi đẹp, dung nhan như họa có ai không động lòng?
Vài vị hoàng thân trẻ tuổi nhìn thấy da thịt trắng tuyết của nàng liền nổi lên ý nghĩ bất chính, nhưng lại ngại Ngạc vương còn ở đây nên chẳng dám tùy tiện làm càn. Còn A Ba Đáp Thấu Á Viên lại một mực phát ngốc, kiều hương của nàng như vậy xinh đẹp như vậy kiều mỹ, lúc này chỉ muốn đem về phủ giấu đi để không ai có thể trộm mất.
Chủ vũ hoàn toàn không làm mất khí thế, đem tất cả ánh mắt đều kéo về phía mình, hoàn hảo thể hiện toàn bộ vũ khúc.
Đinh đang một tiếng, tất cả tú nữ ngay ngắn đứng thành hai hàng, cung cung kính kính hành lễ: “Thần thiếp khấu kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương và các vị hoàng thân công chúa. Cung chúc chủ tử vạn phúc kim an.”
“Miễn lễ.”
“Tạ thánh ân.”
Mộ Hoan bước xuống bậc thang, dùng hai tay dâng lên một cành hồng mai: “Thần thiếp cùng các tỷ muội không có gì quý giá, chỉ biết lấy một nhành mai bày tỏ tấm lòng, cung chúc hoàng thượng phúc như đông hải thọ tỷ nam sơn.”
“Hảo, hảo!”
Lang vương hài lòng gật gù, tỉ mỉ quan sát nàng một lúc rồi nói: “Người của Ti Chế Phòng tay nghề quả nhiên cao siêu, có thể may một bộ xiêm y đẹp mắt như vậy hẳn đã tốn không ít công phu.”
“Đa ta hoàng thượng khen ngợi, bất quá xiêm y biểu diễn mà Ti Chế Phòng dâng lên không phải kiểu dáng này.”
Bốn phía lập tức xôn xao, y sam đẹp như vậy không phải của Ti Chế Phòng thì ai còn bản lĩnh làm ra được đây?
“Mộ Tần, ngươi hảo hảo nói rõ ra.”
“Thần thiếp cùng các tỷ muội tập luyện ngày đêm chỉ mong có thể biểu diễn thật tốt cho các vị chủ tử thưởng thức, đáng tiếc không may thần thiếp lại bị kẻ xấu ám hại làm hỏng y phục. Trong lúc cấp bách lại chẳng có y sam để thay đổi, thần thiếp mạo muội thay đổi kiểu dáng, mong hoàng thượng trách phạt.”
“Nếu là có kẻ cố tình làm hỏng vậy thì phải điều tra kỹ lưỡng mới được.” Lang vương nhướn nhướn mày, quay xuống vũ sư phân phó: “Ngươi cùng Ti Chế Phòng hợp tác điều tra xem kẻ nào cố tình ám hại Mộ Tần, phát hiện ra lập tức phạt nặng không được dung thứ bao che.”
“Vi thần tuân mệnh.”
Mộ Hoan uyển chuyển hành lễ: “Thần thiếp tạ hoàng thượng hậu ái.”
“Được rồi, trẫm chuẩn ngươi ngồi cùng Ngạc.”
Sắc mặt Mộ Hoan lập tức tái nhợt, gượng gạo cười nói: “Tạ hoàng thượng ban tọa.”
Lúng túng nhìn về phía A Ba Đáp Thấu Á Viên, Mộ Hoan lén trút tiếng thở dài trong lòng, chậm rãi cước bộ đến chỗ đối phương mà ngồi xuống. Hai người ngồi cùng một chiếc bàn, nhưng tâm tư đều đặt ở nơi khác nhau.
Nhìn thấy Mộ Hoan như vậy, A Ba Đáp Thấu Á Viên cũng không vui vẻ gì, đành nhỏ giọng mở lời trước: “Rốt cuộc nàng muốn tức giận đến bao giờ nữa?”
“Điện hạ cho rằng thần thiếp tức giận?” Mộ Hoan có chút không tin tưởng nổi mà nhìn chằm chằm nàng: “Thần thiếp trong mắt ngài là người nhỏ nhen hẹp hòi vậy sao?”
“Nàng không tức giận lẽ nào bản vương đang tức giận? Cũng chỉ có nàng từ đầu chí cuối giở tính tình, nếu là người khác chưa chắc nàng đã an ổn đến hôm nay.”
“Vốn dĩ là ngài cố tình châm chọc thần thiếp, cười nhạo thần thiếp vậy mà bây giờ ngài lại nói thần thiếp giở tính tình?” Mộ Hoan nghẹn giận đến nội thương, ủy khuất trừng trừng hai mắt: “Thế ngài cũng thật đủ rộng lượng đi, thần thiếp sắp bì không kịp sự khoan dung độ lương của ngài rồi!”
“Nàng nói vậy là có ý gì hả?” A Ba Đáp Thấu Á Viên ngại chốn đông người nên không dám nói quá lớn, đè thấp giọng đe dọa: “Bản vương không dong dài với nàng, tự mình đóng cửa sám hối đi!”
“Sám hối? Là ngài cần sám hối hay thần thiếp cần!?”
“Càn rỡ!”
“Thần thiếp thế nào tự bản thân thần thiếp minh bạch, nếu ngài cảm thấy không vừa ý thì ngày mai tuyển tú không cần phải chọn thần thiếp làm gì!”
“Câm miệng!” A Ba Đáp Thấu Á Viên tức giận đánh gãy lời nàng: “Chọn hay không là ở bản vương, nàng từ khi nào có quyền quyết định thay?”
“Được thôi, nếu ngài đã nói như vậy thiếp cũng không gả nữa! Ngài muốn chọn ai thì chọn, Đằng Liễu ở kia cũng đã chờ rất lâu rồi!!”
Nói đoạn liền đứng bật dậy, lưu loát rời khỏi bàn đến trước mặt Lang vương mà hành lễ: “Hoàng thượng, thần thiếp hôm nay tập luyện ca vũ quá nhiều trong người có chút mệt mỏi, thỉnh xin hoàng thượng cho phép thần thiếp hồi thất nghỉ ngơi.”
“Để chuẩn bị cho màn ca vũ hôm nay các ngươi ai cũng đều mệt mỏi rồi, hảo, trẫm chuẩn ngươi hồi thất.”
“Thần thiếp tạ hoàng thượng hậu ái.”
Lúc xoay người rời khỏi đại diện, Mộ Hoan không quên liếc nhìn A Ba Đáp Thấu Á Viên một cái, ôm một bụng lửa giận lưu loát ly khai.
Trong lúc nóng giận tất sẽ có vài lời không nên, A Ba Đáp Thấu Á Viên ngây người nhìn chằm chằm một bàn mỹ thực, nội tâm âm thầm run rẩy một trận. Kỳ thật nàng không muốn cùng A Hoan tranh cãi, nàng vốn dĩ muốn giảng hòa nhưng nói vài câu hai người liền khắc khẩu.
Nếu các nàng còn không dứt khoát nói thẳng với nhau, sợ rằng khó lòng sống chung về sau.
A Ba Đáp Thấu Á Viên vội đứng dậy, nhanh chóng bước ra nói: “Phụ hoàng, nhi thần trong người không khỏe, sớm muốn hồi cung nghỉ ngơi.”
“Chuẩn.”
“Tạ phụ hoàng.”
Bình luận
Truyện liên quan
(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)