Bách Hợp Tiểu Thuyết

CHƯƠNG 140

484 0 1 0

“Cái này không thể trách bà bà được.” Tứ thiếu phu nhân cao giọng hồi đáp, trên mặt lộ rõ vẻ bất mãn: “Ả thân là omega loài người thấp kém, sớm chỉ có thể làm thiếp, trở thành đích thê đã là phúc phận. Vậy mà còn dám ngăn cản không cho trưởng nữ công tử nạp thiếp, to gan lớn mật cãi lời bà bà, đây là đạo của người làm tức phụ sao?”

“Câm miệng!” Tường Liên đột ngột quát một tiếng: “Trắc phi nương nương ở đây mà ngươi dám mở miệng nhục mạ sao?”

Tứ thiếu phu nhân lúc này mới phát hiện mình lỡ lời, mặt cắt không còn một giọt máu, hoảng hốt quỳ xuống khấu đầu.

“Nương nương tha tội! Là ta ăn nói hàm hồ, đầu óc ngu xuẩn nên mới lộng ngôn, cầu nương nương đại nhân đại lượng tha cho!”

“Tha cho ngươi để rồi lại có thêm nhiều người xuất ngôn cuồng ngạo, không xem bản phi ra gì sao?”

Mộ Hoan không nói gì nữa, đưa mắt nhìn sang Tường Liên. Lập tức hiểu được ý tứ của chủ tử, Tường Liên nhanh chóng bước ra ngoài, lớn giọng nói cho mọi người đều nghe thấy.

“Tứ thiếu phu nhân nhục mạ nương nương, lôi xuống vả miệng một trăm cái.”

“Nương nương tha cho tiện thiếp! Nương nương!!”

Đợi khi không còn nghe thấy tiếng gào khóc thảm thiết của Tứ thiếu phu nhân, Mộ Hoan mới chậm rãi tiếp nhận chén trà vừa phao, ung dung đạm nhiên nhấp một ngụm.

Hỉ La phu nhân hít một ngụm không khí, chậm rì rì mở miệng: “Nương nương khai ân.”

“Bản phi là ngươi thị phi minh bạch, còn cần lão phu nhân phải lên tiếng sao?”

“Ngài rốt cuộc là muốn gì?”

Khóe môi hơi nhấc lên, cẩn dực đem chén trà đặt lại xuống bàn, một đôi hạnh hoa nhãn linh lung như ngọc: “Các ngươi biết rõ Đổng thị là người của vương phủ, một hai khó dễ nàng còn bắt nàng phải để cho trưởng nữ công tử nạp thiếp. Đừng nghĩ chỉ vài lời này có thể qua mặt bản phi, bình thường các ngươi đối đãi nàng thế nào, bản phi đều biết đến thanh thanh sở sở. Đổng thị gả đến Hỉ La thị, trước cung kính bà bà công công, sau đối đãi tỷ muội chu toàn, có gì đáng phải chê trách? Thậm chí thời điểm nàng gả đi, bản phi dày công chuẩn bị giá trang cho nàng, đến mức thanh lưu môn hộ nào nhìn thấy cũng phải thèm nhỏ dãi ba thước. Còn các ngươi thì sao? Oán trách nàng không có phẩm đức, vậy hãy xem lại mình có đáng mặt tiền bối hay không?”

“Nương nương dạy phải.” Hỉ La phu nhân cố đè nén cơn giận trong lồng ngực, cung kính khom người: “Ta sẽ hảo hảo chấn chỉnh lại, không để chuyện này tái diễn.”

“Đừng nghĩ các ngươi làm gì bản phi đều không biết, hôm nay Trưởng nữ công tử đã xuất môn lập phủ thì bản phi cũng chẳng dong dài nhiều lời. Chỉ là từ nay về sau, tuyệt đối không được phép quấy quá làm càn, bằng không bản phi tuyệt không tha thứ cho các ngươi!”

“Vâng, minh bạch, minh bạch.”

“Người đâu, mang lễ vật đến đây.”

Hàng dài nữ nô lần lượt tiến vào, đem từng hộp gấm đặt ngay ngắn trên bàn rồi cung kính cúi đầu lui xuống. Nhìn sơ qua có trên dưới năm mươi kiện, vừa nhìn đã biết không phải tùy tiện mà chọn lựa ra.

Mộ Hoan áp tay lên hộp gỗ đào, bàn tay mềm mại đeo hộ giáp bén nhọn như đang chĩa mũi kiếm về phía Hỉ La thị.

“Toàn bộ đều giao lại cho phu nhân xử lý, bản phi mệt mỏi rồi. Tường Liên, hồi phủ.”

Tường Liên nhanh chóng dìu đỡ Mộ Hoan đứng dậy, xoay người ly khai Hỉ La phủ, thậm chí còn chẳng buồn nhìn thêm lần nữa.

An tĩnh ngồi trong kiệu xe, bên tai là tiếng cười nói huyên náo bên ngoài hắc thị. Tiếng vó ngựa vang lên không ngớt, cứ vài ba đợt lại có tiếng chào mời, đặc biệt có ý vị.

Cẩn dực châm một chén trà mà chủ mẫu yêu thích, Tường Liên dùng hai tay dâng lên, nhẹ giọng mở miệng: “Chủ tử, ngài cứ như vậy trực diện đối chọi với Hỉ La phủ sao?”

“Bản phi biết rõ nếu càng nhượng bộ bọn họ sẽ càng lấn tới, đến lúc đó A Giai còn khó sống hơn. Chi bằng ra tay sạch sẽ một lần, để họ biết phía sau Đại thiếu phu nhân vẫn còn một chỗ dựa lớn, cho dù có thất sủng vẫn là hồng nhân bên cạnh Thái hậu đương triều.” Mộ Hoan khoác tay không muốn dùng trà, nghiêng người dựa lưng vào vách xe: “Nhiều lúc không thể nhân từ, bằng không họ sẽ xem ta là con mèo nhỏ, ai muốn đánh muốn mắng đều tùy ý.”

“Nương nương anh minh.”

 

-----------------------------

 

“Nương nương, ngài sao lại nói giúp thần thiếp a?”

Đổng Giai giống như đứng trên lửa, liên tục di chuyển theo sau Mộ Hoan, hai mắt lấp lánh sắp chảy ra cả nước. Vạn vạn không ngờ chủ mẫu lại đến tận Hỉ La phủ đòi giúp nàng công đạo, nếu không phải chuyện của Hỉ La phủ nháo lớn nàng cũng không biết được.

“Nương nương!”

“Ây da, A Giai, ngươi đừng có gọi nữa.” Mộ Hoan đem một cành bạch cúc đặt lên khay, tiếp tục di chuyển đến chậu khác, mắt chẳng rời đi nửa phân: “Bản phi đang chuyên tâm, đừng làm ồn.”

“Nhưng mà…”

Lại cắt thêm một cái, Mộ Hoan nhìn những cành bạch cúc trong chậu, hài lòng mỉm cười: “Nhiêu đây đủ để nhưỡng rồi, Tường Liên, ngươi xuống bảo trù nương ủ một bình rượu hoa cúc. Nhập đông thì lấy ra dùng, nhất định điện hạ sẽ rất thích.”

Tường Liên cúi đầu nhận mệnh, mang khay gỗ đựng bạch cúc xoay người tiến vào trù phòng.

Mộ Hoan tiện tay đưa kéo cho nữ nô bên cạnh, sẵn giọng phân phó: “Giúp ta tỉa mấy chậu thủy tiên, đừng làm hỏng hoa.”

“Vâng, nương nương.”

Bắt gặp vẻ mặt chán chường của Đổng Giai, Mộ Hoan nhịn không được phì cười, đưa tay cho nàng dìu đỡ vào trong đình nghỉ chân. Đổng Giai nhất nhất nghe theo không dám mở miệng, nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng, khăn lụa đều bị nàng siết nhăn nhúm.

An tĩnh ngồi xuống trường kỷ phủ một lớp nhung mềm, Mộ Hoan xoay người đặt hai chân lên, lười nhác nằm dài xuống nhắm mắt tĩnh thần. Bên ngoài trời nóng như đổ lửa, Đổng Giai chủ động cầm lấy quạt lụa cẩn dực quạt vào chậu băng, hộ giáp bằng sứ liên tục gõ nhẹ vào cán quạt.

“Ngươi muốn hỏi gì?”

“Nương nương…” Đổng Giai hơi ngừng động tác, lý nhí mở miệng: “Thần thiếp không muốn ngài vì chuyện của thần thiếp mà đối đầu với Hỉ La phủ.”

“Bản phi làm đều là vì giữ thể diện cho Ngạc vương phủ, ngươi từ Ngạc vương phủ xuất giá lại bị Hỉ La phủ coi khinh, khác nào vả thẳng vào mặt bản phi mấy cái tát?”

“Nương nương vốn dĩ yêu thương thần thiếp, nhiều lần bảo hộ thần thiếp, nhưng đâu thể cứ mãi gay gắt với phía Hỉ La thị. Dù sao thần thiếp cũng là tức phụ, vốn phải vì Hỉ La thị khai chi tán diệp, nương nương hay là thôi đi?”

“Thôi? Ngươi muốn nhìn thấy Hỉ Tâm nạp một omega Lang tộc vào nhà rồi ngậm đắng nuốt cay để ả ta sinh con đẻ cái cho nàng? Hay là ngươi muốn mọi thứ vốn dĩ thuộc về oa oa của ngươi lại bị ả từng chút lấy mất, khiến mẫu tử ngươi không chốn dung thân? Hay ngươi thậm chí muốn Hỉ Tâm bỏ quên ngươi, mãi mê theo đuổi một bóng dáng yêu kiều khác?”

Mộ Hoan nổi trận lôi đình đập mạnh tay xuống bàn: “Bản phi làm tất cả đều để củng cố địa vị của ngươi, còn ngươi thì sao hả? Cô phụ lòng tốt của bản phi, còn nhu nhược thoái nhượng, biết thế từ đầu đã không để ngươi gả đến Hỉ La phủ!”

“Nương nương! Thần thiếp biết sai rồi, thần thiếp không dám hồ ngôn loạn ngữ nữa!” Đổng Giai hoảng hốt quỳ xuống đất, run rẩy nói ra từng chữ: “Thần thiếp chỉ vì quá lo lắng, thần thiếp minh bạch ý tốt của nương nương, thần thiếp tất cả đều biết.”

“Nhưng ngươi lại khiến bản phi thất vọng!”

“Thần không không dám, cầu nương nương tha tội.”

Mộ Hoan hừ lạnh một tiếng, phất mạnh tay áo đứng dậy: “Người đâu, hồi các!”

“Nương nương!” Đổng Giai tay chân lóng ngóng chụp lấy tay áo của nàng: “Nương nương, thần thiếp biết lỗi rồi, nương nương!”

“Ngươi hồi phủ tự mình kiểm điểm đi, đừng bảo bản phi không nói trước, tính cách nhu nhược này cuối cùng cũng chỉ khiến ngươi chịu thiệt thòi!”

Nói xong liền xoay người ly khai, chẳng buồn nhìn đến Đổng Giai, đây cũng là lần đầu chủ mẫu đối nàng tức giận như vậy. Đổng Giai suy sụp ngã ngồi xuống đất, hai mắt ướt nước nhìn theo. Đều trách nàng, nếu không phải nàng quá mức nhu nhược thì sao có thể chọc giận nương nương?

Đến cả nương nương cũng chán ghét nàng, thì bà bà mắng nhiếc nàng là chuyện tất nhiên. Cứ như vậy cam nguyện chịu phạt quỳ ở trong tiểu đình, ai khuyên cũng không đặt vào tai, kiên quyết đợi nương nương hạ hỏa.

Mộ Hoan biết chuyện cũng không có phản ứng gì lớn, tiếp tục xem sổ sách, tay bận ghi chép những khoản thu trong một tháng. Thân là chủ mẫu đương gia phải tiếp quản tất cả công việc của vương phủ, ngay cả trang viên, cửa tiệm đều đích thân đi kiểm tra mỗi tháng. Dần dần cũng học được nhiều hơn, xử lý thu chi và kiểm kê đều không thành vấn đề, bây giờ chỉ tốn một buổi sáng đã hoàn thành công việc.

“Nương nương, thỉnh dùng trà.”

“Đặt xuống đi.” Mộ Hoan gảy bàn tính liên tục, móng tay cọ xát với trân châu phát ra vài tiếng lạch cạch: “Thu chi tháng này tăng nhanh cho tiêu tốn mua lễ vật, tháng sau phải tiêu ít thêm một chút.”

“Như vậy có thỏa đáng không? Nô tỳ sợ cắt giảm sẽ không đủ chi tiêu.”

“Nhập hạ thời tiết khô nóng, không cần phải mua quá nhiều than hay áo lông đắc tiền, cũng đừng may thêm y phục mới nữa. Thức ăn dâng lên thanh đạm một chút, tránh các món cay nóng mà hại bao tử, còn lại tự ngươi bàn bạc với A Phúc công công đi.”

“Vâng.”

Mộ Hoan dời mắt ra khỏi bàn tính, nhíu mày suy nghĩ một chút rồi nói: “Điện hạ hồi phủ chưa?”

“Vẫn chưa, còn nửa canh giờ nữa.”

“Hỉ Tâm thì sao?”

“Sáng nay nàng đi cùng với điện hạ, chắc sẽ về cùng.”

“Ngươi ra ngoài đón, thấy Hỉ Tâm về liền bảo nàng dẫn Đổng Giai hồi phủ.” Mộ Hoan tiếp tục cầm bút ghi chép, sẵn giọng phân phó: “Chuẩn bị ít nước ô mai đừng làm quá chua để điện hạ thanh nhiệt.”

“Nô tỳ lập tức đi ngay.”

Quá nửa canh giờ thời gian mới nghe thấy tiếng thông truyền, so với bình thường rõ ràng về trễ hơn hai khắc. Vội đặt lại bút xuống miếng gác ngọc, Mộ Hoan nhanh chóng bước ra đại môn nghênh giá, vừa vặn thấy chó nhỏ tiêu sái bước vào.

“Thần thiếp tham kiến điện hạ.”

“Phu thê không cần khách khí.”

A Ba Đáp Thấu Á Viên cùng tiểu kiều hương tiến vào nội các, áo choàng chưa kịp thay ra dính một ít bụi bẩn.

“Làm sao Đổng thị lại quỳ ở ngoại đình? Hỉ Tâm ban nãy còn trừng mắt với bản vương.”

Nghe nhắc đến Đổng Giai, Mộ Hoan liền buồn bực, tiến lên giúp chó nhỏ cởi bỏ áo choàng: “Thần thiếp cố tình đến Hỉ La thị nhắc nhở một phen, kết quả nàng lại bảo thần thiếp đừng làm nữa, hại thần thiếp giận đến mức lập tức bỏ về. Nếu không phải nhẫn nhịn giỏi sớm đã phạt nàng, chỉ đơn giản bảo hồi phủ sám hối, kết quả nàng lại quỳ ở ngoại đình khiêu chiến với thần thiếp.”

“Bản vương không chuẩn nàng lo chính là vì biết chuyện này nhất định sẽ xảy đến. Nàng xem, tính cách của Đổng thị có bao nhiêu nhu nhược, đụng chuyện liền chui ngay vào trong vỏ ốc. Dù nàng có giúp trăm lần vạn lần cũng không thay đổi được, thậm chí còn khiến Đổng thị phụ thuộc vào nàng, vĩnh viễn chẳng biết phản kháng.”

Ngẫm nghĩ lại những lời chó nhỏ vừa nói, Mộ Hoan cảm thấy rất có đạo lý, chậm rãi tháo hương nang đặt lên khay.

“Vậy điện hạ cũng cho rằng thần thiếp làm sai?”

“Phải, lần này là nàng sai rồi. Đây vốn dĩ không phải chuyện liên quan đến nàng, nhúng tay vào chưa chắc đã khiến người khác cảm thấy vui mừng, thậm chí còn biến thành gánh nặng.” A Ba Đáp Thấu Á Viên hơi ngẩng đầu lên để kiều hương giúp tháo nút kết cổ áo: “Mâu thuẫn giữa bà bà và tức phụ đâu chỉ mới gần đây, nếu không thể dung hòa thì tách ra cho dễ dàng. Còn nàng lại cố tình khó dễ phía Hỉ La thị, khiến bọn họ đối với Đổng thị càng thêm có ác cảm, cũng liên lụy bản thân mang tiếng xấu.”

Hàng mi dài hơi rũ xuống, chán nản khai khẩu: “Thần thiếp không tự lượng sức mình, làm chuyện ngu xuẩn.”

“Được rồi, bản vương hiểu nàng là người thế nào, cũng khuyên nàng đừng nên can dự đến mấy chuyện này nữa.”

“Hảo, thần thiếp minh bạch.” Mộ Hoan chủ động dâng lên một nụ hôn, ngọt ngào cong mắt cười: “Thần thiếp có dặn hạ nhân chuẩn bị ít nước ô mai cho ngài, điện hạ, ngài có muốn dùng không?”

“Chua như thế, bản vương không muốn uống.”

“Sẽ không, thần thiếp đã căn dặn bọn họ rồi.”

Lúc này chó nhỏ mới miễn cưỡng đáp ứng, xoay người ngồi xuống tọa ỷ, cùng kiều hương quấn quít một chỗ.

Bình luận

(* Hãy đăng nhập để bình luận dễ dàng hơn và sử dụng đầy đủ tính năng.)

Default User Avartar
Sắp xếp:
Danh sách chương
117
Chương trước
Chương sau
Lưu Offline
Bình luận truyện
Chế độ tối
A
Cỡ chữ
16